Chương 1801: Bức thư kỳ lạ

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Chẳng trách vừa nãy ông rất mong tôi chạm vào chiếc hộp kim loại này, thì ra ông muốn tôi thần hồn tiêu tan!”

Trần Lục Chỉ sợ đến quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ, xin tha cho tôi, tôi cũng không…”

Còn chưa nói hết câu.

Một cảnh khiến Trần Lục Chỉ chấn hãi xảy ra!

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh giơ tay tóm về phía chiếc hộp kim loại và cầm lấy nó!

“Cậu… cậu đã biết chiếc hộp này rất quỷ dị, chẳng lẽ cậu không sợ chết sao?”

Đồng tử của Trần Lục Chỉ co mạnh lại.

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!



Mười giây!

Mười giây trôi qua, Diệp Bắc Minh lại giống như người không có chuyện gì!

Bỗng nhiên.

Rắc một tiếng giòn tan, âm thanh cơ quan truyền ra từ chiếc hộp kim loại!

Chiếc hộp kim loại này lại mở ra theo!

Trần Lục Chỉ kinh ngạc: “Làm sao có thể? Thế này là sao? Cậu đã dùng cách gì?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, chẳng thèm giải thích.

Từ lúc vừa nhìn thấy chiếc hộp kim loại đó, anh đã có cảm giác thân thiết!

Những người khác chạm vào chiếc hộp kim loại thì sẽ bị hút cạn tinh huyết và thần hồn!

Con cháu Hoa tộc thì sẽ không như vậy!

Cho nên.



Diệp Bắc Minh định cược một phen!

Không ngờ anh đã đoán trúng thật!

“Mau xem trong chiếc hộp có cái gì!”, Trần Lục Chỉ kích động đỏ mặt tía tai, không nhịn được ghé đến Diệp Bắc Minh.

Một ánh mắt lạnh lùng!

Trần Lục Chỉ sợ đến không ngừng lùi lại!

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, trong chiếc hộp kim loại chỉ có hai món đồ.

Trên một miếng ngọc bội màu đen không biết chất liệu gì khắc một con hắc long sống động như thật, hắc long quấn quảnh cả miếng ngọc bội!

Vị trí trung tâm nhất khắc một chữ cổ xưa!

Diệp Bắc Minh không biết chữ này, nhưng anh dám khẳng định đây là chữ của Hoa tộc!

Đôi mắt sầm xuống, nhìn lên món đồ thứ hai: “Một bức thư?”

Anh mở ra xem.

“Diệp Bắc Minh, khi cậu đọc được bức thư này thì cho thấy kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa!”

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại: “Sao bức thư này lại biết tên của tôi?”

“Vãi! Mẹ kiếp, hơn nữa còn là chữ giản thể của Hoa Hạ!”

Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Lục Chỉ: “Ông chắc chắn các đời tổ tiên nhà họ Trần ông đều chưa mở chiếc hộp này chứ?”

Trần Lục Chỉ không biết tại sao Diệp Bắc Minh lại phản ứng mạnh như vậy!

Sợ đến run lẩy bẩy trả lời: “Diệp tông chủ, chẳng phải cậu đã lục soát thần hồn rồi sao?”

“Làm sao tôi còn lừa được cậu?”

Diệp Bắc Minh cúi đầu, nhìn dòng chữ trên thư!

Trong lòng chấn kinh!

Hoa tộc Thượng Cổ diệt vong hàng triệu năm, chiếc hộp này từ thời trước khi Hoa tộc diệt vong!

Vậy chẳng phải là nói.



Bức thư này đã được viết từ hàng triệu năm trước rồi, hơn nữa còn dự đoán ra hôm nay anh sẽ mở bức thư này!

“Vãi…”

Diệp Bắc Minh khẽ há hốc miệng, trong lòng không nhịn được chấn hãi: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, thực sự có người có thể dự đoán hàng triệu năm sau sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, dứt khoát trả lời: “Chủ nhân đầu tiên của tôi có thể!”

Tiếp tục đọc.

“Thời thượng cổ ban đầu, tổ tiên của tám vương tộc và tổ tiên Thần Quốc Hỗn Độn phát hiện ra một đại lục sinh ra từ trong Hỗn Độn, chín người chúng tôi đồng tầm hiệp lực xây dựng Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Thần quân Hỗn Độn, thống trị thiên hạ!”

“Tám vương tộc, trấn vực bát hoang!”

“Bỗng có một ngày, chúng tôi phát hiện ba vương tộc trong đó định phản lại Thần Quốc Hỗn Độn, khi chúng tôi chuẩn bị nói với Thần Quân thì đột nhiên truyền ra tin tức!”

“Họ nói Hoa tộc muốn phản bội, chuẩn bị thoát ly khỏi Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Hoa tộc chúng tôi một mực trung thành lập tức đi gặp Thần Quân muốn giải thích, mà không biết điều chờ đợi chúng tôi là một trận sát phạt…”

“Hơn trăm đại năng tuyệt đỉnh của Hoa tộc bỏ mạng, Hoa Vương Diệp Quân Lâm vì chứng minh Hoa tộc trong sạch nên không phản kháng, bị bảy Vương tộc liên thủ bao vây tấn công tiêu diệt thần hồn!”

“Hoa tộc chết, hàng triệu con dân vô tội bị gϊếŧ…”

“Chỉ còn lại mấy người cuối cùng hộ tống huyết mạch Hoa Vương trốn chạy khỏi Thần Quốc Hỗn Độn…”

Mấy câu ngắn ngủi như có một loại sức mạnh thần bí!

Hai tay Diệp Bắc Minh run lên, đôi mắt hơi đỏ bừng: “Vãi! Cái gì vậy!”

“Tại sao phải đợi chết? Cho dù làm phản thì đã làm sao?”

“Những người xưng vương xưng hầu, đâu phải sinh ra đã như vây! Người của Hoa tộc ta không làm được hoàng đế của Thần Quốc Hỗn Độn chắc?”

Tiếp tục đọc.

“Cậu có suy nghĩ này, chúng tôi rất mừng!”

“Vãi…”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người: “Các người còn biết cả suy nghĩ của tôi?”

Tiếp tục đọc.