Chương 4

“Thưa sếp, tài liệu đã được chuyển đến hòm thư của anh, ngoài ra, bà cụ đã biết tin hôm nay anh về nước, hỏi khi nào anh về nhà.”

Kiều Thẩm Diễm đóng cửa phòng VIP lại, cánh cửa ngăn cách tiếng như quỷ khóc sói tru bên trong, lại phải nghênh đón âm thanh cuồng nhiệt từ sàn nhảy, tiếng nói trong điện thoại đứt quãng, không thể nghe rõ.

Anh ngắt điện thoại, bảo trợ lí liên lạc qua WeChat.

Mấy giờ trước, anh kết thúc cuộc sống mười mấy năm ở hải ngoại, quay lại thủ đô. Mấy người anh em quan hệ không tệ với anh lại chọn địa điểm thế này cho anh đón gió tẩy trần, ồn ào như cái chợ, khiến anh không thích ứng kịp.

Anh tìm một góc tương đối yên tĩnh, dựa vào tường, nhờ nhân viên phục vụ lấy kẹo bạc hà, sau đó cúi đầu bấm điện thoại.

Một đôi giày cao gót màu đỏ chậm rãi lọt vào tầm mắt anh.

Đôi giày cao gót có quai thời thượng, móng chân cũng sơn màu đỏ tươi rực rỡ, chân dài nuột nà, cân đối.

Kỳ Dữu được không ít người theo đuổi nhưng lại không có kinh nghiệm tán tỉnh đàn ông. Tuy trong lòng cô hơi lo lắng, trên mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ, cô mím môi, chọn lời dạo đầu cũ rích: “Anh gì ơi, anh đi một mình à?”

Kiều Thẩm Diễm ngước mắt, thản nhiên đánh giá người trước mắt này.

Cô có đôi mắt sáng, hàm răng trắng, gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, chiếc quần short ôm trọn vòng ba cực kì tôn dáng, rãnh ngực lờ mờ lộ ra, ánh đèn trong quán bar lúc sáng lúc tối dừng trên người cô, thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Rất xinh đẹp, nhưng dường như không có gì khác biệt so với những cô gái từng lảng vảng quanh anh trước đây.

Anh hờ hững thu hồi tầm mắt: “Không.”

Giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách trên núi, vừa thờ ơ lại vừa xa cách, vừa mở miệng đã lập tức kết thúc câu chuyện.

Ánh mắt Kỳ Dữu hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cô nhanh chóng che giấu, cô mặt dày lại gần thêm một bước, quơ ly rượu trong tay: “Vậy… Anh muốn uống cùng tôi một ly không?”

Người đàn ông cúi đầu bấm điện thoại, không lên tiếng đáp lời, mặt ẩn trong góc tối, không bộc lộ cảm xúc.

“Tôi biết một loại rượu chỉ ở đây mới có, rất ngon.”

Vẫn không để ý tới cô.

Kỳ Dữu ngẩn ra hai giây, ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm.

Cô thấy bản thân là một cô gái xinh đẹp, đàn ông theo đuổi cô có thể xếp hàng dài từ thủ đô đến tận Pháp, còn chia ra năm vòng để cạnh tranh. Bình thường là đàn ông tán tỉnh cô trước, nào có chuyện bản thân tươi cười đón chào, đối phương lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái?