Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1794: Tham lam

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông lão râu bạc nhìn Trương La Vân: “Người của các ông thông báo với chúng tôi là Diệp Bắc Minh đang ở Dịch Bảo Các? Hắn đang ở đâu?”

Trương La Vân sợ muốn chết!

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, vì một Diệp Bắc Minh nhỏ bé mà lại có tận sáu Tổ Cảnh đến!

Chẳng lẽ thực lực của Diệp Bắc Minh khủng bố đến ảnh giới này sao?”

“Ở… ở trong nhà kho”.

Ông lão râu bạc giơ tay tóm về phía trước, một luồng sức mạnh vô hình bùng phát!

Choang một tiếng vang lên!

Cửa lớn nhà kho trong trận pháp bảo vệ nổ tung, cuốn lên khói bụi ngập trời!

Sáu ánh mắt cùng sầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sâu trong khói bụi.

Đợi khi tất cả khói bụi lắng xuống, Diệp Bắc Minh đứng trước sáu người!

Lúc nhìn thấy sáu người, Vương Yên Nhi gần như sợ đến mềm nhũn người: “Cậu Diệp… họ là ai?”

Toát mồ hôi lạnh!

Chỉ riêng khí thế đã áp bức khiến cô ta không thể thở nổi!

Diệp Bắc Minh cười: “Một lúc có sáu Tổ Cảnh đến? Các người đến báo thù à?”

“Tổ Cảnh…”

Vương Yên Nhi sợ đến mức trái tim như muốn vỡ ra!

Ông lão râu bạc nhếch miệng cười: “Dạo này cậu gây động tĩnh quá lớn, làm quá nhiều chuyện mà chúng tôi không ngờ đến”.

Ông ta lắc đầu: “Còn báo thù? Cậu nghĩ nhiều rồi”.

“Tuy lão phu Trần Lục Chỉ là lão tổ nhà họ Trần, nhưng đến cảnh giới như của lão phu, cho dù nhà họ Trần diệt vong, lão phu cũng sẽ không cau mày!”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ồ? Thế các ông đến làm gì?”

Lão tổ Trần Hồn phì cười một tiếng: “Diệp Bắc Minh, không phải cậu biết rõ mà vẫn hỏi chứ? Đương nhiên là bí mất của Hoa tộc Thượng Cổ trên người cậu rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ!”



“Diệp Bắc Minh, đã đến lúc này rồi, nói lời này có ý nghĩa không?”, môt lão bà lạnh lùng lên tiếng.

Bà ta mặc áo choàng xám, l*иg ngực thêu biểu tượng của Vạn Thần Tông!

Tuy là phụ nữ duy nhất, khí tức lại cực kỳ mạnh!

“Nếu trên người cậu không có bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ thì tại sao một kẻ chỉ như con kiến như cậu có thể đi đến ngày hôm nay?”

Bà lão áo choàng xám quát một tiếng: “Nói ra tất cả bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ, giao thanh kiếm thánh Hoa tộc ra, tôi cho cậu được chết sung sướиɠ!”

“Bà rất muốn có phải không? Được, gϊếŧ bà đầu tiên!”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém về hướng bà lão!

Năm người còn lại hơi bất ngờ.

Không ngờ Diệp Bắc Minh dám chủ động ra tay!

“Tạp chủng, tao thấy mày đang tìm cái chết mà!”

Bà lão áo choàng xám lộ ra nụ cười âm lạnh, cây trượng đầu rồng trong tay chỉ về hư không!

Xoẹt!

Một đường ánh sáng đen bùng phát, gần như nghiền nát hư không!

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Huyết long, ra đi!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rung lên, kiếm khí màu máu mang theo một con huyết long xông ra va chạm với đường ánh sáng đen!

Phập!

Trong tích tắc, chấn rung như trời long núi lở, ánh sáng đen của cây trượng đầu rồng bắn ra lập tức tắt ngấm!

Huyết long vẫn chưa dừng lại!

Tiếp tục xông về phía bà lão áo choàng xám, đập mạnh lên l*иg ngực của bà lão áo choàng xám!

Phụt!



Bà lão áo choàng xám phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị đánh bay đi, hai chân kéo ra một đường rãnh dài mấy chục mét dưới đất mới dừng lại!

Trương La Vân sơn đến run rẩy: “Ôi mẹ ơi…”

Diệp Bắc Minh lại có thể đánh Tổ Cảnh thương nặng bằng một đường kiếm?

“Ừm?”

Trần Lục Chỉ nheo mắt.

Lão tổ Trấn Hồn nhìn chằm chằm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh: “Cảnh giới của tên nhóc này lúc thì là cảnh giới Đế, lúc thì là cảnh giới thiên thần, có lẽ trên người có thứ gì ẩn giấu khí tức cảnh giới”.

“Nhưng thực lực của hắn chắc chắn sẽ không vượt qua cảnh giới thần hoàng!”

“Chưa đến cảnh giới thần hoàng lại có thể bùng phát ra sức mạnh như vậy, chắc chắn có liên quan mật thiết đến thanh kiếm đó!”

Soạt!

Ba ông lão còn lại đều nhìn lên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục với ánh mắt tham lam!

Nếu họ có thể có thanh kiêm này, thực lực sẽ nâng cao khủng bố đến mức nào!

Lão tổ Thất Tinh lập tức nói: “Các vị, bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ gì đó, lão phu không muốn biết!”

“Lão phu chỉ có một yêu cầu, chốc nữa thanh kiếm này thuộc về lão phu!”

Lão tổ Lục Đạo cười lạnh lùng lắc đầu: “Lão quái Thất Tinh, mọi người đều nhìn thấy uy lực của thanh kiếm đó!”

“Ông muốn một mình nuốt gọn? Nằm mơ đi!”

“Cuộc chiến còn chưa kết thúc, các ông đã muốn chia chiến lợi phẩm?”, bà lão áo choàng xám quát một tiếng: “Câm miệng hết cho tôi! Không câm được, chốc nữa tôi cho các ông câm hết!”

Thấy bà lão áo choàng xám nổi giận, hai người đành chọn câm miệng!

“Tạp chủng, tôi đảm bảo, vừa nãy là lần cuối cùng cậu ra tay trong cuộc đời!”

Bà lão áo choàng xám đập mạnh cây trượng trong tay!

“Vạn thần, quy tông!”

Bà lão vừa dứt lời.

Xung quanh nổi lên cuồng phong!
« Chương TrướcChương Tiếp »