Sau khi không từ mà biệt với Phó Dư Thâm, tháng ngày trôi qua bình thản như nước.
Mấy ngày đầu tiên, Lạc Thi còn chuẩn bị tư tưởng sẽ nhận được những cuộc điện thoại từ Phó Dư Thâm mắng cô chuyện rời đi.
Thế nhưng những cuộc điện thoại trong dự liệu không hề tới, Phó Dư Thâm không có bất kỳ tin tức gì, những gần gặp nhau lần đó, sự thân mật và mập mờ thoáng qua như một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy thì không còn chút dấu vết nào.
Trên thực tế hai người cũng không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào cho nhau, sự im lặng này đã quá bình thường như bảy năm qua.
Anh chắc hẳn rất tức giận?
Rõ ràng anh đã giúp đỡ cô rất nhiều nhưng cô lại vong ân phụ nghĩa, bỏ đi mà không nói một lời.
Phó Dư Thâm là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể cho phép cô đem mặt mũi của anh giẫm dưới chân thêm một lần nữa.
Cho dù sau này có gặp lại, rất có thể anh sẽ lạnh lùng nhìn cô, sẽ không cho cô một sắc mặt tốt nữa..
Nghĩ tới đây, cây bút đang hoàn thiện bức tranh trên khung vải lanh của Lạc Thi bỗng dừng lại.
...... Bà chủ?"
Ngoài cửa vang lên thanh âm yếu ớt của Tư Kỳ.
"Tôi có thể bật đèn được không?"
Lạc Thi nhìn bức tranh còn dang dở trước mặt, có lẽ là do cô đang phân tâm và có quá nhiều tâm sự nên thành quả bị sai lệch so với ý tưởng ban đầu của cô, Lạc Thi đặt bút vẽ sang một bên nhàn nhạt ừ một tiếng.
Phòng vẽ tranh tối tăm bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng rực rỡ này làm cho Tư Kỳ giật nảy mình, cô gái đứng trước giá vẽ, mái tóc đen dày được cuốn lên buông xõa, để lộ xương quai xanh thon gọn và bờ vai gầy mịn màng, trên cánh tay cô treo một chiếc đai đeo tinh tế, trông cô gầy đến mức có thể bị một cơn gió thổi đi.
"Bà chủ, mấy ngày nay chị ăn không ngon sao? Sao người lại gầy như vậy?"
Tư Kỳ bước nhanh về phía trước mở tấm rèm đang khép hờ, sau đó mở cửa sổ để không khí lọt vào phòng vẽ tranh
Tuy rằng sếp của cô bình thường lúc sáng tác cũng sẽ ở một mình, nhưng lần này lại không như vậy.
Hôm nay nhìn cô ấy gầy đi trông thấy, khuôn mặt nhìn còn nhỏ hơn lòng bàn tay, cổ chân trắng nõn lộ ra dưới mép váy mỏng đến mức chỉ cần một lực nhỏ nhất cũng sẽ gãy.
"Ăn đi."
Lạc Thi thuận tay cầm lấy nước ấm Tư Kỳ đưa qua, lại chậm rãi đi đôi dép lê của mình.
"Hôm nay ăn một phần cá hồi salad và sữa chua, hôm qua ăn nửa phần panini......"
"Không còn gì khác?"
Lạc Thi chớp mắt mấy cái: "Không có."
"Vậy cô biết hôm nay tôi ăn cái gì không?"Tư Kỳ mặt không chút biểu cảm
nói, "Buổi sáng một phần bánh rán và trái cây, buổi sáng hai gói mì sợi và đồ ăn vặt, giữa trưa bún thập cẩm cay, vừa nãy buổi chiều còn ăn nửa hộp bánh quy."
...... Tư Kỳ, công việc ở phòng trưng bày của chúng ta nặng nề đến mức này sao?"
Tư Kỳ thở dài: "Sếp à, là cô ăn quá ít, tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ trở thành tiên nữ không nhuốm khói lửa của thế giới này mất."
Lạc Thi cũng không thực sự mắc chứng biếng ăn.
Chỉ là cô ngại thức ăn ngoài dầu mỡ, lại không biết nấu nướng nên chỉ có thể làm một số món ăn đơn giản kiểu phương Tây đối phó một chút, không cần nhiều kỹ năng nấu nướng.
Cô biết điều này không tốt cho sức khỏe của mình nhưng lại quá khó để thay đổi cứ như vậy trôi qua hằng ngày
...... Cho nên, Phó Dư Thâm đến cuối cùng sao có thể làm được, không chỉ hoàn thành công việc một cách hoàn hảo mà còn có kỹ năng nấu nướng rất tốt?
Những điều về anh lại hiện lên trong tâm trí không cách nào khống chế được
Lạc Thi thở dài trong lòng một tiếng.
Kéo lấy thân thể mỏi mệt, Lạc Thi đi đến phòng tắm bên cạnh phòng vẽ tranh tắm rửa đơn giản một chút, vừa sấy tóc vừa nghĩ xem có nên để mấy người Tư Kỳ tan làm sớm một chút sau đó cùng đi đến một quán gần đây ăn chút gì đó.
Không nghĩ tới vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy một vị khách không mời mà đến trong hành lang trưng bày tranh
...... Tại sao dì lại ở đây?"
Lạc Thi nhíu mày nhìn Ổ Quyên đang đứng đánh giá một bức tranh trừu tượng.
Không thể nghi ngờ là bà ta là một phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt thâm thúy cùng chiếc cằm tinh xảo mang theo phong cách hơi lai, khuyết điểm duy nhất chắc là thẩm mũ hơi lòe loẹt.
Giống như bà ta hôm nay mặc một chiếc áo len màu đỏ phối cùng đôi giày quá gối, Lạc Thi nhìn liền nhíu chặt lông mày.
"Thật khó tưởng tượng được là dạng tranh vẽ như con nít vẽ này lại có giá trị đến tận sáu chữ số."
Ổ Quyên nhìn bức tranh với vẻ mặt khó hiểu.
Nghệ thuật đối với bà ta mà nói là một thế giới không thể nào hiểu được, nhưng giá trị của những tác phẩm nghệ thuật này lại làm bà ta vô cùng kinh ngạc.
Lạc Thi nghiêng người dựa vào tường, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm bà ta.
Lấy lại tinh thần, Ổ Quyên mỉm cười nói:
"Dì chỉ là vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, nghĩ là chưa từng ghé qua phòng trưng bày của tiểu Thơ con nên mới thuận đường vào dạo chơi, không nghĩ được là, con lại quản lý một phòng tranh tốt như vậy, trước kia lúc con rời khỏi nhà bố của con còn nói phòng tranh này chưa tới nửa năm nhất định sẽ đóng cửa."
"Ông ấy đương nhiên sẽ hi vọng phòng trưng bày tranh sẽ đóng cửa, ông muốn mọi thứ về mẹ tôi biến mất khỏi thế giới này, kể cả tôi."
Nụ cười của Ổ Quyên cứng đờ trong vài giây:
"Lúc trước...... Đều là nhất thời nói ra mà thôi, con gái mình dưỡng dục hơn hai mươi năm cho dù không phải bản mình sinh ra, nhưng loại chuyện này, có bao nhiêu người đàn công có thể chấp nhận? Nhưng con nhìn xem...... Nếu bố con thật sự muốn đuổi cùng gϊếŧ tận con thì sao lại để cho con đem những bức tranh mẹ con mua đi?"
"Đó là đồ của mẹ toi, tại sao tôi không......"
Nói đến đây, Lạc Thi tựa hồ đã nhận ra điều gì đó.
Ổ Quyên mỉm cười hiền lành, chậm rãi nói:
"Những thứ đó sai có thể nói là đồ của mẹ con? Mẹ con lấy đâu ra nhiều tiền như thế, Tất cả đều được mua bằng tiền của bố con đúng không?"
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, Lạc Thi không dám tin được mà nhìn người phụ nữ trước mắt.
Hóa ra đây chính là mục đích bà ta đến phòng trưng bày.
Bà ta muốn phòng trưng bày này!