Một tràng triền miên lưu luyến như lời thì thầm của người yêu từ trong miệng Phó Dư Thâm nói ra tựa hồ biến thành một con dao mềm được tẩm độc, từng đao từng đao đâm vào tim Lạc Thi.
Rõ ràng cổ tay anh đã bị bản thân nắm chặt, nhưng Lạc Thi lại có thể cảm nhận được mạch của anh trong lòng bàn tay cô đập nhấp nhô.
Trong huyết quản dưới lớp da kia, chảy đều quá khứ anh không chịu quên đi trong bảy năm qua.
“... Tôi không bao giờ nhượng bộ.” Lạc Thi lùi về sau một bước, buông tay anh ra.
“Em quả thực là vậy.” Trong hành lang trống rỗng Phó Dư Thâm cười giễu một tiếng: “Thậm chí tôi cảm thấy, cho dù năm đó tôi gặp tai nạn xe ở trong phòng phẫu thuật chỉ còn lại nửa cái mạng, em vẫn sẽ không chút do dự chia tay với tôi.”
Thật kỳ lạ.
Lạc Thi vốn cho rằng những lời nói này sẽ làm cô đau khổ đến mức không thể chịu nổi, nhưng khi cô tận tai nghe thấy, trời lại không có sụp xuống, cô cũng không bốc đồng muốn khóc lớn một trận.
Cô giống như là rơi vào xoáy cát mềm xốp, không làm ra được chút 𝓹𝓱𝓪̉𝓷 𝓴𝓱𝓪́𝓷𝓰 nào, tuỳ ý để bản thân bị lún xuống.
“Anh muốn tôi xin lỗi, hay là… muốn tôi cầu xin anh? Nếu như vậy anh có thể không giúp Trịnh Mịch, thì tôi có thể xin lỗi, cũng có thể cầu xin anh.”
Trong bóng tối, hình bóng của người đàn ông tiến lại gần, cho đến khi ép Lạc Thi lùi sát vào cánh cửa.
Hơi thở lạnh băng đầy nguy hiểm bao lấy cô, Lạc Thi không nhìn rõ được biểu cảm của anh, chỉ ở thời khắc im lặng này cảm nhận được bàn tay anh xoa nhẹ sườn mặt cô.
“Những thứ này tôi đều không cần, tôi muốn thứ gì, Lạc Thi, em không biết sao?”
Hô hấp của Lạc Thi căng chặt.
Trong ánh sáng tối tăm, Phó Dư Thâm nhìn thấy rõ đường cong xương quai xanh đang căng cứng của cô, và vì khẩn trương mà bộ ngực cũng phập phồng theo.
Ánh mắt anh tối đen, chớp một cái, rất nhanh lại dường như thấy không thú vị mà buông lỏng Lạc Thi ra.
Không khí cuối cùng có thể lưu thông.
“… Tôi chỉ cần em giúp tôi làm một buổi triển lãm tranh.”
Lạc Thi không đoán được câu trả lời này, ngơ ngác một lúc lâu mới hỏi:
“Triển lãm tranh?”
“Em gái của tôi có hứng thú với hội hoạ, tôi muốn làm một buổi triển lãm tranh vì em ấy.”
Lạc Thi mơ hồ có ấn tượng, lúc học năm hai, Phó Dư Thâm từng đề cập qua chuyện bố mẹ anh lại sinh được một cô con gái, đến nay chắc cũng khoảng chừng tám tuổi rồi.
Tám tuổi.
Không phải phòng triển lãm nào cũng nguyện ý cho một đứa trẻ tám tuổi triển lãm tranh.
Cho nên… đây mới là mục đích của anh sao?
Chỉ chần chờ trong chốc lát, Lạc Thi đáp: “Được.”
Phó Dư Thâm kéo cửa lối thoát hiểm ra, quay đầu nhìn Lạc Thi một cái:
“Em không đề cập đến điều kiện sao, tôi cho rằng ít nhất em cũng muốn xem tranh trước, nếu như em gái tôi vẽ là người que diêm nguệch ngoạc, em cũng nguyện ý để tranh của em ấy trưng bày trong phòng trưng bày?”
“Nếu tệ như vậy, không cần tôi từ chối, bản thân anh tự sẽ ngại mất mặt." Lạc Thi rũ mắt nói: “Hơn nữa khoảng thời gian này, anh giúp tôi rất nhiều, món nợ này cũng cần phải trả hết.”
Sắc mặt Phó Dư Thâm vừa mới 𝖍𝖔𝖆̀ 𝖍𝖔𝖆̃𝖓 lại trầm xuống.
Lúc lâu sau, anh cười lạnh:
“Vậy nợ em thiếu, e rằng phải trả cả đời.”
Nói xong anh đẩy cửa ra, đập vào mặt là mùi rượu cùng âm thanh nịnh bợ của đám người, anh sải bước ngồi về chỗ cũ.
Lạc Thi lại chưa hiểu được thâm ý trong lời nói của anh, chỉ là nhìn hình bóng của anh bất tri bất giác nghĩ:
Anh vừa rồi… là có ý trào phúng cô nghèo hả?
Anh vậy mà dám cười chê cô không có tiền!
Vừa định ra vấn đề cho em gái của Phó Dư Thâm mở buổi triển lãm tranh, phòng trưng bày Eden đã rất nhanh triệt bỏ tuyên truyền triển lãm tranh của Trịnh Mịch.
Sau khi biết được tin tức này Trịnh Mịch tức giận đến nổi điên, thậm chí còn gọi điện thoại cho Lạc Thi, chất vấn Lạc Thi không phải tự bản thân chính miệng nói những bức tranh này vẫn là tài sản của phòng trưng bày sao? Nếu đã là tài sản của phòng trưng bày, vì sao mà triển lãm tranh nói dừng là dừng?
Lạc Thi yên lặng để Trịnh Mịch phát điên xong mới nói:
“Cô biết ở Bắc Cực sông băng đang tan ra, nơi mà gấu Bắc Cực có thể làm tổ đang bị giảm bớt không?”
Trịnh Mịch vì nghe thấy vấn đề hoang đường này mà đơ ra một lúc: “... Hả?”
“Ừm, cô không biết, cô chỉ biết đến triển lãm tranh của cô.”
Lạc Thi vừa chỉnh lại hoa cắm trong lọ vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Không sao, huỷ bỏ buổi triển lãm tranh của cô coi như vì bảo vệ môi trường mà làm ra một phần cống hiến, buổi triển lãm mới của tuần sau là một buổi triển lãm từ thiện, doanh thu kiếm được toàn bộ đều sẽ được quyên tặng cho hạng muc bảo vệ môi trường, hoan nghênh cô đến chứng kiến mình vì sự nghiệp bảo vệ môi trường làm ra cống hiến…”
Cuộc điện thoại bị đối phương tức đến hộc máu mà ngắt máy luôn.
Bởi vì tay không rảnh nên toàn bộ cuộc điện thoại của Lạc Thi đều mở loa ngoài, các nhân viên ở xung quanh đang hỗ trợ giúp đỡ bố trí buổi triển lãm đều cười thành tiếng, ngay cả Lạc Thi cũng lộ ra vài phần ý cười bỡn cợt.
“Sếp à, chị quả thực là đại sư nói móc mà.”
“Da mặt của Trịnh Mịch cũng quá dày rồi, bản thân bỏ qua phòng trưng bày cùng người khác giao dịch, vậy mà còn dám mặt dày bảo chúng ta bận tới bận lui cho cô ta.”
“Tái ông mất ngựa lại được phúc, nghe nói nhà tài trợ cho buổi triển lãm tranh lần này là một ông chủ lớn rất có tiền, chúng ta không những không cần tuyên truyền ké, ngược lại còn cho phòng trưng bày của chúng ta tiền nữa.”
“Nếu đã như thế, vậy sếp à tiền thưởng cuối năm của chúng ta năm nay có phải có thể phát nhiều thêm chút không?”
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, Lạc Thi chớp chớp mắt:
“Nếu như mọi người còn nguyện ý ở lại Vườn Địa Đàng làm đến cuối năm, có thể xem xét… tăng gấp đôi.”
Vài người nhân viên trẻ tuổi cùng hoan hô ầm ĩ.
Lạc Thi tự nhiên không phải là tăng lương không công cho bọn họ.
Sau khi mẹ cô sinh bệnh, phòng trưng bày xử lý sơ xài, nhiều năm sau, đến khi cô tiếp nhận, nhân viên hầu như tất cả đều đã đổi người mới, hiện tại nhà đầu tư lâu dài cho phòng trưng bày còn chưa tìm được, nếu như không giữ được bọn họ, tương lai sẽ rất khó khăn.
Lạc Thi tự nhiên lại nghĩ đến Phó Dư Thâm.
Có điều, là Phó Dư Thâm của bảy năm trước.
Cùng với những sinh viên năm bốn bình thường không giống nhau, Phó Dư Thâm ở đại học Kinh Hải nơi người tài giỏi xuất hiện lớp lớp như vậy vẫn cứ là một nhân vật ᴘʜᴏɴɢ ᴠᴀ̂ɴ suốt bốn năm, sau khi tốt nghiệp đương nhiên không cam tâm ẩn cư nhàn hạ.
Anh lôi kéo một nhóm người xuất sắc trong ngành mình cùng nhau chung tay xây dựng sự nghiệp, dẫn đoàn đội nhỏ của bọn họ khai thác ra sản phẩm, bôn ba đến nhiều buổi triển lãm công nghệ lớn giữa những nhà đầu tư.
Xã hội và khuôn viên trường cuối cùng vẫn khác nhau, một người trẻ tuổi như vậy, đoàn đội không có nền móng, gần như là bắt đầu từ con số 0 bắt đầu tích luỹ cơ bản, khó khăn có thể tưởng tượng ra được nhiều như thế nào.
Lúc đó Phó Dư Thâm rất ít khi nhắc tới phiền não trong công việc với Lạc Thi, nhưng anh thức suốt đêm, hai mươi bốn tiếng liên tục bôn ba, cô đều để ở trong mắt, ăn qua khổ đυ.ng qua tường, tuyệt đối không ít hơn so với cô bây giờ.
Mà lúc ấy… cô không có cách làm gì giúp anh được, chỉ mang đến gánh nặng trầm trọng cho anh.
Nghĩ đến đây, tim của Lạc Thi lại nổi lên cảm giác đau đớn khó tả.
“... Chị ơi, chị đang khóc sao?”
Bên người vang lên giọng nói ngọt ngào của một cô bé.
Lạc Thi bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, là một cô gái nhỏ có đôi mắt quả nho ngập nước.
“Em là… Phó Ấu Đường.”
Lạc Thi đã xem qua ảnh của cô bé, vừa nhìn đã nhận ra cô bé trước mặt mình chính là em gái của Phó Dư Thâm.
Phó Ấu Đường nhấp nháy đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lạc Thi một lúc lâu.
“Chị ơi, chị ở ngoài so với chị trong tranh đẹp hơn nhiều.”
Cô bé chân thành khen khiến Lạc Thi giật mình, ngay lập tức mỉm cười.
“Cảm ơn, Đường Đường cùng tranh của em giống nhau lắm, rất có linh khí.”
Đây không phải là lời nịnh hót, cho dù để Lạc Thi dùng ánh mắt nghiêm khắc của một hoạ sĩ tới xem kỹ tác phẩm non nớt của Phó Ấu Đường cũng thấy được đích thực có linh khí, cũng đã từng được huấn luyện kỹ năng.
Cô bé nhận được lời khen, cười tươi đến mức đôi mắt cong lên.
Nhưng hình như cô bé đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, anh trai ruột đang bước đi từ từ, đột nhiên cô bé nới với giọng điệu kỳ lạ, cứng ngắc như là đang đọc thuộc lòng.