Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1793: Cơ hội trở lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vậy tôi cũng đùa với cô!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên tóm, chỉ nghe một tiếc rắc rắc vang lên!

Cơ thể của Trương Trác Nhã nổ tại chỗ!

“Con gái!”

Trương La Vân tức giận gào thét: “Gϊếŧ hắn cho tôi!”

Sáu ông lão cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ cùng lao về phía Diệp Bắc Minh!

Phập! Phập! Phập!

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ bất động, mỗi chân một người!

Sáu ông lão cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ bị đá bay như quả bóng da, cả hành lang rơi vào trong tĩnh lặng như cái chết!

Đầu óc của Trương La Vân trống rỗng, lúc này nỗi sợ hoàn toàn chiến thắng cơn giận, thụp một tiếng quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ… xin tha mạng…”

“Nói đi, các người muốn làm gì?”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.

Trương La Vân không dám giấu, nói ra tất cả.

Diệp Bắc Minh không phản ứng gì, nhả ra một câu: “Tôi muốn xem giáo mác Mặc Phong!”

“Giáo mác Mặc Phong? Được được được”, Trương La Vân nói liền một lúc ba chữ được.

Đưa Diệp Bắc Minh đến trước một nhà kho, năm võ giả cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ chặn ông ta lại.

Trương La Vân lấy ra một lệnh bài, mấy người nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Nhường đường!

Mở cửa nhà kho.

Bên trong các loại vật phẩm đấu giá rực rỡ chói mắt, Diệp Bắc Minh lại không có hứng thú!

Trương La Vân ôm đến một chiếc hộp thanh đồng dài hai mét, chỉ vào mười mấy là bùa bên trên: “Diệp tông chủ, trong này là giáo mác Mặc Phong!”

Diệp Bắc Minh tiện tay xé tất cả là bùa!

Vù!

Một luồng sát khí cực kỳ cường mạnh ập đến!

Chiếc hộp thanh đồng bị bật mở, một thanh giáo mác dài màu xanh đen trực tiếp đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh!

“Ha ha ha!”

Trương La Vân cười lớn: “Diệp Bắc Minh, đi chết đi!”



“Vật này cực kỳ hung hiểm, sau khi được phát hiện ở trong di tích thượng cổ, nó lại chủ động gϊếŧ mấy chục người của bọn tao!”

“Sau đó sáu cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong cùng ra tay mới phong ấn được nó, mày chết chắc rồi!”

Liền sau đó.

Giáo mác Mặc Phong đâm xuyên cổ họng của Diệp Bắc Minh!

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh cười ngạo nhiên, giơ tay tóm về phía đầu mũi giáo mác Mặc Phong!

Tóm chặt!

Giáo mác Mặc Phong không thể tiến thêm một bước!

“Làm sao có thể!”

Trương La Vân há hốc miệng, cả người thộn ra!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý ông ta, trực tiếp truyền âm: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, trong giáo mác Mặc Phong có khí linh không?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Chủ nhân, tôi cảm nhận được khí tức của khí linh!”

“Tuy hơi yếu, nhưng có tồn tại!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Một ý nghĩ, trực tiếp thu giáo mác Mặc Phong vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Đồng thời, thần hồn tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Thần hồn cầm giáo mác Mặc Phong đến trước cổng lớn tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong lúc chuẩn bị đẩy cửa đi vào!

Vù! Vù! Vù!

Giáo mác Mặc Phong rung lên dữ dội, giống như cảm nhận được thứ gì khủng bố, phản kháng kịch liệt!

Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nếu mày dám phản kháng, tao bảo đảm trực tiếp diệt đi ý thức của mày!”

Quả nhiên.

Lời vừa được nói ra, giáo mác Mặc Phong yên lặng hẳn!

Diệp Bắc Minh đẩy mở cổng lớn tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi vào bên trong!

Ba cái bục nhỏ hiện ra trước mắt!

Lúc trước, lần đầu tiên anh đi vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đã có được ba món bảo vật ở tầng thứ nhất!

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tôi đặt giáo mác Mặc Phong lên trên có hiệu quả thật không?”



Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chủ nhân, tôi cũng không biết, có lẽ có…”

“Được”.

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.

Ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu đặt giáo mác Mặc Phong lên trên một cái bục nhỏ trong đó!

Trong tích tắc, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ rung lên!

Cả tầng một lập tức sáng lên ánh sáng trắng trong suốt, giống hy hệt như lần đầu tiên Diệp Bắc Minh tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Sau đó.

Ánh sáng trắng ảm đạm dần!

Cảm giác quen thuộc truyền đến!

Diệp Bắc Minh kích động đến đỏ mặt tía tai: “Tiểu tháp, tôi vừa cảm nhận được tiểu tháp!”

“Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng thực sự tồn tại!”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cô đã đúng!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng kích động: “Chủ nhân, tôi cũng cảm nhận được khí tức của chú tháp!”

“Tiếp theo, chỉ cần đặt vật có khí linh lên trên mỗi cái bục nhỏ, không chừng chú tháp có thể quay về thật!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên nụ cười: “Ha ha ha, tôi hiểu rồi!”

“Bảo vật của mỗi một tầng trong tiểu tháp là do chủ nhân các đời đặt vào đó”.

“Những bảo vật này cùng ngưng tụ sức mạnh Càn Khôn, chỉ cần tôi đặt đủ bảo vật lên mỗi một tầng!”

“Sẽ có ngày tiểu tháp trở lại!”

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh cảm nhận được một luồng khí tiêu sát khóa chặt anh!

Cùng lúc đó, mấy bóng hình từ trên trời giáng xuống!

Năm cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ ở cửa nhà kho Dịch Bảo Các quát một tiếng: “Kẻ nào? Thật to gan, dám tự ý xông vào nhà kho Dịch Bảo Các!”

Ông lão râu trắng dẫn đầu nheo mắt.

Hai ánh hào quang vàng kim bắn đến!

Cái đầu của năm người cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ của Dịch Bảo Các hóa thành sương máu tại chỗ!

Trương La Vân vừa từ nhà kho chạy ra nhìn thấy cảnh này, sợ đến bò dưới đất: “Tổ Cảnh… sáu Tổ Cảnh…”
« Chương TrướcChương Tiếp »