Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dỗ Em Kết Hôn

Chương 25:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc nhìn thấy ảnh của cô trong nhóm công ty, tôi tưởng mình chỉ nhìn thấy người giống cô thôi, nhưng khi đến đây tôi mới nhận ra đó thực sự là cô… Bảy năm không gặp, cô dường như đã thay đổi rất nhiều.”

Lạc Thi cười: "Ý của anh là không bằng lúc trước?"

"Không phải, "

Thẩm Gia Mộc mỉm cười lắc đầu.

" Nói thật với cô, lúc học đại học tất cả mọi người đều cảm thấy cô giống như không dính khói lửa nhân gian, tựa như...... Cô biết nữ hoàng Pháp trong bộ phim 《 nữ hoàng Marie 》đúng không ? Tại sao bọn họ không ăn nổi bánh mì, tại sao không ăn bánh kem?..... Cô tạo cho mọi người ấn tượng đó, giống như là lúc nào cô cũng có thể nói ra những lời này."

Lạc Thi có chút ngoài ý muốn, nhưng dù sao sau khi suy nghĩ, nếu lúc đó cô tạo ấn tượng cô có thể cầm cuốn chi phiếu đi nện người ta hay cho người ta lưu lại ấn tượng tốt, thì mới kỳ lạ.

"Nhưng dù sao bây giờ, ngươi nhìn qua có vẻ bình thường hơn rất nhiều, chắc hẳn bảy năm qua đã phát sinh rất nhiều chuyện."

Lạc Thi có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền thoải mái cười nói:

"Anh cũng vậy, ai có thể nghĩ tới lúc trước người luôn ăn mặc lòe loẹt lại có thể thay đổi trở thành một thanh niên tài năng tuấn tú lại nhã nhặn nho nhã như thế này, có yêu đương đúng không? Sẽ không phải đã kết hôn rồi chứ."

Thẩm Gia Mộc không trả lời hai vấn đề này, chỉ là bình tĩnh nhìn Lạc Thi.

"Cô không hỏi xem mấy năm nay Dư Thâm sống như thế nào qua sao?"

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.

Lạc Thi đột nhiên cảm giác được không khí trong văn phòng thật ngột ngạt

"Anh ấy bây giờ sống rất tốt, thế là đủ."Thanh âm của cô hơi khô khốc.

"Sống rất tốt?"

Thẩm Gia Mộc cười khổ lắc đầu.

"Lạc Thi, vậy phải xem cô dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá, trong mắt của tôi, anh ấy không tốt, một chút cũng không tốt."

Đã từng có thời gian Thẩm Gia Mộc cho rằng, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp có thành tựu.

Anh ta lớn lên trong một khu ổ chuột ở một thị trấn hẻo lánh, lúc học đại học lúc quen biết được Phó Dư Thâm người đứng đầu trong các môn chuyên ngành, bị Ấn tượng trước bộ óc thiên tài của anh ấy, anh ta đã từ bỏ mức lương hàng năm cao ngất có thể dễ dàng có được mà quyết định được ăn cả ngã về không đi theo Phó Dư Thâm, tin rằng đi theo anh ấy sẽ đạt được thành tựu lớn hơn.

Cho nên, năm đó khi Phó Dư Thâm ở trạng thái không ổn định một mực muốn bán đi hạng mục để có thể ở bên cạnh Lạc Thi anh ta đã vô cùng tức giận, không kìm chế được mà tìm tới Lạc Thi.

"Cô sẽ hủy hoại anh ấy!"

"Một đại tiểu thư được ơi sống an nhàn sung sướиɠ giống như cô, làm sao có thể hiểu được anh ấy đã từ bỏ những gì vì cô!"

"Nếu như tương lai hai người không thể ở bên nhau, cô vẫn có thể là đại tiểu thư sống trong nhung lụa nhưng anh ấy thì sao, lúc đó anh ấy cái gì cũng không có!"

"Lạc tiểu thư, coi như tôi thay bố mẹ Phó Dư Thâm cầu xin cô, từ bỏ anh ấy đi, cô sẽ tìm được người tốt hơn, môn đăng hộ đối với cô, không có anh ấy, các người sẽ có cuộc sống tốt hơn."

Thẩm Gia Mộc hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, chỉ cảm thấy bản thân thật ngây thơ.

Làm sao anh ta có thể nghĩ rằng, không có Lạc Thi, cuộc sống của Phó Dư Thâm sẽ tốt hơn.

...... Cô biết không, Trên thực tếlúc anh ấy vừa mới chia tay cô, Dư Thâm nhìn qua vẫn rất bình thường, chỉ là so bình thường thì trầm mặc hơn một chút, không ai nhìn ra điểm bất thường của anh ấy."

Nhớ tới một số ký ức đáng sợ,, mi tâm Thẩm Gia Mộc dần dần nheo lại.

Cho đến ngày hôm đó, anh ấy đột nhiên ngất xỉu trong phòng. Nếu chúng tôi không có đồng nghiệp có thể thực hiện hô hấp nhân tạo và xe cấp cứu đến trong vòng mười lăm phút để thực hiện khử rung tim, Dư Thâm đã có thể chết trong đêm đó."

Lạc Thi nắm chặt ly pha lê đến mức ngón tay trắng bệch.

"Cô có thể sẽ cảm thấy, tất cả những điều này không liên quan gì đến Cô, ngay cả khi không có Cô, anh ấy vẫn luôn làm việc liều mạng như thế, nhưng.... không, anh ấy đang vì Cô. "

Thẩm Gia Mộc nhéo lông mày, thở một hơi thật dài.

"Năm đó chúng tôi có một hạng mục rất tốt, có một số nhà đầu tư trong và ngoài nước sẵn sàng đầu tư vào dự án của chúng tôi, các điều kiện đưa ra đều rất hào phóng, thậm chí ngay cả môi trường trong nước cũng thuận lợi hơn cho chúng tôi, nhưng Dư Thâm lại chọn nhà đầu tư có điều kiện khắc nghiệt nhất. chỉ vì có thể đi New York phát triển ....."

Bởi vì khi đó Lạc Thi đang theo học tại Học viện Nghệ thuật ở New York.

"Nghe xong lời này, Cô còn cảm thấy này tất cả đều không liên quan tới Cô sao?"

Đừng nói nữa.

Lạc Thi cúi đầu xuống, xương lồi ra trên lưng giống như những chiếc gai sắp đâm vào da cô.

"Cho nên, nhiều năm như thế tôi vẫn muốn hỏi cô một vấn đề, lúc tôi đến khuyên cô chia tay với Phó Dư Thâm, cô đã từ chối một cách vừa dứt khoát lại kiên quyết như vậy, tại sao cuối cùng cô lại dễ dàng từ bỏ anh ấy như thế?”

Như thể chìm trong lớp băng lạnh thấu tận xương, cơ thể La Thạch lạnh buốt.

Nửa ngày sau, cô mới nâng ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn ngập một lớp sương mù, khóe môi nhếch lên mỉm cười.

"Anh nói nhiều như thế, nguyên nhân còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Thẩm Gia Mộc cau mày khó hiểu.

"Bởi vì tôi sẽ hại anh ấy, một lần rồi lại một lần, cho đến khi anh ấy thực sự chết."

Không có chờ đến Phó Dư Thâm kết thúc cuộc họp.

Lạc Thi một mình rời khỏi tòa văn phòng của Phó Dư Thâm.

Trên đường đi, có không ít nhân viên của Deep Blue Technology liếc nhìn cô một cách tò mò,, Lạc Thi dường như không hề nhận ra sự khác lạ xung quanh cô mà chỉ bước đi thật nhanh đi khỏi phạm vi của Phó Dư Thâm.

Mãi cho đến khi cô bước ra khỏi tòa nhà và lên chiếc taxi mới bắt được, Lạc Thi lúc này mới vùi đầu vào tay mình

Lát sau sợ hãi và hối hận như cùng lúc ập đến, nhớ lại những lời Thẩm Gia Mộc đã nói với mình, nghĩ đến chuyện Phó Dư Thâm đã từng có khả năng suýt nữa bị cô hại chết, toàn thân cô đều như phát run.

Mà đồng thời, trong đầu của cô vang lên hững lời cuối cùng của Thẩm Gia Mộc đối với cô

" Tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói với cô năm đó, Lạc Thi, trở lại bên cạnh anh ấy đi."

Khi nói lời này, anh ta nhìn về phía Lạc Thi với ánh mắt nghiêm túc lại trịnh trọng, như thể Phó Dư Thâm là một người bệnh nan y sắp chết, mà Lạc Thi chính là liều thuốc giải độc duy nhất có thể cứu được anh ấy.

Thế nhưng...

Chính vì vậy cô không thể dẫm vào vết xe đổ một lần nữa như năm đó.

Thay vì quay lại với anh, cô lại nhớ anh nhiều hơn .....

Sống lâu trăm tuổi, tháng ngày không còn lo lắng.
« Chương TrướcChương Tiếp »