Một tượng thần màu đen hiện lên từ phía sau lưng bà lão, một luồng khí thế cường mạnh ngưng tụ, tất cả gạch đá dưới sàn bay lên không trung lập tức bị sóng khí khủng bố làm cho biến thành bột vụn!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lập tức đáp xuống trước người bà lão áo choàng xám!
Chém mạnh một kiếm xuống!
Vẻ mặt bà lão áo choàng xám biến sắc, trong mắt hiện lên cơn lửa giận: “Đồ tạp chủng, cậu đánh lén!”
Diệp Bắc Minh quát nói: “Bà là đồ ngốc hả, cuộc chiến sống chết, tôi còn đợi bà ra đại chiêu?”
“Bà tưởng đây là chế độ lần lượt hả?”
“Tiểu tạp chủng, quỳ xuống! Chịu chết đi!”
Trong lúc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đập xuống!
Bà lão áo choàng xám vội vàng cầm cây trượng đầu rồng chặn đường kiếm này!
Rắc rắc! Một tiếng bức bối vang lên!
Cây trượng đầu rồng vốn không ngăn chặn nổi sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, lại vỡ thành mảnh vụn!
Thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về phía đầu của mình, cuối cùng đôi mắt của bà lão áo choàng xám lóe lên tia kinh sợ, bóng người mau chóng vụt đi!
Phụt!
Bả vai lập tức nổ tung, máu thịt và xương vụn bay ra, hai chân mềm nhũn quỳ dưới đất!
“Tiểu tạp chủng, mày dám…”
Cơ thể của bà lão áo choàng xám khẽ run lên, tức giận điên cuồng muốn đứng lên!
Diệp Bắc Minh cười dữ tợn một tiếng: “Lão bà, chết đi cho tôi!”
Xoay kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém về phía đầu của bà lão áo choàng xám!
“Không…”
Đồng tử của bà lão áo choàng xám co mạnh lại, sâu trong đôi mắt phản chiếu ngược đường chém của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Cổ của bà ta làm sao có thể ngăn được sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bị chém gãy tại chỗ!
Diệp Bắc Minh một bước dẫm nát đầu người lăn ra!
Dứt khoát nhanh gọn!
Tĩnh lặng!
Tĩnh lặng như cái chết!
Năm người Trần Lục Chỉ, lão tổ Trấn Hồn, lão tổ Độn Thế, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Đó là thánh tổ của Vạn Thần Tông đấy!
Cùng một cảnh giới với họ, lại chết trong tay Diệp Bắc Minh?
Mà còn chết dễ dàng như vậy, giống như nằm mơ!
Vương Yên Nhi há hốc cái miệng nhỏ, bắt đầu từ khi Diệp Bắc Minh tiến vào thần giới, cô ta dường như biết mọi thứ về anh!
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh dễ dàng gϊếŧ một Tổ Cảnh như vậy, hai chân mềm nhũn: ‘Cậu Diệp, tôi cũng nghi ngờ có phải nằm mơ không… Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu bí mật mà tôi chưa biết?’
Bốp!
Trương La Vân tự tát mạnh mình một cái: “Đau… không phải nằm mơ, là thật…”
Tiếng giòn tan này cũng khiến năm người khác tỉnh lại!
Trần Lục Chỉ cũng không thể bình tĩnh: “Tên nhóc này không đơn giản như tưởng tượng, đừng cho hắn cơ hội nào nữa!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh quay đầu cười: “Mẹ kiếp, ông là cái thá gì? Là tôi không cho năm người các ông cơ hội nào hết!”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nuốt chửng tinh khí của bà lão áo choàng xám, chúng ta cùng thịt năm lão súc sinh này!”
Thi thể của bà lão áo choàng xám mau chóng héo khô.
Trong lúc hút, hóa thành cái xác khô.
Sát khí ngút trời từ trong cơ thể bùng phát!
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông đến trước người Trần Lục Chỉ, khóe miệng lộ ra vẻ hung hãn: “Tôi vốn định sau khi nghiệm chứng suy đoán của mình, rồi đi tiêu diệt từng nhà các người!”
“Các người sao lại vội vã đến nộp mạng chứ? Đã đến rồi, thì chết đi!”
Một tiếng gầm thét!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!
Trần Lục Chỉ biết sự khủng bố của thanh kiếm này, không dám tiếp chiêu.
Hai tay kết ấn trước ngực, lập tức hình thành một trận pháp phòng ngự khoảng một mét vuông!
Choang!
Chỉ một đường kiếm, trận pháp phòng ngự ầm ầm nổ tung!
Uy lực còn lại đập mạnh lên l*иg ngực của Trần Lục Chỉ, rắc một tiếng, lập tức gãy mười mấy chiếc xương sườn!
Cơn đau dữ dội khiến Trần Lục Chỉ lùi lại thật xa, khuôn mặt già vốn cao ngạo chỉ còn lại nỗi sợ vô tận: “Rốt cuộc mày là cảnh giới gì? Chẳng lẽ mày cũng là Tổ Cảnh sao?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Tôi chưa từng che giấu cảnh giới của mình!”
“Cái gì?”
Trần Lục Chỉ trố mắt há hốc miệng: “Cảnh giới thiên thần? Mày mới là cảnh giới thiên thần?”
Bốn người còn lại không tin lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Cảnh giới Thiên Thần, cảnh giới Thần Tôn, cảnh giới Thần Hoàng, Tổ Cảnh!
Chênh lệch bốn cảnh giới lớn!
Lại có thể làm đến mức gϊếŧ được họ?
Gϊếŧ thì cũng thôi đi!
Còn có thể một địch năm? Ông ta cũng không dám nằm mơ như vậy!
“Không có gì là không thể, xuống địa ngục đi!”
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay đến.
Trong mắt Trần Lục Chỉ, giống như tử thần đòi mạng, ông ta bất chấp thân phận hét lớn: “Lão tổ Trấn Hồn, các ông còn đợi cái gì? Cùng ra tay gϊếŧ hắn đi!”
“Lên!”
Lão tổ Trấn Hồn trực tiếp ra tay.
Ông ta có cảm giác nguy cơ, nếu bây giờ không ra tay, chẳng may họ bị anh đánh riêng từng người, thì sẽ phải chết ở đây thật!
Ba người Lão tổ Độn Thế, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo cùng bước ra!