Chương 27

"Trước khi mẹ tôi qua đời đã nói với bố tôi, mọi thứ trong phòng trưng bày này đều để cho tôi, ông ấy cũng đã đồng ý…”

"Những chuyện đó dì không biết,” Ổ Quyên bình tĩnh nói, “Nhưng dưới góc độ pháp lý, tất cả những bức tranh ở đây đều thuộc về bố con, Tiểu Thơ, con phải thừa nhận điều đó. "

Lạc Thi không nói nên lời.

Lúc trước Lạc Thi và Lạc Vệ Đông tranh cãi gay gắt, ông ấy tức giận ngập trời, căn bản không muốn nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì của Thư Mộng Phương, hận không thể để Lạc Thi mang đi hết.

Bởi vì thái độ này cộng thêm chút tin tưởng cuối cùng trong mối quan hệ cha con với Lạc Vệ Đông nên Lạc Thi không ký bất kỳ thỏa thuận phân chia tài sản nào, Lạc Thi căn bản không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ cần đến giấy tờ pháp lý để giữ lại những gì mẹ để lại cho mình. .

...nhưng làm sao ông ấy có thể nói rằng tất cả đều thuộc về ông ấy!

ông ấy coi là chỉ dựa vào chính mình, nhưng nếu không có mẹ thế chấp phòng ở, bán đồ cưới của mình để có tiền cộng thêm mối quan hệ với Thư gia thì một mình ông ấy có thể có được thành tựu của ngày hôm nay sao?

Lạc Thi tức giận đến mức trong vô thức muốn gọi điện để tranh cãi với Lạc Vệ Đông.....

Ổ Quyên trước mặt cô nhẹ nhàng mỉm cười, như thể bà ta đang chờ đợi hành động tiếp theo của cô.

"Tôi hiểu rồi."

Lạc Thi hít sâu một hơi, đè xuống sự khuất nhục vô biên nơi đáy lòng

"Đầu tháng sau là sinh nhật của bố, đúng không?"

Ổ Quyên liền giật mình.

Tôi sẽ đến dự tiệc sinh nhật của ông ấy cùng quà chúc mừng, làm phiền dì chuyển lời một tiếng, đương nhiên nếu dì không nói tôi cũng sẽ tự mình nói với ông ấy.”

Cô đã mất tất cả những gì có thể mất trên thế giới này.

Nhưng những đồ mang chút kỷ niệm cuối cùng này, tuyệt đối không thể bị người khác cướp đi.

Thiệp mời dự sinh nhật lần thứ năm mươi củ Lạc Vệ Đông được gửi đi khắp nơi, cuối cùng cũng được chuyển đến tận tay

Phó Dư Thâm

Đối với lá thư mời này, thư ký của Lạc Vệ Đông thậm chí còn đặc biệt mời thư ký của Phó Dư Thâm một bữa ăn, bữa tối tràn ngập sự nịnh nọt, nhờ thư ký nhất định phải mời tài năng trẻ mới đến Kinh Hải này.

...... Ông ấy thế mà lại gửi thiệp mời cho cậu?"

Thẩm Gia Mộc đến văn phòng Phó Dư Thâm nói chuyện gì đó, nhìn thoáng qua thiệp mời trên bàn, sau khi suy nghĩ liền phát hiện ra mánh khóe.

" Dư Thâm, Lạc này không phải luôn không biết cậu là ai sao?"

Nghĩ đến cuộc gặp gỡ ở nghĩa trang, Phó Dư Thâm cười lạnh:

“Ông ấy thực sự không biết.”

Năm đó Lạc Vệ Đông một tay sáng lập tập đoàn Lạc thị vô cùng vang dội, một bước trở thành người đứng đầu trong ngành công nghiệp của Kinh Hải, với những người giàu xổi như Lạc Vệ Đông ánh mắt so Thư Mộng Phương còn cao hơn, luôn cho là con gái ông ấy có ngàn tốt vạn tốt, những gia tộc giàu có của thành phố Kinh Hải này làm gì có ai xứng đáng?

Về phần Phó Dư Thâm, anh chỉ là một sinh viên nghèo chưa tốt nghiệp đại học, tên tuổi thậm chí còn không xứng lọt vào tai ông ấy.

Thẩm Gia Mộc vuốt vuốt tấm thiệp mời kia, ý vị thâm trường nói:

"Nghe nói tập đoàn Lạc thị muốn chuyển ngành từ công nghiệp sang lĩnh vực công nghệ, nhưng trước đó mãi vẫn không chuyển mình thành công, còn phải bồi thường không ít tiền, xem ra là hi vọng cậu tới làm người dẫn đường, Dư Thâm, về sau cậu dự định làm như hế nào ?"

Ánh mắt Phó Dư Thâm nhìn sâu vào làn khói của tách cà phê, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

"Tôi nói sẽ đi sao?"

Thẩm Gia Mộ hơi ngạc nhiên: "Cậu không đi? Ông ấy là của Lạc Thi."

"Cho nên?"Phó Dư Thâm lạnh lùng một chút, "Là bố của cô ấy thì tôi phải đi? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi và cô ấy còn có thể sao?"

Anh cảm thấy có.

Nhưng những lời này Thẩm Gia Mộc không dám nói ra.

Ngày đó Lạc Thi không nói gì đã rời đi, Phó Dư Thâm quay đầu liền bày ra vẻ mặt âm trầm bắt lấy anh ta chất vấn một phen, biết được anh ta có đề cập với cô những chuyện kia, ánh mắt lúc đó lạnh đến mức có thể gϊếŧ người.

Thẩm Gia Mộc cũng cảm thấy mình vô tội.

Anh cho rằng bất kỳ người phụ nữ nào nghe được loại chuyện như vậy coi như không cảm động, cũng sẽ thương tiếc đối phương, ai ngờ Lạc Thi lại giống như là bị hù dọa, bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.

Bị người như thế tránh không kịp, người kiêu ngạo như Phó Dư Thâm sao có thể chịu chủ động cầu hoà.

Thẩm Gia Mộc nhìn phong thư mời chỉ biết yên lặng, trong đáy lòng tiếc nuối thở dài.

Có lẽ, duyên phận giữa bọn họ thật sư đã kết thúc.

.....Cho đến tận ngày mở tiệc sinh nhật Lạc Vệ Đông, tại hiện trường anh ta lại thấy Phó Dư Thâm bình thản ung dung đứng đó.

Thẩm Gia Mộc cắn răng nín cười hỏi:

"Phó tổng không phải nói không tới sao?"

Bữa tiệc sinh nhật này được tổ chức ở lối vào biệt thự, người đàn ông mặc vest, đi giày da nghe Thẩm Gia Mộc nói, trên mặt không có chút cảm xúc, chỉ cầm bút ký tên một cách trôi chảy. .

Sau khi đậy nắp bút, anh giơ tay trả lại cây bút lúc này mới đáp:

“Tôi không nghĩ mình đã trả lời vấn đề này.”

Thẩm Gia Mộc bị anh nói như vậy, lúc này mới phát hiện hóa ra người này trả lời anh ta bằng câu hỏi tu từ.

?

Lại còn chơi chữ với anh ta?

Mấy ngày nay ở nhà vì chuyện này mà anh ta lăn lộn khó ngủ, quả thực như một tên hề.

Hai người Phó Dư Thâm và Thẩm Gia Mộc đến không tính là sớm, trong biệt thự Lạc gia sớm đã tụ tập không ít người, Cảnh Duệ đang trò chuyện với một cô gái, nhìn thấy họ đến, anh ta đuổi họ đi và giơ tay ra hiệu cho họ.

"Dư Thâm, Gia Mộc, "Cảnh Duệ mang theo một ly sâm panh, vẫn là bộ dáng ngả ngớn thường ngày, "Gần đây bận rộn cái gì vậy, hai người cũng không đến gặp mặt, lần trước chúng ta gặp nhau là trên du thuyền đúng không."

Thẩm Gia Mộc : "Vừa về nước, có rất nhiều việc phải làm. Công nhân như chúng tôi không giống với người giàu có như anh.”

"Mẹ kiếp, mắng tôi không có việc gì làm thì cứ nói thẳng."

Cảnh Duệ cười mắng một câu, sau đó lại nhìn về phía phó Dư Thâm

khóe mắt mơ hồ nhướng lên:

"thế nào rồi, Phó tổng, cùng với người đẹp lần trước, có tiến triển không?"

Phó Dư Thâm không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn quanh đánh giá khung cảnh của biệt thự quanh.

Thẩm Gia Mộc lại nghe được chút manh mối "Cái gì, người đẹp?"

"Chính là vị bạn gái cũ trong truyền thuyết mà anh từng kể, "Cảnh Duệ lười nhác cười, "Khó trách Phó tổng của chúng ta để trong lòng nhiều như thế năm, Cô ấy quả thực là một mỹ nữ hiếm có......"

Phó Dư Thâm chuyển tới một cái ánh mắt cảnh cáo, Cảnh Duệ biết tính tình của bạn mình, vội vàng ra động tác im lặng

Bạn gái cũ?

Lạc Thi?

Ngày đó Lạc Thi cũng có mặt trên du thuyền?

Thẩm Gia Mộc lúc đầu còn có chút mơ hồ, nhưng một giây sau, anh ta liền gặp ánh mắt Phó Dư Thâm đột nhiên dán chặt ở đâu đó, nhìn theo ánh mắt của anh, anh ta thấy La Thơ mặc một bộ váy trắng tinh từ ngoài cửa đi tới, cùng...... cháu trai của Đoàn gia.

Hai người khoảng cách rất gần, người đàn ông cười rạng rỡ, có chút lấy lòng, ngăn Lạc Thi lại tha thiết nói chút gì đó.

Mà Lạc Thi mặc dù nhìn qua có chút không kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt

cũng không phải dáng vẻ đối với người xa lạ mới quen, hiển nhiên hai người đã quen biết nhau từ trước.

Thẩm Gia Mộc chợt bừng tỉnh.

Thì ra là thế.

Hóa ra đã sớm có mưu đồ, kết quả bây giờ vịt chết cứng mỏ với anh ta đúng không?

Nhưng trên mặt anh ta lại không có biểu hiện gì, thậm chí còn lắc lắc rượu trong ly, điềm nhiên như không có việc gì nói:

"Cái gì mà trên đầu trái tim, Phó tổng của chúng ta đã nói, giữa bọn họ không có khả năng tồn tại mối quan hệ nào nữa, Cho dù hôm nay Lạc đại tiểu thư có cố gắng cầu hòa thế nào hay chịu nhiều ủy khuất, Phó tổng của chúng ta vẫn sẽ kiên định và mạnh mẽ, dù nhìn một cái cũng không, đúng không?"

Đôi mắt lạnh lùng của Phó Dư Thâm quét qua khuôn mặt tươi cười của bạn mình.

"Ngậm miệng lại."

Thẩm Gia Mộc cười không nói gì

.

Nhưng không ai ngờ rằng miệng quạ của Thẩm Gia Mộc lại linh nghiệm như vậy.

Anh ta đang định lôi kéo Cảnh Duệ xem náo nhiệt để nhường chỗ cho Phó Dư Thâm thì nhìn thấy một khẩu súng nước từ trên trời rơi xuống, đổ nước lên khắp người Lạc Thi

Cô gái ở gần Lạc Thi kinh ngạc kêu lên và lùi lại

Những vị khách bên bể bơi bị âm thanh thu hút đều đồng loạt nhìn sang.

Sự việc xảy ra đột ngột, Lạc Thi và Đoạn Trì đều không chuẩn bị trước, cô chỉ kịp quay đầu lại, ít nhất tóc và mặt cô cũng không bị ướt.

Cậu bé cầm súng nước không biết mình đã gây ra rắc rối gì, đứng trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống hét lên với những người bên dưới:

"Ai cho phép cô đến nhà chúng tôi! Bố tôi nói cô là con của người đàn ông khác sinh ra, nơi này không chào đón cô! Ra ngoài!"

Khung cảnh rơi vào sự tĩnh lặng trong giây lát.

Trong sự tĩnh mịch đó, Thẩm Gia Mộc nghe thấy tiếng Phó Dư Thâm đặt ly sâm panh trên tay mình xuống.

Cái ly và khăn trải bàn khẽ chạm một tiếng, động tĩnh khá nhỏ không thể nghe thấy.

"Gia Mộc , tôi nhớ được trước đó cậu đã nói, có lần cậu đi bãi tắm đã đυ.ng phải người Lạc gia đưa con đi chơi, có chuyện này sao?"

Chủ đề đột ngột khiến Thẩm Gia Mộc có chút bối rối, anh ta dừng một chút mới đáp:

" Ừ, có chuyện như vậy... nhưng chuyện đó đã ba bốn năm rồi. Sao cậu lại hỏi thế?

"Không làm gì cả."

Ánh mắt sâu thẳm của Phó Dư Thâm rơi xuống bậc thang, đôi lông mày dài cụp xuống.

"Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng đứa trẻ này biết bơi."