Chương 22:

Đường xuống núi nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Lạc Thi một mình đi phía trước, một nhà bốn người Lạc Vệ Đông đi cách cô một khoảng khá xa, thỉnh thoảng có vài âm thanh trò chuyện bay tới bên tai cô, Lạc Thi dường như không nghe thấy.

"Tiểu Thi ....."

Đến dưới chân núi, Ổ Quyên đi về phía Lạc Thi, cười nói:

"Nghĩa trang này không dễ bắt taxi, không bằng cháu đi cùng chúng ta, vừa hay bây giờ cũng đến giờ cơm trưa, mọi người trong nhà rất lâu không gặp, ngồi xuống cùng ăn bữa cơm được không?"

Lạc Thi cúi mắt xuống, lạnh lùng đáp: "Không cần."

Cô và người mẹ kế trên danh nghĩa này quan hệ khá 𝓵ạ𝓷𝓱 𝓷𝓱ạ𝓽, chỉ riêng việc bảo trì sự khách sáo như bây giờ Lạc Thi cũng đã phải rất nỗ lực.

Ổ Quyên cũng không bị thái độ của Lạc Thi làm nản lòng, bà ta tiếp tục nói:

"Giữa bố con thì làm gì có chuyện thù qua đêm, bố cháu dù sao cũng chỉ là hổ giấy, thích sĩ diện thôi, ông ấy đã xem cháu như con gái mà nuôi hơn hai mươi năm, cho dù mẹ của cháu...... Đó cũng là chuyện của người lớn, con trẻ vô tội."

Nghe thấy Ổ Quyên nhắc đến mẹ mình, Lạc Thi bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh mắt nhìn Ổ Quyên mang theo mấy phần chán ghét.

"Tốt nhất là bà đừng nhắc đến mẹ tôi trước mặt tôi."

Nụ cười của Ổ Quyên như ngưng lại.

Bà ta chưa kịp mở miệng nói gì thì Lạc Vệ Đông ở phía sau đã đi lên trước đứng giữa bà ta và Lạc Thi.

"Dì Ổ dù sao cũng là người có vai vế cao hơn, mau thu lại tính cô chủ đỏng đảnh của con đi, đừng hơi một chút đã sưng mặt lên, để cho ai nhìn hả!”

Lạc Thi nhìn người đàn ông trung niên mái tóc hoa râm trước mắt.

Cô nhớ tới Lạc Vệ Đông của mười mấy năm trước, lúc đó Lạc Thi vì không muốn tươi cười chào hỏi mấy người bạn trên thương trường của Lạc Vệ Đông mà bị Thư Mộng Phương trách mắng, khi ấy ông đã đứng ra bảo vệ cô, đứng trước mặt cô mà nói với Thư Mộng Phương...

Nhăn mặt thì đã sao, con gái của Lạc Vệ Đông muốn nhăn mặt với ai đều được, để xem ai dám nói này nói kia?

Trước mắt Lạc Thi dường có một lớp sương mù mông lung, cô dùng sức nháy mắt mấy lần, cố gắng che đi sự mềm yếu của bản thân.

"Không cần các người đưa đi, sẽ có người tới đón tôi."

Lạc Vệ Đông sửng sốt một chút, lại tựa như nghĩ đến gì đó:

"Là cháu trai của nhà họ Đoàn sao? Trước đó có nghe con nhắc với bố chuyện của hai đứa... Dù sao thì nhà họ Đoàn cũng là một lựa chọn tốt, coi như là gia đình giàu có ở thành phố Kinh Hải này, nhưng mà đứa cháu trai nhỏ này không được thừa kế nhiều cổ phần trong các công ty cốt lõi của Đoàn thị lắm, không bằng con chọn cháu đích tôn nhà họ Đoàn..."

"Con không chọn ai cả, con có kết hôn hay không, kết hôn với ai, cũng không có quan hệ gì tới bố."

"Bố cũng là vì muốn tốt cho con, con đừng hành động như trẻ con nữa..."

"A Thi."

Lạc Thi quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa cất lên, vừa lúc nhìn thấy giữa làn gió xuân ấm áp ôn hoà, Phó Dư Thâm mặc một chiếc áo khoác đen ôm một bó hoa tươi đang bước nhanh về phía mình.

Cô gần như tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Từ lúc cô tắt điện thoại đến giờ tối đa cũng mới mười lăm phút, anh làm thế nào... mà đến nhanh như vậy?

"Chú Lạc, đã lâu không gặp."

Lạc Vệ Đông mơ hồ đánh giá người con trai có phần ɴɢʜɪêᴍ ɴɢʜị trước mặt, trong phút chốc chưa kịp nhận ra anh là ai.

Có lẽ vì muốn tới tảo mộ nên Phó Dư Thâm không mặc những bộ vest đắt tiền như thường ngày, chiếc áo khoác đen được cắt may vừa vặn nhìn vô cùng trẻ trung khiến người ta không liên tưởng được tới gia thế và địa vị của anh.

Lạc Vệ Đông đánh giá anh một lúc lâu, sau đó mới từ sự trẻ trung và kiệt ngạo giữa lông mày mà nhận ra, anh chính là chàng trai khi còn học đại học đã yêu đương với Lạc Thi.

"Là cậu?"

Lạc Vệ Đông thậm chí còn không nhớ rõ tên của anh, nhưng chính vì nguyên nhân này mới phá lệ ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Thi:

"Đã nhiều năm như thế, con vẫn ở bên thằng nhóc này?"

Dừng một chút, ông dường như liên tưởng đến chuyện gì đó.

"Chẳng lẽ vì cậu ta mà con chia tay của cháu trai nhỏ nhà họ Đoàn? Con đúng là hồ đồ! Gả cho tên nghèo này cả đời của con sẽ bị phá hủy! Sao con vẫn giống như năm đó sống chết phải tìm cậu ta!"

Phó Dư Thâm hơi nhếch đuôi lông mày lên.

Đương nhiên anh không ngờ được Lạc Vệ Đông không biết thân phận của mình.

Càng không ngờ được rằng Lạc Vệ Đông sẽ nói năm đó Lạc Thi sống chết mà chọn ở bên anh.

Lạc Thi nghe câu nói cuối cùng kia cũng vô thức đỏ mặt một chút, sau đó lại nghe được từ “tên nghèo” của Lạc Vệ Đông

Cô quay đầu quan sát tỉ mỉ trang phục hôm nay của Phó Dư Thâm một chút.

Không đeo đồng hồ nổi tiếng.

Quần áo giày dép cũng đều giản dị, từ đầu từ đầu đến chân một màu đen tuyền.

Ăn mặc như vậy đến tảo mộ cũng không kỳ lạ, nhưng chiếc xe anh đỗ bên đường kia...

Giá trị không cao hơn năm mươi vạn, lại khá cũ, thoạt nhìn chắc chắn không phải là chiếc xe anh thường lái.

Phát hiện được ánh mắt thoáng nghi hoặc của Lạc Thi, Phó Dư Thâm hơi cúi xuống, thấp người tới gần cô một chút:

"Đi gấp quá nên chặn đường mượn xe của cấp dưới."

Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, nhịp tim của Lạc Thi dường như ngừng đập trong giây lát.

Đi gấp.

Là vì lo lắng cho cô sao?

Ánh mắt cô bỗng nhiên liếc qua đôi lông mày của anh, đó không phải trời sinh, vết sẹo sâu trên xương tuy đã lành nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy dấu vết mờ mờ.

Mà vết sẹo khiến anh suýt chút nữa phải trả giá bằng 𝐦ạ𝐧𝐠 𝐬ố𝐧𝐠 trong lòng cô vẫn chưa bao giờ khép lại.

"Lần sau... đừng vội vàng như thế, lỡ như lại..."

Âm thanh về cuối yếu ớt nhỏ dần làm người nghe thoáng rung động, ánh mắt Phó Dư Thâm khẽ nhúc nhích, đang định nói gì đó, lại bị Lạc Vệ Đông cắt ngang.

"Người như cậu, tôi đã gặp nhiều rồi."

Lạc Vệ Đông nhíu chặt lông mày, ông ta nhìn về phía Phó Dư Thâm trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự khinh miệt.

"Đời này, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc được với người ở giai cấp thượng lưu như Lạc Thi, đương nhiên dù có liều mạng cũng phải nắm chặt cơ hội trèo lên cao. Con đừng thấy ngoài mặt cậu ta ngoan ngoãn nghe theo, đợi đến có cơ hội cậu ta sẽ lập tức đứng lên vứt bỏ cái thang đi... Cậu đừng có nằm mơ, muốn cưới Lạc Thi thì trừ phi tôi chết!"