Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1812: Mắc bẫy

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Báo!”

Một người đàn ông trung niên xông vào.

Sượt! Sượt! Sượt!

Năm người gần như cùng đứng lên, ánh mắt nhìn lên người này: “Nói!”

Người đàn ông trung niên sợ đến quỳ dưới đất, cố kiềm chế áp lớn: “Lão tổ, ngay vừa nãy Diệp Bắc Minh xuất hiện bên ngoài Trấn Hồn Tông… Một mình hắn gϊếŧ vào Trấn Hồn Tông, bây giờ bị nhốt trông trận pháp trên quảng trường tông môn rồi!”

Vừa dứt lời.

Năm người vui mừng đến suýt nhảy lên!

Lão tổ Thất Tinh kích động nói: “Ông chắc chắn tên nhóc đó bị nhốt rồi chứ? Hay là hoa mắt?”

Người đàn ông trung niên vội trả lời: “Thưa tiền bối, là vãn bối tận mắt nhìn thấy!”

“Tốt quá rồi!”

Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng lão tổ Thất Tinh cũng được trút xuống.

Viên Thanh Cương bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Nhìn thấy chưa? Cách của lão phu chắc chắn có hiệu quả!”

“Tuy tên nhóc này có thực lực nghịch thiên, nhưng hắn không có đầu óc! Chỉ biết gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!”

“Từ việc hắn đơn thương độc mã gϊếŧ vào Kim Phật Tông có thể nhìn ra, chỉ tiếc trước Kim Phật không mở trận pháp hộ tông trước, nếu không, tên nhóc đó chắc chắn chết ở Kim Phật Tông!”

“Bây giờ, đến lượt chúng ta rồi!”

“Đi thôi!”

Bốn người cùng gật đầu.

Mở truyền tống trận, trực tiếp đến Trấn Hồn Tông.

Lúc này, trên quảng trường Trấn Hồn Tông huyết quang ngút trời, đại trận hộ sơn phong tỏa cả quảng trường giống như chiếc bát úp ngược!

Gru!

Huyết lòng gầm thét trong trận pháp, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng chém ra từng đường kiếm khí liên tiếp!

Nhưng bất luân thế nào cũng không phá mở được đại trận hộ pháp của Trấn Hồn Tông!



Sức mạnh trận pháp cuồn cuộn không dứt, sau mấy chục hiệp, trán của Diệp Bắc Minh nổi gân xanh!

Vô cùng tức giận khóa chặt năm người Viên Thanh Cương: “Sử dụng trận pháp thì có bản lĩnh gì chứ? Có giỏi thì vào đây một đấu một với tôi!”

“Một đấu một? Hắn nới một đấu một? Ha ha ha!”

Lão tổ Thất Tinh cười hoa chân múa tay: “Diệp Bắc Minh, mày coi chúng tao là kẻ ngốc chắc? Mày có thánh kiếm Hoa tộc thượng cổ, thủ đoạn càng khiến trời đất kinh hãi, ma quỷ khóc thét!”

“Chưa đến một năm, tên phế vật nhà này từ hạ giới bò lên đi đến mức có thể gϊếŧ Thánh Tổ, hôm nay coi như gặp rắc rối rồi hả!”

Lão tổ Vạn Thần Tông cau mày, không nhịn được nhìn sang Viên Thanh Cương: “Viên huynh, hắn đúng là Diệp Bắc Minh sao?”

“Bên ngoài đồn nói kẻ này khủng bố như vậy, vậy mà bị chúng ta nhốt? Có phải dễ dàng quá rồi không?”

Viên Thanh Cương bị hỏi như vậy.

Cũng ngẩn người!

Viên Thanh Cương còn chưa nói gì, giọng của lão tổ Lục Đạo vang lên: “Các ông nhìn huyết long đó!”

“Và cả thánh kiếm Hoa tộc đó! Và sức mạnh khủng bố bùng phát trên người kẻ đó!”

“Tuyệt đối không sai, ngày đó sáu Tổ Cảnh bao vây tấn công hắn, Viên huynh, em trai của ông đã chết trong tay kẻ này! Tôi tận mắt nhìn thấy chắc chắn không phải là giả!”

Viên Thanh Cương vốn có chút nghi ngờ.

Nghe thấy lời này, hoàn toàn tin tưởng!

“Diệp Bắc Minh, giao ra tất cả võ kỹ và bí thuật của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Lão phu bảo đảm có thể cho mày chết một cách sung sướиɠ, nếu không lão phu bảo đảm cho mày đau đớn không muốn sống, hối hận vì đã đắc tội với Trấn Hồn Tông!”

Diệp Bắc Minh tức giận mắng: “Một đám phế vật! Dựa vào trận pháp thì có bản lĩnh gì? Có giỏi thì vào chịu chết đi!”

“Tao thấy mày rượu mời không uống mà uống rượu phạt đấy!”, khuôn mặt già của Viên Thanh Cương sầm xuống!

Giơ tay tóm hư không!

Ông ta điều động sức mạnh của trận pháp hộ sơn!

Một luồng sức mạnh không thể ngăn cản ập đến!

Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, cánh tay cầm kiếm của Diệp Bắc Minh nổ tung tại chỗ!



“Còn không nói, tao sẽ phế nốt cánh tay còn lại của mày!”

“Còn không nói, tao sẽ phế hai chân của mày, biến mày thành người lợn!”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: “Lão già, đến đây! Tôi không sợ ông đâu!”

“Muốn chết mà!”

Viên Thanh Cương nheo mắt!

Ầm ầm!

Cả Trấn Hồn Tông chấn rung, trận pháp hộ sơn mở ra, một luồng sức mạnh hủy diệt nghiền áp đến!

Phụt! Phụt! Phụt!

Một cánh tay, hai cái chân của Diệp Bắc Minh biến thành sương máu!

“Còn không nói?”

“Tôi nói! Chỉ cần ông đóng trận pháp, tôi sẽ nói cho ông!”, Diệp Bắc Minh nhếch miệng!

Ánh mắt của Viên Thanh Cương lóe lên, suy nghĩ có nên đóng trận pháp không!

Lão tổ Thất Tinh ở một bên sợ đến run rẩy, vội lên tiếng: “Viên huynh, ông tuyệt đối đừng mắc bẫy! Tên nhóc này có rất nhiều thủ đoạn!”

“Chẳng may hắn giả bộ bị thương thì làm thế nào?”

Giơ tay rạch ở chỗ cổ: “Tôi đề nghị trực tiếp diệt trừ, đừng cho hắn cơ hội!”

Lão tổ Độn Thế và lão tổ Lục Đạo gật đầu theo: “Lão quái Thất Tinh nói đúng, trực tiếp gϊếŧ luôn, tránh đêm dài lắm mộng!”

“Tên nhóc này quá khủng bố, không cần thiết mạo hiểm!”

“Chúng ta biết bí mật của Hoa tộc cũng chẳng để làm gì, đã diệt vong nhiều năm như vậy!”

Ba người từng chứng kiến sự khủng bố của Diệp Bắc Minh.

Sớm đã sợ đến ngốc nghếch!

Vốn không dám mạo hiểm!

Viên Thanh Cương nhìn sang lão tổ Vạn Thần Tông: “Lão tổ Vạn Tông, ông thấy thế nào?”
« Chương TrướcChương Tiếp »