Chương 21:

Trời dần tối, trên con phố nhộn nhịp bên ngoài cửa phòng trưng bày xe cộ qua lại tấp nập.

Lạc Thi đứng ở ngã tư một lúc, chợt nhận ra bên cạnh có một vành đai xanh hoa hải đường Tây Phúc, cô lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa đầu tiên của mùa xuân này nở rộ.

Mùa xuân đang đến.

Lạc Thi lấy điện thoại di động ra, xem ngày và gửi tin nhắn cho chủ cửa hàng hoa mà cô thường lui tới.

Hoa hồng: [Ngày kia chị có thể chuẩn bị một bó hoa hồng trắng cho em không?]

Hoa hồng: [Vâng, hôm đó là ngày giỗ của mẹ em.]

Mấy hôm sau, tờ mờ sáng, Lạc Thi đã một mình đến thăm mộ mẹ với bó 𝒉𝒐𝒂 𝒉𝒐̂̀𝒏𝒈 trắng.

Vị trí nghĩa trang là Lạc Thi tự mình chọn, cô đi bộ theo cầu thang dài lêи đỉиɦ cao nhất, nơi có phong cảnh đẹp nhất, mẹ cô, Thư Mộng Phương, lúc còn sống vẫn luôn muốn leo lêи đỉиɦ ngọn núi, nhưng thân thể của bà quá yếu nên đã không thể làm được điều này.

Những năm sau khi mẹ Thư mới qua đời, Lạc Thi thực sự không dám đến thăm mộ, mãi sau khi bị Lạc Vệ Đông đuổi ra khỏi nhà, trong sự bất lực ấy cô dường như mới trưởng thành lên một chút, mới có thể bình tĩnh nói chuyện trước mộ Thư Mộng Phương như bây giờ.

"Mẹ ơi, con gặp lại Phó Dư Thâm rồi."

Lạc Thi nghịch nghịch những chiếc gai trên bông hồng. Cô chỉ dùng một chút lực thì những chiếc gai đã đâm vào đầu ngón tay, nhưng đôi mắt cô lại lơ đãng đắm chìm trong cuộc trò chuyện mà không hề có bất kỳ phản ứng nào.

“Con nhớ trước đây mẹ rất thích anh ấy, khen ngợi tài năng của anh ấy, bảo tính cách không khiêm tốn cũng không hống hách, còn nói con đừng ghét anh ấy vì gia cảnh anh ấy không đủ tốt, nói anh ấy nhất định sẽ có sự nghiệp thành công giống bố sau này... Tầm nhìn của mẹ quả thực đã đúng. Giờ anh ấy đã rất thành công, thậm chí còn thành công hơn cả bố."

Nghĩa trang trống rỗng yên tĩnh đến mức chỉ có vài con chim bay qua.

Cơn gió ấm áp đầu xuân thổi qua thảm cỏ xanh, Lạc Thi ngồi ôm đầu gối trước bia mộ, nhìn lên bức ảnh trên đó, giọng nói của cô lúc này dường như ngây thơ và nhẹ nhàng hiếm thấy.

"Con vẫn nhớ lúc đó mẹ còn thay con nghĩ về tương lai xem bọn con sẽ kết hôn ở đâu và sẽ mặc nhãn hiệu váy nào trong đám cưới..."

Nói được một nửa, ánh mắt Lạc Thi thoáng cô đơn.

Nhưng chuyện đo không thể nào xảy ra nữa.

Mẹ sẽ không bao giờ quay trở lại, và cưới Phó Dư Thâm cũng là điều không thể.

Nhưng dù vậy, cô sẽ không còn yếu đuối như mấy năm trước nữa, dù chỉ một mình cô cũng có thể sống tốt.

Sau khi nói xong những gì đã chất chứa trong lòng suốt một năm, Lạc Thi lại vui lên. Cô đứng dậy chào tạm biệt người mẹ trong bức ảnh đen trắng và ước định gặp lại vào mùa xuân ấm áp năm sau.

Vừa quay đầu lại, Lạc Thi chợt nhìn thấy một bóng người khác đang cầm hoa bước trên những bậc thang dài.

"... Ông đang làm gì ở đây?"

Lạc Thi chỉ ngạc nhiên trong giây lát, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cô cau mày nhìn chằm chằm vào Lạc Vệ Đông đang đi về phía mình.

Đã nhiều năm không gặp, Lạc Vệ Đông gài hơn trong trí nhớ của cô một chút.

Khuôn mặt của ông vẫn còn khá trẻ, có lẽ ông ấy cũng được coi là đẹp lão trong số các bạn già cùng lứa tuổi, nếu không khi còn trẻ đã không lừa được trái tim của nữ sĩ Phương.

“Ngày giỗ của mẹ cô, tôi không thể đến thăm mộ bà ấy được sao?”

Vẻ mặt của Lạc Vệ Đông cũng hơi mất tự nhiên, như thể ông ta đang cố gắng duy trì vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Lạc Thi lại vô cùng phức tạp.

Lạc Thi cười lạnh: “Đương nhiên là không được rồi, ông có thể dùng lời lẽ xấu xa như vậy để chửi tôi, bây giờ lại mặt dày đi thăm mộ có thì ý nghĩa gì?”

"Lạc Thi!" Lạc Vệ Đông cao giọng, trong mắt ẩn chứa tức giận.

"Chính mẹ cô phản bội trước, để tôi nuôi dưỡng đứa con gái của người đàn ông khác hơn 20 năm! Dù lời nói của tôi có cay nghiệt đến đâu, cũng là bà ấy đáng bị như vậy. Bây giờ tôi đến thăm mộ bà ấy. Đó là sự rộng lượng của tôi!"

Trái tim cô cảm giác như bị một con dao cùn cắt thành từng mảnh.

Sắc đỏ trên mặt Lạc Thi nhạt dần, cô buộc mình phải bình tĩnh đáp lại:

"Chú Lạc, xem ra ông cũng có tầm mắt nhìn xa trông rộng. Bảy năm trước ông đã biết tôi không phải con gái của ông. Đến năm nay, hai đứa con song sinh của ông cũng đã mười tuổi, ông có thể đoán trước được tương lai, thật là ghê gớm."

Lạc Vệ Đông đầu tiên bị câu "chú Lạc" của cô làm nghẹn họng, sau đó ngay lập tức 𝙩𝒖̛́𝙘 𝙜𝙞𝒂̣̂𝙣 khi nghe những lời nhận xét mỉa mai của cô.

"Cô chỉ là một con sói mắt trắng! Tôi đã nuôi cô nhiều năm như vậy mà cô báo đáp ta như thế này đây! Cô giống y như mẹ mình vậy..."

Tiếng giày cao gót từ xa đến gần làm gián đoạn cuộc tranh cãi giữa hai người.

Một người phụ nữ mặc áo khoác, đi bốt dẫn hai đứa trẻ song sinh mười tuổi lên cầu thang, bà ta nhìn Lạc Vệ Đông đang đỏ bừng mặt tức giận, bước tới an ủi ông ta:

"Sao lại cãi nhau nữa? Vệ Đông, đừng giận đứa nhỏ, đứa bé vô tội mà."

Sau đó lại mỉm cười chào Lạc Thi.

"Đã lâu không gặp, A Thi. Cháu cũng biết tính tình của bố cháu. Đừng để trong lòng. Khi cháu không ở nhà, ông ấy vẫn luôn nghĩ về cháu."

Em song sinh rụt rè nhìn Lạc Thi, miệng há to, giọng nói nhỏ đến mức át đi trong tiếng la hét của anh trai mình.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chúng ta sẽ ở cái nơi tồi tàn này bao lâu? Chúng ta đã hứa là chiều sẽ đi công viên giải trí. Đã mấy giờ rồi!" Cậu bé cảnh giác nhìn chằm chằm Lạc Thi, sau đó quay người ôm lấy cánh tay Lạc Vệ Đông.

"Bố ơi, chúng ta đã đồng ý rồi, bố sẽ đi cùng phải không?"

“Không phải là bố đã đồng ý đưa mẹ, con và em đến đó à?" Trong lời nói của Lạc Vệ Đông vẫn còn thoáng chút tức giận, nhưng chẳng là gì so với cơn thịnh nộ khi ông ta nói chuyện với Lạc Thi vừa rồi.

"Con không muốn! Con muốn bố đi cùng con. Bố phải đi cùng chúng con..."

"Tiểu Tông, con không thấy bố đang nói chuyện với chị cả sao? Im lặng đi."

"Bố, con muốn cùng bố đi khu vui chơi! Con muốn cùng bố đi khu vui chơi!"

Người phụ nữ tức giận trước sự nghịch ngợm của cậu bé mà mắng vài câu, giây tiếp theo cậu bé bắt đầu khóc lóc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lạc Vệ Đông quên mất mục đích đến thăm mộ, đặt bó hoa xuống đất để ngăn cản lời mắng mỏ của mẹ cậu bé.

Gia đình bốn người ồn ào, Lạc Thi đứng ở một bên, là người ngoài không ai thèm để ý.

Lúc này, túi cô rung lên, Lạc Thi cử động ngón tay hồi lâu mới phát hiện cuộc gọi đến là từ số của Phó Ấu Đường. Nhưng sau khi tiếp điện thoại, đầu bên kia lại là giọng của Phó Dư Thâm:

“Tôi nhớ hôm nay là ngày giỗ của mẹ em, dì ấy lúc còn sống rất chăm sóc cho tôi. Em đợi tôi ở phòng triển lãm, tôi sẽ đi thăm mộ dì cùng em.”

Vừa nghe giọng nói này, Lạc Thi không khỏi cảm thấy sống mũi hơi cay cay.

"Phó Dư Thâm..."

Dường như cảm nhận được тâм тяạηg của Lạc Thi không ổn, anh truy hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Lạc Thi cắn môi dưới đến mức trắng bệch, không nói gì.

Giọng điệu của Phó Dư Thâm trở nên trầm trọng hơn:

"Nói đi, bây giờ em đang ở đâu?"

Lạc Thi không biết nên nói gì.

Chính vào lúc này, cô đột nhiên rất nhớ anh.

Tác giả có lời muốn nói:

A Thi: Cảm thấy tủi thân QAQ