Chương 20

Không khí trong phòng chứa đầy hơi thở ái muội của hai người bọn họ.

Lạc Thi khẽ cắn môi dưới, hối hận vì đã lỡ lời nói sai chủ đề nên lập tức chuyển sang chuyện khác:

“Không có gì đâu... nhân tiện, Đường Đường, em có muốn ghé thăm nhà kho phòng 𝒕𝒓𝒖̛𝒏𝒈 𝒃𝒂̀𝒚 không?”

Phó Ấu Đường hưng phấn đáp lại: "Được chứ ạ! Em thực sự muốn đi coi!"

Niềm đam mê nghệ thuật của cô bé hoàn toàn khác với anh trai, vừa bước vào phòng trưng bày, đôi mắt cô bé đã sáng ngời nhìn xung quanh, nhưng cô bé rất ngoan ngoãn, không hề động chạm lung tung tới bất cứ thứ gì.

Lạc Thi đeo găng tay vào rồi tuỳ ý lấy vài bức tranh ra giới thiệu với Phó Ấu Đường.

Dù 8 tuổi mà kiến thức về nghệ thuật của Phó Ấu Đường đã vượt xa tưởng tượng của Lạc Thi, ban đầu cô định giới thiệu sơ bộ về một vài bức tranh, nhưng không ngờ rằng cô bé có thể hiểu hết và hỏi ngược lại nhiều câu.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Người khó chịu duy nhất ở đây là Phó Dư Thâm, anh hoàn toàn bị hai người họ phớt lờ.

"Chị đoán em sẽ thích nghệ thuật đại chúng. Trong vài năm trở lại đây, phòng trưng bày của chị có sưu tầm một số tác phẩm của vài nghệ sĩ Pháp, tất cả đều là những nghệ sĩ cấp tiến..."

Phó Dư Thâm vốn không có năng khiếu nghệ thuật, liếc nhìn một cái rồi mất hứng ngắt lời: "Ồ, cấp tiến, ý là nó khá rẻ phải không?"

"..." Lạc Thi thoáng xấu hổ, buồn bực liếc anh một cái.

Đúng là phòng trưng bày của họ kinh phí có hạn, nên hầu hết tranh mua mấy năm qua đều là tác phẩm của các họa sĩ trẻ… nhưng cũng đã được cô chọn lọc kỹ càng từ hàng trăm họa sĩ trẻ!

Lạc Thi luôn kiêu ngạo không muốn để anh ta coi thường cô, vì vậy cô đi đến một góc sâu hơn của nhà kho và lấy ra một bức tranh.

“Tác phẩm của nghệ sĩ trẻ này đã được bán với giá hai triệu bảng Anh trong cuộc đấu giá mùa thu năm ngoái. Chỉ riêng phòng trưng bày của chúng tôi đã có hai tác phẩm của anh ta đó.”

Cô gái gầy gò chật vật giữ lấy khung tranh nặng nề, Phó Dư Thâm bước tới giơ tay đỡ khung tranh cho cô, trêu ngươi mà thản nhiên đồng ý:

"Ồ, lợi hại nhỉ."

Lạc Thi vừa cảm thấy mình mới lấy lại được chút bình tĩnh thì ánh nhìn của người trước mắt cô đã liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn tay với những khớp xương thon dài hơi nhô lên của anh.

Đồng hồ bạch kim Patek Philippe. Mỗi năm chỉ có hai chiếc được sản xuất, trị giá hơn chục triệu đô.

"..."

Thực sự là người so với người sầu quá đi mà.

Lạc Thi vô cảm buông tay ra, sức nặng của bức tranh sơn dầu lớn đè lên cánh tay Phó Dư Thâm.

Bắt gặp ánh mắt của Phó Dư Thâm, cô nâng cằm lên, rồi nói: "Tiệc chiêu đãi sắp bắt đầu, tôi đi chiêu đãi khách khứa." Rồi giẫm mạnh giày cao gót đầy giận dỗi mà bước đi.

Thấy anh trai mình làm cô giận dỗi, Phó Ấu Đường giậm chân hận không rèn sắt thành thép được mà nói:

"Em thấy anh không thích chị Lạc Thi chút nào. Nếu không sao lúc nào anh cũng bắt nạt chị ấy vậy? Nhìn xem, anh khiến người ta tức giận bỏ đi kìa!"

"Con mắt nào của em nhìn thấy anh bắt nạt cô ấy?"

"Anh còn đang định cười nhạo chị Lạc Thi không giàu bằng anh à? Đừng tưởng rằng em còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Hôm nay ra ngoài, rõ ràng anh đã chọn chiếc đồng hồ và chiếc xe đắt tiền nhất của mình. Anh đến đây để cố ý khoe khoang với chị Lạc Thi chứ gì. Thô thiển!”

Phó Dư Thâm lấy tay gõ vào đầu Phó Ấu Đường chế nhạo:

"Em cho rằng cô cả nhà họ Lạc chưa hiểu chuyện đời à."

Anh nhìn bóng Lạc Thi đi xa dần. Chiếc váy sa tanh màu trắng làm cô như có vầng hào quang trên người, tỏa ra ánh sáng như ngọc trai.

Anh chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Lạc Thi, lúc đó cô cũng mặc một chiếc áo khoác cashmere trắng đến mức không có một chút tạp sắc nào.

Màu trắng là màu mềm mại, sạch sẽ nhưng lại cực dễ bị ố bẩn, là màu xa xỉ đối với người nghèo.

Vào năm thứ hai đại học, gặp Lạc Thi lúc anh đang gây dựng nền tảng kinh doanh, thoạt nhìn anh đã biết chắc họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Và cảm giác này lên đến đỉnh điểm khi anh bị trưởng nhóm dự án loại khi cô ném thẳng tờ séc tài trợ cho dự án của anh nhằm hỗ trợ người bạn tốt của cô.

"Anh là người phụ trách dự án này phải không? Tôi nghe nói dự án của anh đang thiếu tiền, thiếu tiền thì tôi đây sẽ tài trợ."

Trong căn cứ đầy bụi bặm, khi cô nói lời này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô như ánh đèn pha, nhưng Lạc Thi không hề luống cuống chút nào, cũng không kiêu ngạo. Cô chỉ nhìn quanh rồi đi về phía người bạn cùng phòng của mình và nói:

"Chỉ có một điều kiện: con gái không được đi tiếp rượu với nhà đầu tư."

Lúc đó, Phó Dư Thâm có cảm giác khác lạ không thể giải thích được.

Tất cả những thứ đẹp đẽ và đắt tiền trên thế giới này, có vẻ đều là để làm nền cho cô ấy.

Ký ức bị hiện thực làm đình chỉ, Phó Dư Thâm phục hồi 𝙩𝙞𝙣𝙝 𝙩𝙝𝒂̂̀𝙣, không biết nhớ tới điều gì mà hỏi:

"Hôm nay là ngày mấy?"

Phó Ấu Đường: “Ngày mười.”

Phó Dư Thâm gật đầu thật mạnh.

Ngày 12 tháng 3, ngày đó sắp đến rồi.

Triển lãm nghệ thuật từ thiện đã diễn ra suôn sẻ.

Nhờ địa vị của Phó Dư Thâm, những vị khách đến thăm triển lãm nghệ thuật đều là những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Kinh Hải, nhiều người không tiếc gì mua tranh chỉ để trò chuyện nhiều hơn với anh.

Không lạ gì khi những tác phẩm nghệ thuật được sử dụng như một phương tiện trung gian cho một số hoạt động giữa các cá nhân, nhưng Lạc Thi chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nếu nó rơi vào tay một bé gái tám tuổi.

"Chị Lạc Thi."

Khi buổi trưng bày sắp kết thúc, Phó Ấu Đường mặc chiếc váy bồng bềnh màu hồng nhạt mỉm cười với Lạc Thi.

"Em có thể trao đổi thông tin liên lạc với chị được không? Sau này nếu có vấn đề gì về hội họa, em có thể hỏi chị qua điện thoại."

Lạc Thi mỉm cười: "Đương nhiên là được."

“Vậy…” Cô bé nhìn cô với đôi mắt long lanh. “Nếu em nhờ chị đến nhà dạy em vẽ, có được không?”

Lạc Thi gần như đã định mở miệng đồng ý, nhưng nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa. “…Nếu em muốn vẽ, em cũng có thể đến tìm chị ở phòng vẽ trong phòng тяưηg вàу.” Lạc Thi xoa tóc cô bé. “Đương nhiên là nếu anh trai của em không cảm thấy phiền phức.”

Phó Ấu Đường che miệng cười khúc khích, kiễng chân ra hiệu cho Lạc Thi lại gần:

"Anh trai em sẽ không phiền đâu. Những lời em nói hôm nay với chị, anh trai em vẫn..."

"Phó Ấu Đường." Một lời cảnh cáo lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Cô bé rụt cổ lại như chuột gặp mèo, lùi lại vài bước, vội vàng vẫy tay chào Lạc Thi.

Cho đến khi xe của anh em nhà họ Phó nhập vào dòng xe cộ, trong tâm trí Lạc Thi mới đột nhiên vang lên câu nói của Phó Ấu Đường khi cô bé gặp cô lần đầu: "Chị làm chị dâu của em nha."

…Có lẽ là cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi.