Cuối cùng, dưới sự lừa dối của Bạch Phong Lưu, Tiểu Đạo Linh vẫn ôm nghi ngờ đi theo Kha Vô Nhai.
“Nhóc con kia, ngươi tới đây!” Bạch Phong Lưu vẫy tay với Tiểu Đạo Linh.
Tiểu Đạo Linh nhấc chân nhỏ chạy tới.
“Nhóc con, Đại Hoàn Đan không thể chữa khỏi vết thương cho ngươi, biết không?” Bạch Phong Lưu hỏi.
Tiểu Đạo Linh gật đầu!
“Vậy mà ngươi còn muốn mua Đại Hoàn Đan?”
“Nhìn ngon!”
...
“Sư phụ, người có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Đạo Linh không?” Kha Vô Nhai hỏi.
Nhìn vết sẹo gớm ghiếc trên bụng Tiểu Đạo Linh, Kha Vô Nhai cảm thấy đau lòng.
“Tất nhiên là có thể chữa khỏi! Nhưng mà điều trị cần rất nhiều linh thạch, tính vào sổ của ngươi trước!” Bạch Phong Lưu nói.
“Không thành vấn đề!” Kha Vô Nhai vỗ ngực, tỏ vẻ “ta có rất nhiều tiền, sư phụ người cứ trị đi."
“Mười triệu linh thạch thượng phẩm!” Bạch Phong Lưu giơ ngón tay lên, không nhanh không chậm nói.
“Mười triệu thượng phẩm… Bao nhiêu, bao nhiêu cơ? Mười triệu linh thạch, thượng phẩm?”
Kha Vô Nhai vốn đang tỏ vẻ thờ ơ tức khắc mở to hai mắt, lắp bắp hỏi lại.
“Mười triệu! Có vấn đề gì không?” Bạch Phong Lưu bình tĩnh hỏi.
Kha Vô Nhai nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Sư phụ, có thể giảm giá cho ta được không?”
“Đương nhiên có thể!”
“Giảm giá bao nhiêu?”
“Gãy xương! Bao nát, bao chôn!”
Cuối cùng, giữa tiếng hét xé tim xé phổi của Kha Vô Nhai, Bạch Phong Lưu dịu dàng giúp Kha Vô Nhai ký tên.
Kha Vô Nhai ngồi trên mặt đất với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc này, Tiểu Đạo Linh đã được Bạch Phong Lưu chữa trị xong đi tới trước mặt Kha Vô Nhai, ôm cánh tay hắn nói: “Ca ca, cảm ơn huynh nha! Huynh quả là một người tốt!”
Ca ca?
Nghe được hai chữ này, Kha Vô Nhai vốn đang vô cùng uể oải chợt nhìn về phía Tiểu Đạo Linh.
Khi nghe được hai chữ này, Kha Vô Nhai cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đánh trúng, đánh vào phần mềm mại nhất trong trái tim hắn.
Từ khi còn nhỏ, hắn là một đứa trẻ mồ côi và không nơi nương tựa. Từ bé, hắn đã một thân một mình đấu tranh để tồn tại trong thế giới đầy rẫy sự lừa dối và cá lớn nuốt cá bé này, hắn khao khát tình yêu gia đình vô cùng nhưng không thể có được! Hiện giờ…
“Ha ha ha ha ha ha ha! Kha Vô Nhai ta từ nay về sau không còn cô đơn nữa, ta có một muội muội! Ta có muội muội rồi.”
Nói xong, Kha Vô Nhai bắt đầu bật khóc, bế Tiểu Đạo Linh lên, nói từng chữ: “Tiểu Đạo Linh, từ giờ ta sẽ là ca ca của muội! Nếu có ai bắt nạt muội thì phải bước qua xác của ca ca trước! Từ giờ trở đi, ca ca nuôi muội!”
“Được rồi, Tiểu Đạo Linh chỉ là muốn cảm tạ ngươi thôi, ngươi ở đây nổi điên cái gì!” Bạch Phong Lưu nói xen vào.
“Còn nữa! Tiểu Đạo Linh đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đều cần linh thạch! Một ngày đêm khoảng mười ngàn viên linh thạch thượng phẩm!” Bạch Phong Lưu lại nói.
Nghe vậy, Kha Vô Nhai tức thì chẳng còn chút kích động nào. Hắn chật vật nhìn Tiểu Đạo Linh, sau đó khó khăn hỏi: “Tiểu, Tiểu Đạo Linh! Những điều sư phụ nói có đúng không?”
Tiểu Đạo Linh chớp chớp đôi mắt to đáng yêu nói: “Cũng không hẳn!”
Nghe vậy, Kha Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở xong đã nghe thấy Tiểu Đạo Linh nói: “Có khi sẽ ăn nhiều hơn, chừng ba, bốn mươi ngàn!”
...
Còn không chờ Kha Vô Nhai tiếp tục tiếng kêu xé tim xé phổi của mình, một giọng nói đùa cợt vang lên trong sân, sau đó một thanh niên với vẻ ngoài nữ tính xuất hiện cách đó không xa.
Tên thanh niên kia nhìn Bạch Phong Lưu, rồi nhìn Kha Vô Nhai, trong giọng nói mang theo vẻ đùa cợt: "Gϊếŧ Phạm Khắc trong nháy mắt, thế thì tu vi nhất định đã đạt tới Trúc Cơ rồi. Chỉ là đầu óc không tốt lắm, tu vi Trúc Cơ mà lại dám lấy ra nhiều đan dược cực phẩm như vậy trong Võ Thành. Chậc chậc, đúng là can đảm.”
Nói xong, khí tức toàn thân lập tức mở rộng, lộ ra tu vi Trúc Cơ đỉnh phong.
...
Không biết vì sao, khi Bạch Phong Lưu nghe được lời thanh niên này nói, thay vì tức giận hay nói gì, khóe miệng y lại hiện lên một nụ cười tươi tắn, sau đó đi đến bên cạnh Kha Vô Nhai nói: "Đồ đệ, lên đi, đừng gϊếŧ chết là được, giữ lại cho hắn ta một cái mạng."
Nghe được lời nói của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai nhìn thanh niên Trúc Cơ đỉnh phong kia, quay đầu lại, mặt đầy vẻ không thể tin được nhìn Bạch Phong Lưu.
"Sư phụ, không phải lão nhân gia người ngốc đó chứ?"
Sau đó, hắn đi đến bên người Bạch Phong Lưu, sờ trán Bạch Phong Lưu, lẩm bẩm: "Không phải chứ, không nói tu vi của sư phụ sâu không lường được, ngay cả một tu sĩ có tu vi như ta cũng không thể nói hỏng đầu là hỏng đầu được."
"Bốp!"
Khi lời nói của Kha Vô Nhai vừa dứt, Bạch Phong Lưu đã vung một bạt tai tới: "Nghịch đồ, ta thấy một ngày ngươi không bị đánh là cả người ngươi khó chịu rồi."