“Hừ! Trương La Vân, ông có ý gì? Mọi người đều rất bận, ông đột nhiên bảo mọi người đến phòng họp làm gì?”, một người đàn ông trung niên vừa xuất hiện đã chất vấn Trương La Vân đứng ở cửa phòng họp.
“Trương La Vân, ông muốn làm gì?”
“Bao nhiêu nguyên lão đều bị ông gọi đến, ông có ý gì?”
Người đàn ông trung niên tên là Trương Đông Tín.
Phía sau ông ta lại có thêm mấy bóng hình, Trương Tam Trọng, Trương Hướng Bắc, Trương Miêu Hổ.
Đều là thực lực cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ~
Trương La Vân mỉm cười nói: “Đợi mọi người đến đủ thì biết”.
“Hừ! Tôi thấy ông cũng chẳng giở được trò gì!”, Trương Đông Tín cười lạnh lùng một tiếng.
Họ có tất cả bốn cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ, có mười mấy nguyên lão trong tộc ủng hộ họ!
Trương La Vân vốn không có cơ hội!
Rất nhanh, những người cấp cao nhà họ Trương lần lượt đến phòng họp, Trương La Vân thấy khá đông đủ rồi liền lùi đến một góc!
Mọi người mới phát hiện, có một người đàn ông trẻ nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối ngồi trong góc.
Một cô gái thân hình kiều diễm đứng phía sau, còn có một ông lão như bị thương thoi thóp hơi thở!
Vừa nãy lúc đi vào, thanh niên vẫn luôn ở trong phòng họp!
Chỉ là.
Không có ai chú ý đến!
Đồng thời.
Mọi người còn kinh ngạc phát hiện Trương Chính Càn và Trương Đạc đã đến!
“Trương Chính Càn, khí tức của ông…”
Đồng tử của mọi người co lại: “Ông hồi phục thực lực rồi?”
Trương Chính Càn lại có thể đứng lên đi lại, hơn nữa trên người toát ra khí tức cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ!
Trương Chính Càn thản nhiên nói: “Cảm ơn các vị quan tâm, lão phu đã hồi phục rồi!”
Ông ta cố kiềm chế nỗi chấn hãi trong lòng, chậm rãi đi đến đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh!
Vào một canh giờ trước!
Diệp Bắc Minh đã dùng thủ đoạn như quỷ thần chữa trị, hồi phục hơn một nửa thực lực cho ông ta!
Trương Đông Tín hơi bất an: “Các người có ý gì?”
Lúc này.
Giọng của người thanh niên vang lên: “Tôi bảo các vị đến là để tuyên bố một chuyện, bắt đầu từ bây giờ Trương Đạc đảm nhiệm gia chủ nhà họ Trương!”
“Trương Chính Càn làm thái thượng trưởng lão duy nhất của nhà họ Trương, Trương La Vân sẽ làm các chủ của Dịch Bảo Các!”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường bùng nổ!
“Cậu là ai? Làm sao dám tùy tiện bổ nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Trương?”
“Nhóc con, khẩu khí của cậu lớn quá, chán sống rồi hả?”
“Nơi này là phòng họp của nhà họ Trương, tên nhóc nói năng không kiêng kỵ này là ai? Người đâu, đuổi ra ngoài cho tôi!”
Một số nguyên lão tức giận đứng lên!
Phập!
Trương Đông Tín còn đập bàn: “Mẹ kiếp, cái thứ gì…”
Trương Tam Trọng, Trương Hướng Bắc, Trương Miêu Hổ đứng lên theo, trong mắt lóe lên tia băng lạnh vô tận!
Gru!
Trong lúc một tiếng rồng gầm vang lên, đồng thời mọi người trong phòng họp chỉ thấy huyết quang lóe lên rồi vut tắt!
Phụt! Phụt! Phụt!
Thịch một tiếng, đầu của bốn người Trương Đông Tín, Trương Tam Trọng, Trương Hướng Bắc, Trương Miêu Hổ rơi xuống bàn của phòng họp!
Mắt trợn tròn!
Vẻ mặt kinh sợ!
Sượt!
Tất cả mọi người trong phòng họp sợ hãi đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm người thanh niên ra tay, cảm thấy khó thở!
“Có ai có ý kiến không?”
Giọng của người thanh niên vang lên.
“Không… không có…”
“Không có…”
“Chúng tôi không có ý kiến!”
“Tham kiến gia chủ, tham kiến thái thượng trưởng lão…”
Đám người nhà họ Trương bị thủ đoạn dứt khoát này dọa sợ đến đều lên tiếng, chỉ sợ chậm hơn người khác một bước!
Khuôn mặt Trương Đạc đỏ bừng, không ngừng nuốt nước miếng: “Vãi… tôi là gia chủ rồi?’
Trong lòng Trương Chính Càn vô cùng chấn hãi, không nhịn được kính sợ nhìn người thanh niên như thần linh trước mặt!
…
Trên đường đến nhà họ Trần, Trần Lục Chỉ không nhịn được lên tiếng: “Không hổ là con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ, thủ đoạn sát phạt quyết đoán vừa nãy dưới bầu trời này không có mấy người có thể làm được!”
“Nhà họ Trần không phải là đối thủ của cậu, Hoa tộc Thượng Cổ quay về thật rồi”.
Nói xong.
Trần Lục Chỉ thụp một tiếng quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ, lão phu nhận thua!’
“Sau khi đến nhà họ Trần, tôi sẽ nói với Diệp tông chủ tất cả những gì tôi biết, xin Diệp tông chủ đừng làm khó con cháu nhà họ Trần, đây là thỉnh cầu duy nhất của lão phu…”
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng.
Thản nhiên nhìn Trần Lục Chỉ!
Đồng tử của Trần Lục Chỉ không ngừng co lại, không dám nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh!
“Ông đừng sợ, tôi không thích gϊếŧ người”.