Chương 1797: Làm gia chủ

Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn ông ta một cái: “Đồ của Hoa tộc Thượng Cổ để lại ở nhà họ Trần?”

“Đúng thế”.

Trần Lục Chỉ nghiêm trọng gật đầu: “Vật này chắc chắn có ích với Diệp tông chủ, nhà họ Trần cũng sử dụng nó nên mới có địa vị như hiện nay!”

“Chỉ cần Diệp tông chủ thề tha cho tôi một mạng, lão phu chắc chắn sẽ dâng lên bằng cả hai tay!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trước người Trần Lục Chỉ.

Giơ tay tóm cổ của ông ta: “Tôi gϊếŧ ông, rồi đến nhà họ Trần lục soát tìm kiếm vật này, không phải cũng như nhau sao?”

Trần Lục Chỉ đỏ bừng đôi mắt, gần như khó thở: “Diệp tông chủ, chỉ có một mình lão phu biết cách sử dụng vật này!”

“Nếu Diệp tông chủ không tin, lão phu không còn gì để nói!”

Ông ta còn bổ sung một câu: “Vật này, không những có thể chứng minh lai lịch của Hoa tộc Thượng Cổ, còn ẩn giấu một bí mật to lớn!”

“Mấy chục đời tổ tiên nhà họ Trần cố gắng nỗ lực cũng không phá giải được vật này!”

“Nhưng nhà họ Trần biết một điều, vật này có liên quan đến Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Nhà cậu có thể đến từ Thần Quốc Hỗn Độn!”

Nói xong.

Nhắm mắt đợi chết!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: “Tạm thời giữ cái mạng của ông lại”.

Trần Lục Chỉ thở nhẹ nhõm, xem ra mình đã cược thắng!”

Liền sau đó.

Phập!

Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay, đấm một quyền vỡ đan điền của Trần Lục Chỉ.

“Cậu…!”

Trần Lục Chỉ đau đến bò dưới đất.



Trong lòng tuyệt vọng gào thét: “Cậu đã đồng ý với tôi, tại sao còn phế đan điền của tôi?”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười lạnh lùng: “Tôi muốn phế thì phế, ông còn có tư cách mặc cả sao?”

“Nếu không phục, tôi trực tiếp lục soát thần hồn rồi gϊếŧ ông cũng được!”

“Không dám…”

Trần Lục Chỉ sợ đến toàn thân run lên, vội vàng quỳ dưới đất: “Diệp tông chủ, bây giờ tôi đưa cậu đến nhà họ Trần ngay…”

“Chốc nữa rồi tính, tôi còn có việc cần xử lý”.

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn sang Trương La Vân ở một bên.

Trương La Vân sợ hãi bò đến: “Diệp tông chủ tha mạng, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn!”

“Chỉ cần Diệp tông chủ đồng ý tha cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cùng làm!”

Phập! Phập! Phập!

Điên cuồng dập đầu!

Sáu Tổ Cảnh bi gϊếŧ mất hai, mọt người tàn phế, ba người còn lại thê thảm bỏ chạy!

Chiến tích khủng bố này nói ra ngoài thì ai dám tin?

Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: “Trương Đạc đâu?”

Trương La Vân vội vàng giải thích: “Cậu ta bị áp giải đến địa lao, tôi lập tức cho người đưa cậu ta đến gặp cậu”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: “Còn ông nội của Trương Đạc, cũng đưa đến luôn!”

“Được!”

Tuy Trương La Vân nghi hoặc nhưng cũng không dám chậm trễ!

Lập tức cho người đưa Trương Đạc và Trương Chính Càn đến!

Trương Đạc vừa từ địa lao đi ra, toàn thân đầy máu, vừa nhìn là biết đã chịu không ít hành hạ!

Khi anh ta nhìn thấy ông nội nằm trên cáng bị người ta bê ra, lập tức tức giận hét như phát điên: “Trương La Vân, ông có gì thì nhằm vào tôi!”

“Cho dù ông nội tôi bị phế, thì cũng từng là nguyên lão của nhà họ Trương!”



“Nếu ông dám gϊếŧ hại nguyên lão nhà họ Trương, các trưởng lão khác sẽ không tha cho ông đâu!”

Trương La Vân tái xanh mặt, không nói một lời!

Đưa hai ông cháu đến trước mặt Diệp Bắc Minh.

“Diệp tông chủ, anh không sao ư?”

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngồi ở đó như không có việc gì, Trương Đạc vô cùng kinh ngạc.

“Diệp tông chủ, là cậu gọi hai ông cháu tôi đến ư? Không biết có việc gì?”, dù sao Trương Chính Càn cũng từng là cảnh giới Thần Hoàng.

Cho dù là người tàn phế, vừa nhìn là nhận ra bầu không khí ở hiện trường không đúng lắm!

Trương La Vân đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh giống như người hầu, cúi đầu như đợi phân phó bất cứ lúc nào!

Quỷ dị!

Quá quỷ dị!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, nói thẳng: “Ông Trương, tôi không vòng vo nữa!”

“Thứ nhất, chỉ cần ông gật đầu, bắt đầu từ bây giờ Trương Đạc là gia chủ của nhà họ Trương!”

“Thứ hai, từ nay về sau nhà họ Trương hợp tác với Thái Dương Tông, tất cả vật phẩm đấu giá của Dịch Bảo Các, Thái Dương Tông có quyền lựa chọn vô hạn!”

“Cái gì?”

Cơ thể của Trương La Vân run lên.

Trương Chính Càn trừng mở to mắt, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp tông chủ, tôi nghĩ cậu nhầm rồi”.

“Lão phu đã là người tàn phế, không có quyền gì ở nhà họ Trương, Trương Đạc không có cơ hội làm gia chủ của nhà họ Trương!”

Diệp Bắc Minh cười: “Nếu, tôi có thể làm được thì sao?”



Một canh giờ sau.

Trong một phòng họp lớn nhất của Dịch Bảo Các.

Một đám lãnh đạo cấp cao của nhà họ Trương nhận được thông báo, đều đi đến phòng họp.