Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dỗ Em Kết Hôn

Chương 23:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những lời như vậy Phó Dư Thâm của bảy năm trước đã nghe qua một lần.

Lúc ấy tuổi trẻ còn bồng bột, đương nhiên anh của năm đó sẽ vì những lời này mà khó chịu, nhưng bây giờ anh đã bước từng bước một mới đi tới hôm nay, vậy nên khi nghe những lời nói như vậy trong lòng anh một tia gợn sóng cũng không có.

Ngược lại Lạc Thi lại lộ ra vẻ giận dữ.

"Bố nói suy nghĩ của người ta hay là chính đoạn đường mà bản thân bố từng đi?”

Lạc Vệ Đông không nghĩ việc ở trước mặt người ngoài lại bị Lạc Thi chế nhạo, trên mặt không nhịn được quát lớn:

"Lạc Thi! Con lặp lại lần nữa! Bố nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm sao con có thể nhìn bố như thế? Con đừng quên, cho dù bố có vượt quá giới hạn, đó cũng là vì mẹ con vượt quá giới hạn trước mà sinh ra con....."

"Chú Lạc!"

Phó Dư Thâm bỗng nhiên lên tiếng, đồng thời đưa tay nắm lấy bàn tay đang chỉ vào Lạc Thi của Lạc Vệ Đông.

Không ai ngờ tới hành động củaPhó Dư Thâm, Lạc Vệ Đông trong lòng có chút giật mình.

Người đàn ông trước mặt còn trẻ và khỏe mạnh, cao hơn ông nửa cái đầu, hơn nữa ở nơi rừng núi hoang vắng, nếu thật sự bị tấn công thì ông sẽ không thể chống trả được.

"Thời gian không còn sớm."

Phó Dư Thâm yên lặng nhìn chăm chú vẻ mặt sợ hãi của Lạc Vệ Đông, từng chút từng chút, đưa bàn tay đang chỉ Lạc Thi hạ xuống.

Trong xe hai đứa bé ép mặt vào cửa sổ xe, nhưng vẫn nghe không rõ âm thanh bên ngoài.

Mà Ổ Quyên thì đứng canh giữ ở bên cạnh cửa xe, không dám nói gì

"Cháu và A Thơ đi trước một bước, Chú Lạc, ở tuổi của chú như vậy, nếu thường xuyên tức giận sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, nên xin chú hãy chú ý thân thể."

Nói xong, anh buông lỏng tay Lạc Vệ Đông ra, khẽ vuốt cằm, quay đầu nắm tay Lạc Thi đi về phía chiếc xe đậu bên đường.

Cho đến khi chiếc xe rời đi, Lạc Thi vẫn chưa lấy lại tinh thần

"Em không thắt dây an toàn là chờ tôi tới thắt hộ cho em sao?"

tiếng nói rời rạc của Phó Dư Thâm gọi Lạc Thi trong dòng suy nghĩ trở về, cô máy móc cài dây an toàn, không nói lời nào chỉ nhìn Phó Dư Thâm bên cạnh.

"Tôi...... Trước kia ông ấy có tới tìm anh? có phải đã nói với anh những lời rất khó nghe?"

Phó Dư Thâm nhìn không chớp mắt, cong môi nở nụ cười.

"Tôi còn tưởng rằng em sẽ không vui."

"Không vui cái gì?"

"Dù sao đó cũng là người bố đã nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm, mà thái độ vừa rồi của tôi, quả thực rất không tôn trọng."

Lạc Thi cụp mi mắt: “Tôi không có bố."

Từ ngày cô nhìn thấy kết quả xét nghiệm quan hệ bố con, cô đã không còn bố.

Thậm chí, người mẹ cô yêu nhất cũng trở nên đặc biệt xa lạ.

Trong xe yên tĩnh mấy giây.

...... Chuyện đó xảy ra khi nào?

Lạc Thi hiểu anh đang ám chỉ điều gì, thấp giọng đáp:

"Năm năm trước."

Năm Lạc Thi hai mươi ba tuổi, việc giám định huyết thống mặc dù có vẻ hơi đột ngột, nhưng thực tế mọi chuyện sớm đã có manh mối.

Mọi người đều nói con gái họ giống bố nhưng từ nhỏ dáng dấp của Lạc Thi đã không giống Lạc Vệ Đông, mặc dù có vài nét giống Thư Mộng Phương nhưng cũng không nhiều, có một lần, Lạc Thi còn nghe người ta ở sau lưng bàn tán chuyện này.

Nhưng người Lạc gia chưa từng đem chuyện này để ở trong lòng.

Nếu như không phải vì thích Lạc Vệ Đông, Thư Mộng Phương sao có thể đem tất cả đồ cưới của mình đưa hết cho Lạc Vệ Đông làm ăn, người phụ nữ như vậy, đương nhiên tất cả mọi người đều không tin bà ấy sẽ nɠɵạı ŧìиɧ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, kết quả xét nghiệm quan hệ cha con lại ghi rõ ràng giữa cô và Lạc Vệ Đông không có quan hệ huyết thống.

“...... Dì không giống như người sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, "Phó Dư Thâm khẽ cau mày lại, "kết quả giám định không có vấn đề gì sao?"

Lạc Thi lắc đầu: "Sau đó, tôi đã đến bệnh viện với bố thêm lần nữa."

Kết quả vẫn như cũ.

Phó Dư Thâm ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian.

Năm năm trước, khi đó vừa đúng lúc là năm thứ ba hai người chia tay, Lạc Thi sau khi chia tay với anh đã ra nước ngoài du học, anh vẫn không chịu từ bỏ hi vọng, trong ba năm qua thỉnh thoảng vẫn gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

Tin tức cuối cùng dừng lại vào năm thứ ba.

Anh bỗng nhiên rất muốn hỏi cô, khi cô biết được mình không phải là con gái của Lạc Vệ Đông.

Liệu có phải là ngày anh gửi tin nhắn cuối cùng hay không, hay là sau đó?

Nhưng lời vừa đến đầu môi, thời gian như hóa thành một ngọn núi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bảy năm qua anh không hề có mặt, giờ đây mỗi lời của anh nói ra bỗng chốc trở nên nặng nề, nặng nề đến mức không cách nào vượt qua.

"Nơi này...... có vẻ không phải là đường để đến phòng trưng bày của tôi."

Lạc Thi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Ừm, "Phó Dư Thâm dừng xe trước của của tòa nhà, bình tĩnh đáp, " Đây là tầng dưới của công ty anh.."

Lạc Thi không ngờ tới đáp án này, có chút ngoài ý muốn.

"Anh...... Dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?"

“Cạch” khóa an toàn được mở ra, Phó Dư Thâm liếc nhìn Lạc Thi một chút, giọng điệu thản nhiên:

"Tôi không nói với em sao?"

Lạc Thi bối rối: "Nói cái gì?"

"Lúc tôi gọi điện thoại cho em, vốn nghĩ là sẽ đón em sau buổi họp sáng nay."

Lạc Thi trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn, cô phỏng đoán:

"Anh sẽ không phải......"

"Bởi vì có người cầu cứu nên cuộc họp đã phải tạm dừng giữa chừng, ban lãnh đạo cấp cao của toàn công ty hiện đang ở trên lầu chờ tôi cứu em xong mới quay lại họp tiếp, Lạc tiểu thư, tôi không nghĩ em sẽ đối xử với tôi như tài xế dùng một lần rồi vứt bỏ chứ? "
« Chương TrướcChương Tiếp »