Đoàn Trì đứng cạnh Lạc Thi cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức chỉ vào cậu bé trên bậc thang giận giữ mắng:
"Lạc Hành sao em lại nói chuyện với chị mình như vậy! Những lời với vớ vẩn này ai dạy em?”
Đứng bên cạnh Lạc Hành là chị gái Lạc Trừng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, quay người chạy vào trong phòng, ước chừng là đi báo cáo cho vợ chồng Lạc Vệ Đông.
"Đoạn Trì......"
Ống tay áo có cảm giác lôi kéo nhỏ xíu, Đoạn Trì quay đầu lại, bắt gặp Lạc Thi đang lúng túng nhìn anh ta.
"Áo khoác, có thể cho tôi mượn một chút được không?"
Tháng tư xuân về hoa nở, váy trên người Lạc Thi mỏng nhẹ, sau khi bị ướt lớp áo dính vào thân hình mềm mại uyển chuyển của cô, Đoàn Trì lơ đãng quét qua một liền nhìn thấy một giọt nước đang chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô đi vào cổ áo từ từ trượt sâu hơn.
Anh bối rối nhìn đi nơi khác, nhanh chóng cởϊ áσ khoác khoác đưa cho Lạc Thi khoác lên người.
Lạc Thi lùi lại nửa bước, nhận lấy sau đó nói cảm ơn rồi mới khoác áo vào người.
Chiếc áo khoác rộng thùng thình ôm lấy thân hình gầy gò của cô gái, có lọn tóc vì ướt nước mà rủ xuống trước ngực cô giống như cành hoa mềm mại bị nước mưa làm ướt.
Ánh mắt của Phó Dư Thâm xuyên qua đám người đang bàn luận ầm ĩ, ánh nhìn ảm đạm không rõ rơi vào bóng dáng của cô.
Trên bậc thang Lạc Hành sợ hãi sự tức giận của Đoạn Trì, thậm chí còn làm mặt quỷ với anh ta khiến Đoạn Trì tức giận đến mức bước nhanh về phía trước đuổi theo.
Kẻ đầu têu cười khanh khách rồi chạy về phòng, chỉ còn lại Lạc Thi một người ở lại thừa nhận tất cả những ánh mắt dò xét của mọi người ở đây
Không phải ngượng ngùng.
Chỉ là sự kiêu ngạo của Lạc Thi không cho phép cô hoảng sợ thất thố, càng không cho phép cô đỏ mặt gào khóc.
Thế là Lạc Thi im lặng không lên tiếng lấy mấy tờ giấy trên bàn bên cạnh lau đi vết nước trên người, có người hiểu chuyện nửa mang thương tiếc nửa xem náo nhiệt tiến lên hỏi thăm, cô cũng chỉ cười nhẹ nói"Không sao.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lạc Thi chuẩn bị vào trong phòng Lạc Vệ Đông chào hỏi.
"Tiểu mỹ nhân, " khi cô đi ngang qua Phó Dư Thâm, người đàn ông mà cô nhìn thấy trên chiếc bàn dài của du thuyền đã nâng ly về phía cô "Có cái gì cần cứ mở miệng, Phó tổng...... A không, con người của tôi, thật ra rất thích làm việc nghĩa."
Lạc Thi nâng mí mắt lên đối diện với sự lạnh lùng của Phó Dư Thâm, anh chỉ nhấp một ngụm rượu trong ly, không hề để ý đến cô dù là một ánh mắt.
L*иg ngực như có cơn gió mang theo hơi lạnh gào thổi qua, Lạc Thi bên ngoài vẫn cong môi lên một đường cong nhỏ bé:
" Cám ơn, nhưng tôi có thể tự mình xử lý được"
Cảnh Duệ gật đầu hiểu rõ.
Đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Thi sau, anh ta quay đầu cảm khái với Phó Dư Thâm:
"Không hổ là cô gái mà Phó tổng nhìn trúng, trong cứng ngoài mềm, đúng là cứng rắn từ trong xương cốt, cũng chỉ có Phó tổng của chúng ta mới có thể gặm được...... Nhưng mà, đến nhìn cũng không nhìn một chút, thật không đau lòng sao?"
Không phải cô ấy tự nói bản thân cô ấy có thể xử lý được sao, làm gì đến phiên tôi thấy khó chịu sao? "
Thẩm Gia Mộc nâng kính mắt lên, chỉ ném ra một cái lườm nguýt.
Liền chết vì sĩ diện.
Giả bộ a.
"Nhưng dù sao ....."
Đôi mắt dài 𝓁ạ𝓃𝒽 𝓁ù𝓃𝑔 quét qua khuôn mặt ngả ngớn của Cảnh Duệ, Phó Dư Thâm nói không chút ấm áp:
" Để tôi nghe cậu gọi cô ấy bằng cái tên đó lần nữa thử xem?
Cảnh Duệ: ......"
bên trong phòng của Lạc gia cũng không kém phần náo nhiệt, dưới ngọn đèn pha lê dài ba mét treo trên trần nhà cao, Ổ Quyên đang nói chuyện với các phu nhân thân thiết xung quanh trên ghế sa lon, chợt nghe Đoạn Trì túm lấy Lạc Hành, tức giận nhắc lại tình huống bên ngoài lại một lần.
Ổ Quyên có chút kinh ngạc mở miệng, hỏi Lạc Hành:
"Tiểu Hành, con thật sự cầm súng bắn nước đi bắn chị Lạc Thi?"
Lạc Hành bị Đoạn Trì níu lấy cổ áo hét lớn, không chịu trả lời đàng hoàng.
Đoạn Trì: "Cái gì mà con hoang của người đàn ông khác, dám nói nhảm trước mặt nhiều khách như vậy? đây chính là gia giáo của Lạc gia sao? Bà Ổ, bà nên chăm sóc con trai mình thật tốt, nếu không cả nhà bà đều sẽ phải xấu hổ vì nó! "
Ổ Quyên mỉm cười chậm rãi đoạt Lạc Hành từ trong tay anh ta đi, không nhanh không chậm nói:
"Cậu nói đúng, Tiểu Hành đứa nhỏ này quá nghịch ngợm, Tiểu Hành, sau này không được vô lễ với chị Lạc Thi, biết không?"
"Biết."
Lạc Hành tỏ vẻ không phục, cúi đầu tiếp tục chơi súng nước.
"Biết thì tốt, nhanh đi thay quần áo khác, trên tay áo đều là nước, nhìn xem không có thể diện chút nào."
Ổ Quyên nói xong mới ngẩng đầu lên, tựa như là đột nhiên nhớ tới trong phòng khách còn có Lạc Thi đang đứng, mang theo ý xin lỗi nói:
"Tiểu Thơ à, thật xin lỗi, lần trước bố con nổi nóng, đã đổi phòng của con thành phòng piano cho Tiểu Hằng và Tiểu Trừng rồi. Đồ đạc của con đều chất đầy trong nhà kho, dì tìm cho con bộ quần áo của dì để thay được không?”
Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, như thể một cơn mưa lớn sắp ập đến.
Ngọn đèn pha lê trong sảnh biệt thự sáng rực, chiếu sáng trên khuôn mặt mỗi người trong phòng với những tâm tư khác nhau, giữa những hàng lông mày đang động kia tất cả đều là những tâm tư khó lường.
Không đợi Lạc Thi mở miệng, Lạc Trừng nắm tay Lạc Vệ Đông từ trên lầu đi xuống.
"Tiểu Hành lại gây ra rắc rối gì?"
ý cười của Ổ Quyên hơi trầm xuống, đôi mắt được vẽ tinh xảo nhìn qua cô bé bên cạnh Lạc Vệ Đông, cô bé sợ hãi né tránh phía sau Lạc Vệ Đông.
Lạc Thi lại không nhắc tới chuyện của Lạc Hành chỉ bình tĩnh mở miệng:
"Lễ vật con đã giao cho dì Chu, nếu bố đã không chào đón con, bây giờ con sẽ đi về trước."
Lạc Vệ Đông muốn nói lại thôi, vừa giống như muốn giữ lại, lại giống như ngại mặt mũi, chỉ có thể đem lửa giận trút lên người khác.
"Bà chăm sóc con cái như thế nào vậy! Không biết lớn nhỏ, ngay trước mặt nhiều người như vậy không biết giữ mồm giữ miệng, để nhiều người nhìn thấy như thế, ai cũng đều đang chê cười Lạc gia chúng ta quản giáo không nghiêm!"
Những vị khách trong hội trường cố gắng giảng hòa bằng cách nói những câu như "Trẻ con không hiểu chuyện", "Trẻ con chỉ nói nhảm thôi."
Ổ Quyên trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhưng bị Lạc Vệ Đông không mặt mũi như vậy, nhìn qua hết sức khó xử, cũng rất nhanh đã lấy cớ lên lầu.
Lạc Vệ Đông một mình gọi Lạc Thi tới.
Đưa lưng về ban công đối diện đình viện yên tĩnh trống trải, ngoài cửa sổ có một nhánh Ngọc Lan nghiêng nghiêng chen vào tầm mắt, là Thư Mộng Phương lúc còn sống mời người trồng chúng ở nơi này, nói là đến mùa xuân phong cảnh tốt, thích hợp để cho con gái ngồi ở chỗ này vẽ tranh.
"Phó Dư Thâm kia có phải con đã biết đúng không?"
Lời nói của Lạc Vệ Đông lôi Lạc Thi từ trong sυү ηgнĩ trở lại, Lạc Thi dừng lại vài giây trước khi hiểu được ý nghĩa trong lời nói của ông.
Hóa ra ông thậm chí còn chưa từng đối mặt với vị trí của Phó Dư Thâm.
"Đã biết, "Lạc Thi mặt không biểu tình đáp, "Vậy thì sao?"
Lạc Vệ Đông hiếm khi ôn nhu như vậy, khiến Lạc Thi đột nhiên mơ hồ về thời gian, cảm thấy Lạc Vệ Đông trước mắt chính là người bố không phải là người từng là đã từng đối xử bất công với cô
\
Con biết chuyện tập đoàn Lạc thị vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chuyển hình chứ? Hiện tại thời đại thay đổi, kinh doanh ngày càng khó khăn và hiệu suất ngày càng giảm sút qua từng năm, Cháu trai dì
Ổ Quyên của con cầm không ít tiền đi thực hiện hạng mục công nghệ nhưng đều không làm được.”
Lạc Vệ Đông làm nền hồi lâu, rốt cục mới đi vào vấn đề chính:
"Hôm nay vị Phó tổng kia cũng tới, cho nên bố nghĩ, dù sao con và cậu ta cũng từng là bạn học cùng trường đồng học, con ở giữa giới thiệu, thúc đẩy sự hợp tác này."
Lạc Thi nhìn chằm chằm Lạc Vệ Đông mấy giây, bỗng nhiên bật cười.
" Đây là lý do bố đưa thư mời cho con?
Cảm nhận được sự mỉa mai trong lời nói của Lạc Thi, sắc mặt vất vả lắm mới hòa hoãn được của Lạc Vệ Đông lại trầm xuống:
"Lạc Thi, con bây giờ đã là người lớn, nói chuyện phải biết nặng nhẹ, làm xong chuyện này phòng trưng bày tranh mẹ con để lại cho con bố sẽ không đυ.ng vào, bên trong di chúc của bố, cổ phần tập đoàn Lạc thị và danh nghĩa quỹ ngân sách cũng đều sẽ cho con một phần, chính con cân nhắc một chút, hiện tại có phải là lúc giở tính trẻ con với bố không."