Chương 40: Đứa con nít dị hợm

Phản xạ có điều kiện quả thực là một thứ lấy mạng người. Bởi vì nó thỉnh thoảng sẽ khiến cho ngươi nói sai, làm việc sai, và hành động sai nữa.

Do phản xạ có điều kiện cho nên Chúc Diêu mới thốt ra một câu , khiến cho Ngọc Ngôn sư phụ xấu xa bắt thóp được.

Nàng lấy chăn che mặt lại. Quá xấu hổ! Nàng thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn hắn.

" Nguyên nhân?"

Ngọc Ngôn lấy tay rút chăn ra khỏi mặt nàng, rồi dùng sức nhéo tai kéo nàng ra ngoài. Chuyện Lôi kiếp ngoài ý muốn hôm qua, để cho hắn nhớ tới chuyện đồ đệ ngu xuẩn của mình Trúc Cơ làm cho linh khí bạo động. Cho nên hắn hoài nghi kêu lên một tiếng, không ngờ thật sự chính là nàng.

Chúc Diêu cố gắng nặn ra một khuôn mặt đáng thương, thảm hại. Đáng tiếc khuôn mặt nàng mũm mĩm cho nên khi nàng giả bộ co quắp, thì nó cũng vẫn như cũ. Thấy vậy nàng đành giơ hai bàn tay nhỏ bé của mình lên,

" Sư phụ phụ ~~~!!!"

Khuôn mặt Ngọc Ngôn vẫn không thay đổi, nhìn nàng chằm chằm.

Hiển nhiên chiêu trò giả bộ này vô dụng.

" Ta thật sự không biết tại sao."

Chúc Diêu cúi đầu nghịch nghịch ngón tay,

" Sau khi ta tỉnh dậy thì đã như thế này, sau đó thì sư phụ ngươi tới."

Nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, nhất thời Ngọc Ngôn tin sái cổ. Một lúc sau, như nhớ ra điều gì, chân mày liền nhăn lại,

" Vì sao ngay từ đầu ngươi không nói cho vi sư biết??"

Chúc Diêu lại cúi đầu thấp hơn nữa, cố gắng biến mình thành một quả bóng tròn tròn.

" Ngươi không tin sư phụ?"

" Dĩ nhiên không phải như vậy!"

Chúc Diêu mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sau đó dùng lực đong đưa.

" Là vì ta không tốt."

Ngọc Ngôn nhăn mặt lại, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, nói tiếp,

" Ta không che chở cho ngươi thật tốt, nên ngươi không còn tin tưởng ta cũng là chuyện bình thường."

Hôm đó hắn tìm thấy thi thể của nàng. Lần đầu tiên hắn thực sự tức giận. Thế nên trong cơn giận dữ, hắn phá hủy cả khu rừng Úc U. Nhưng cho dù là như vậy, thì người đồ đệ của hắn vẫn như cũ không có sống dậy. Vì vậy, hắn cảm thấy mình không xứng đáng làm sư phụ.

" Không phải!"

Chúc Diêu liền tức giận. Chuyện ngày hôm đó, sư phụ của nàng khi đó cũng không có mặt ở đấy. Nước xa không cứu được lửa gần, cho nên chuyện ngày hôm đó không có quan hệ gì với hắn.

Về phần nàng tại sao không nói cho hắn biết thân phận của mình, chính là bởi vì...

" Ta vốn muốn nói cho ngươi biết, nhưng ngay cả bản thân ta còn không biết vì sao ta lại biến thành như thế này. Mà còn nữa, cái hình dạng này của ta, cũng sẽ không nói....A, ta có thể nói chuyện được rồi?"

Chúc Diêu bất tri bất giác sờ sờ mặt của mình. Nàng thật sự có thể nói chuyện. Lúc trước nàng không khác gì đứa trẻ tròn một tuổi. Cho nên nàng không thể nói hết một câu đầy đủ . Bây giờ nàng nói chuyện thì hoàn toàn không có trở ngại gì cả, phát triển cũng quá nhanh đi.

" Tu vi của ngươi khôi phục."

Ngọc Ngôn lạnh nhạt nói. Tu vi Trúc Cơ đại viên mãn thì chuyện muốn nói hoàn chỉnh một câu tất nhiên không thành vấn đề rồi.

A! Á! Phải không vậy??

Chúc Diêu sửng sốt, rồi cảm ứng xuống dưới, quả nhiên có linh lực chuyển động. Nàng thử điều động linh lực ngưng tụ ra một đạo Lôi Điện thử một chút, một tiếng "Ầm" vang lên. Một đạo Lôi điện màu trắng, thẳng tắp đánh... đánh xuống đầu Ngọc Ngôn.

" Ách, ta lỡ tay!"

" Càn quấy!"

Ngọc Ngôn mặt lạnh nhìn nàng một cái, nhưng giọng nói lại không có nửa điểm trách cứ nàng. Đây chính là một đạo Lôi Điện của Trúc Cơ kỳ. Tất nhiên nó không thể tổn thương được hắn rồi. Thật ra thì đạo Lôi điện kia còn chưa chạm vào thân thể của hắn, cũng đã bị uy áp của hắn làm cho tiêu tán rồi.

" Ta xin lỗi!"

Mặc dù không có đánh trúng, nhưng xin lỗi tất nhiên nàng phải làm. Đây chính là vấn đề về thái độ,

" Sư phụ, tu vi của ta vì sao đột nhiên khôi phục lại?? Lúc trước ta có thử qua, rõ ràng không có gì mà."

Ngọc Ngôn ngồi xuống một bên,

" Tu vi của ngươi thật ra thì vẫn luôn như vậy. Lúc trước ngươi không cảm nhận thấy bởi vì thân thể của ngươi không có một tia linh lực, cho nên ngươi không thể vận dụng được phép thuật. Mới vừa rồi người bị cái đạo Thiên Lôi kia đánh trúng người, vừa hay nó khôi phục lại Lôi linh lực cho ngươi. Ngươi có linh khí, tất nhiên tu vi của ngươi khôi phục lại rồi."

Nói như vậy nàng phải cảm ơn cái đạo Thiên Lôi kia đã đánh trúng nàng à?? Chúc Diêu có chút đau đầu,

" Sư phụ, rõ ràng hình dáng ta thay đổi? Tại sao tu vi của ta vẫn như cũ?"

" Điều này... ta cũng không biết vì sao."

Ngọc Ngôn chậm rãi lắc đầu, thật ra thì không chỉ... mà còn có cả tu vi. Ngay cả tia thần thức hắn lưu lại cho đồ đệ khi thu nhận nàng đến bây giờ nó vẫn còn đang trên người nàng. Theo lý thuyết thì tu vi có cao như thế nào, thần thức có cao ra sao, nếu như đã chết thì tất cả đều mất hết. Nó không thể nào di chuyển theo linh hồn được. Coi như là cướp đoạt, thì cũng cần phải trọng tu lại từ đầu. Rốt cuộc ai có năng lực khiến cho nàng vừa có thể trọng sinh sống lại vừa có thể giữ lại tu vi của mình?? Người này rốt cuộc muốn làm điều gì??

" Trong lúc ta còn chưa tìm hiểu kỹ càng chuyện lúc trước, ngươi cứ ở trong Ngọc Lâm Phong, không được đi ra ngoài."

" A! Lại bế quan nữa sao?"

Sư phụ đừng như vậy mà. Một cửa ải của ngươi chính là 5 năm, đồ nhi trụ không được đâu. A....a....a........ T_T

" Chuyện trên người ngươi quá mức kỳ lạ! Lên cấp lại còn quá nhanh. Để tránh phiền toái không cần thiết đưa tới. Ngươi ở nơi này vẫn là an toàn nhất."

Ngọc Ngôn nói không có một chút gì gọi là thương lượng,

" Ngươi nên nhớ rằng, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ."

Chúc Diêu trầm mặc. Tình huống bây giờ của nàng đúng là không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác. Một tuổi Trúc Cơ hậu kỳ, thì ai dám tin chứ? Không chừng người ta còn tưởng nàng là một cái pháp bảo nghịch thiên. Tốt nhất bây giờ nàng nên ngoan ngoãn một chút thì hơn.

" Ngọc ..... Diêu."

Ngọc Ngôn đưa tay sờ sờ cái đầu chỉ có lúm nhúm mấy sợi tóc,

" Cho dù bây giờ ngươi không còn tin tưởng sư phụ, thì sư phụ cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ người một cách bình an."

Không bao giờ, không bao giờ... để cho nàng lại biến mất ngay trước mặt mình nữa.

Chúc Diêu ngẩng đầu, nhìn về phía hắn. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ lãnh đạm, không có bất kỳ tạp chất gì. Nàng có thể cảm giác được trong lời nói của hắn rất là dè dặt. Nguyên nhân chắc vì lúc trước hắn không bảo vệ tốt cho nàng cho nên hắn cảm thấy áy náy hay sao? Rõ ràng chuyện đó không có liên quan tới hắn mà. Hắn lại ôm nó vào người, rồi van xin nàng tin tưởng hắn lần nữa.

Trong nháy mắt, hốc mắt của nàng cảm thấy nóng lên, có một chất lỏng ấm áp tràn từ khóe mi ra.

Chúc Diêu hít vào một cái, rồi hét lên một câu,

" Là Chúc Diêu, ta họ Chúc!"

Ngươi nên nhớ kỹ tên đồ đệ của mình chứ, khốn khϊếp!

" Vậy vẫn gọi là Ngọc Vượng à!"

" Ngọc Vượng em gái nhà ngươi!"

-------------

Mặc dù Ngọc Ngôn suy nghĩ sẽ âm thầm điều tra rõ mọi chuyện phát sinh trên người đồ đệ, thế nhưng suy nghĩ là một chuyện, còn diễn biến phát sinh lại là chuyện khác. Chúc Diêu nàng lại xuất hiện tình huống đặc biệt rơi lên đầu.

Nàng lại bị nhiệt tỉnh. Trên đỉnh núi Ngọc Lâm Phong bốn mùa đều như mùa xuân, thế nhưng khi Chúc Diêu ngủ thì toàn thân lại cảm thấy nóng. Cả thân thể nàng nóng như lửa đốt, khiến cho nàng rất là khó chịu. Kể từ buổi tối bị sư phụ biết được sự thật, nàng trở về mái nhà tranh của mình nằm ngủ. Thế nhưng bàn tay, bàn chân nhỏ bé của nàng lại xuất hiện tình trạng nóng lên không sao mà giải thích được.

Chúc Diêu đẩy chăn ra, rồi bò từ trên giường xuống đi ra ngoài cho mát. Nhưng cái cảm giác nóng nực vừa biến mất, thì trong l*иg ngực nàng đột nhiên tích tụ một khối không khí. Nó khiến cho nàng rất là khó chịu. Nàng đành phải thúc dục linh khí trong cơ thể cố gắng đem khối không khí kia xua đuổi đi chỗ khác.

Thế nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra. Khối không khí kia theo linh khí chuyển động từ từ xuống dưới đùi. Chúc Diêu còn chưa kịp cao hứng thì nghe thấy tiếng " phụt phụt" một cái. Rồi bắp chân nàng đang còn như củ sen đột nhiên phình to lên gấp mấy lần.

Chúc Diêu nức nở nhìn cái chân này. Không, đây không còn là chân của nàng nữa. Nó giống chân của một cô gái trưởng thành thì đúng hơn. Nó vừa thon dài, lại vừa nảy nở. Hoàn toàn không giống chân của một đứa con nít mập mạp.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao nàng đột nhiên trưởng thành, nhưng chỉ trưởng thành có mỗi cái chân ?? Ông trời già, ngươi đi ra ngoài cho ta, chúng ta nói chuyện nhân sinh một chút!!

Chúc Diêu cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề kia nằm ở đâu. Chẳng lẽ là do khối không khí kia? Nàng thử đem khối không khí kia từ từ thu hồi lại thì cái chân kia đột nhiên biến mất, lại trở thành cái chân củ sen của nàng.

Nàng liền thử đem khối không khí kia lên cánh tay. Quả nhiên, " Phụt phụt" một tiếng, cánh tay trong nháy mắt biến thành cánh tay của người trưởng thành, nhưng những chỗ khác trên thân thể vẫn là hình dạng của đứa con nít.

Chúc Diêu thấy vậy liền kích động, đem khối không khí kia chuyển lên đầu, vèo một cái. Cái đầu của nàng liền biến thành Đầu To.

Nàng thử không ngừng, đưa khối không khí kia tới tất cả vị trí trên cơ thể của mình. Cho nên bên trong phòng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh rất là quỷ dị. Trên giường chính là một đứa con nít chỉ bằng tí ti, đột nhiên một hồi biến thành Đầu to, rồi sau đó lại biến thành Chân to, một lúc sau lại thành Tay to.

Mà Ngọc Ngôn sư phụ cảm ứng được tình huống dị thường liền tới xem xét coi thế nào. Hắn nhìn thấy đồ đệ của mình nghiện trò chơi này, liền yên lặng xoay người trở về. Đồ đệ thông minh " như gà" thì làm sao bây giờ.

truyenhoangdung.xyz