Tần Lôi và Tần Tích Vũ lo lắng một hồi nhưng nghe tiếng yêu thú khủng bố kia tựa hồ đi về hướng khác, càng ngày càng cách xa, hai người mới thả lỏng một chút.
Rất nhanh bọn họ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết……
“Aaaaaaaaa!”
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng kêu vô cùng thê lương chói tai của Triệu Vô Cực vang lên!
Tần Lôi thở dài một tiếng: “Xem ra Triệu Vô Cực bị loại rồi……”
“Tiếng của hắn tựa hồ phát ra từ hướng của yêu thú khủng bố kia, chẳng lẽ hắn chạm mặt nó?”
“Có lẽ thế……”
Một đêm dần qua đi.
Ban đêm, Tần Lôi và Tần Tích Vũ không lỗ mãng tiếp tục đi chém gϊếŧ yêu thú mà chọn đấu pháp phòng vệ, nâng cao cảnh giác, cẩn thận ẩn nấp, giấu mình ở trong bóng đêm.
Tới ngày hôm sau, sắc trời sáng lên, hai người mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nắng ban mai tỏa sáng khắp Yêu Ma Cốc, nhất thời, toàn bộ sơn cốc mang hơi thở tươi mới, phảng phất đây không phải là Yêu Ma Cốc tràn ngập máu tanh và gϊếŧ chóc.
Nhưng hai người vẫn không dám thả lỏng hoàn toàn, sáng sớm lưng tựa lưng nghỉ ngơi trong chốc lát, tinh thần khôi phục vài phần, lập tức lại bắt đầu hành trình chém gϊếŧ yêu thú.
Vận khí của bọn họ không tồi, không chỉ chém gϊếŧ yêu thú vô cùng thuận lợi, còn không chạm mặt những đội ngũ khác.
Nhưng Vân Thanh Khung không có vận may như vậy.
Sau khi hắn một mình trải qua một buổi tối, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người.
Đáng tiếc đó là hai sát thần, Trần Hạo Nhiên và Đoạn Hùng Sư!
Trần Hạo Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha.
“Không ngờ, không ngờ ta lại may mắn như thế ! Gặp được người ta muốn đánh nhất……”
Vân Thanh Khung khẽ cau mày sau lại giãn ra, khẽ cười nói: “Ra là Nhị đương gia Huyền Âm Bang Trần Hạo Nhiên huynh, còn có vị Đoạn huynh Ngũ Hổ Bang .”
Trần Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Vân Thanh Khung, ngươi vẫn luôn cao ngạo như vậy, cư nhiên lựa chọn đơn đả độc đấu……”
Vân Thanh Khung cười khổ một tiếng: “Không gặp được ai mà thôi, hiện tại gặp nhị vị, không biết vị nào nguyện ý kết minh cùng ta?”
Trần Hạo Nhiên: “Ngươi đừng có làm bộ! Muốn ly gián hai ta không dễ dàng như vậy đâu !”
“…… Mất tác dụng sao?”
“Đoạn huynh đệ, người này là địch nhân ta muốn đánh bại nhất, ngươi không cần ra tay, để cho ta tự mình xử lý đi!”
Đoạn Hùng Sư gật đầu: “Được.”
Vân Thanh Khung không dám chậm trễ, thủ thế sẵn sàng đón địch.
Luận cảnh giới, Vân Thanh Khung là Ngũ phẩm võ giả, mà Trần Hạo Nhiên chỉ sau hắn, Tứ phẩm võ giả.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Luận chiến đấu kinh nghiệm, Trần Hạo Nhiên thân là Huyền Âm Bang Nhị đương gia, lăn lê bò lết gϊếŧ người mà lớn, không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử , đầu rơi máu chảy, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tuyệt đối hơn Vân Thanh Khung rất nhiều!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thi triển ra Huyền Âm Bang trấn bang chi bảo, công pháp Huyền cấp, Huyền Âm Trảo!
Xoẹt một tiếng, không khí như bị xé rách hoàn toàn, năm đạo trảo ngân hình thành năm khe, đột nhiên cắt xuống hướng về phía Vân Thanh Khung.
Vân Thanh Khung không hoảng loạn, mày nhíu lại, tay phải đột nhiên đưa ra, dùng tuyệt học của mình là Cửu Tiêu Thăng Long Quyết, Tham Long Trảo!
Lấy trảo đối trảo!
Phanh!
Lực lượng hai người va chạm, trảo kính xé toạc không khí , không khí bên trong ngưng kết thành từng làn hơi nước màu trắng, roẹt một tiếng tràn ra khắp nơi, phảng phất như lưu li bị vỡ nát……
“Hả ?”
Trần Hạo Nhiên cảm giác lực lượng của đối phương cực kỳ cường hãn, vượt qua cả hắn, cư nhiên bị đánh lùi lại 7-8 bước, thất tha thất thểu, vất vả lắm mới dừng lại.
“Được, không hổ là Vân Thanh Khung, như vậy……”
Hắn lấy từ trong áo ra một viên đan dược nuốt vào, lại rút ra một thanh trường đao từ sau lưng, đột nhiên đặt ở trước ngực.
“Châm Huyết Đan! Phá Tinh Đao!”
Vân Thanh Khung lập tức nhận ra, đúng là Châm Huyết Đan Lục Hợp Đường luyện chế có thể nháy mắt tăng sức mạnh và Cửu giai thần binh Phá Tinh Đao Thất Tinh Điện luyện chế!
“Ngươi tinh mất đấy ! Đúng là Châm Huyết Đan và Phá Tinh Đao ta đoạt từ hai kẻ Lục Hợp Đường và Thất Tinh Điện kia! Hiện tại, lực lượng của ta đã hoàn toàn vượt qua ngươi, danh đao cũng tới tay, Vân Thanh Khung, ngươi lấy gì đấu cùng ta !”
“Đi chết đi!”
Nếu hắn còn có chút hạ thủ lưu tình với hai người của Lục Hợp Đường và Thất Tinh Điện, dù sao cũng là người một phe. Thì đối phó với Vân Thanh Khung không có nửa phần nhân từ.
Huyền Âm Bang với Phủ thành chủ vốn đã như nước với lửa!
Vân Thanh Khung cũng trở nên nghiêm túc : “Tốt, hôm nay ta sẽ dốc sức chiến một trận với ngươi!”
Hai người chiến đấu kịch liệt một hồi !
Trận đấu giữa hai người có tu vi cao đương nhiên vô cùng kịch liệt, Vân Thanh Khung cảnh giới cao, công pháp càng mạnh. Trần Hạo Nhiên nuốt Châm Huyết Đan, lực lượng cũng tăng lên , chiến ý tăng lên, lại thêm danh đao trong tay, nhất thời chẳng phân biệt trên dưới, lực lượng ngang nhau.
Chiến đấu kịch liệt giằng co suốt nửa canh giờ.
Rốt cuộc, dược hiệu Châm Huyết Đan qua đi, lực lượng của Trần Hạo Nhiên bắt đầu suy giảm, dần dần không đỡ nổi thế công của Vân Thanh Khung.
Hắn vừa kinh vừa giận, lại không thể hề hà.
Vân Thanh Khung đánh một chưởng đến trước ngực hắn, đau nhức vô cùng, tựa hồ xương sườn đều bị gãy vài cái, đau đớn chỉ kịp hô một tiếng, ngã xuống đất.
Nhưng đồng thời, danh đao Phá Tinh trong tay hắn cũng chém trúng tay phải Vân Thanh Khung, lưu lại một đạo vết thương rất sâu, máu phun như suối!
Vân Thanh Khung trúng một kích này, lập tức phi thân trốn chạy.
Giờ phút này, hắn cũng là nỏ mạnh hết đà, cạn kiệt sức lực .
Trần Hạo Nhiên giận dữ: “Đoạn huynh đệ, mau chạy đuổi theo hắn cho ta!”
Đoạn Hùng Sư gãi đầu: “Không phải ngươi nói để ngươi đơn đả độc đấu, không cho ta ra tay sao?”
Trần Hạo Nhiên: “…… Trước khác nay khác! Ta đã phân thắng bại, hiện tại là thời gian khảo hạch thí luyện, mau chóng đuổi theo loại trừ hắn!”
Đoạn Hùng Sư chần chừ nói: “Như vậy được chứ?”
Trần Hạo Nhiên: “……”
Hai người dây dưa một lúc, Vân Thanh Khung đã chạy trốn xa.
Trần Hạo Nhiên: “……Con mẹ nó ngươi có nghe ta bảo không?”
Đoạn Hùng Sư cả giận nói: “Ngươi dám mắng ta?!”
Trần Hạo Nhiên hơi bình tĩnh xuống, hừ một tiếng không nói chuyện nữa.
Hắn đương nhiên không sợ Đoạn Hùng Sư, nhưng lại không dám trêu chọc nam nhân sau lưng Ngũ Hổ Bang kia.
Giờ phút này, Táng Thiên Đao Tông đại trưởng lão đứng phía trên dãy núi Yêu Ma Cốc, Đoạn Thủy Lưu.
Vân Thanh Khung lảo đảo chạy trối chết về phía trước, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, điều tức, khôi phục lực khí.
Nhưng mà Yêu Ma Cốc, nơi nơi đều có yêu thú hoành hành, có chỗ nào có thể an toàn để hắn an tâm điều tức?
Cũng may ngũ giác của hắn nhanh nhạy, dọc theo đường đi tránh né yêu thú, dần dần đã đi rất xa, sức lực cũng khôi phục một chút.
Nhưng……
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn thấy được hai thân ảnh, mà thực rõ ràng, hai người này cũng đã phát hiện ta hắn.
“Oan gia ngõ hẹp!”
Vân Thanh Khung cười khổ một tiếng, ngửa mặt lên trời thở dài, biết vận số đã hết.
Tần Lôi và Tần Tích Vũ xuất hiện trước mắt hắn.
Tần Lôi nhìn thương thế trên người hắn, lại nhìn hắn hiện giờ đã cạn kiệt sức lực vô cùng chật vật, kinh ngạc nói: “Ngươi sao lại thành bộ dạng như thế này?”
Vân Thanh Khung cười khổ nói: “Gặp kẻ điên Trần Hạo Nhiên ……”
Tần Lôi gật đầu: “Khó trách, nhưng mà với chiến lực của hắn sẽ không thể khiến ngươi đến nỗi này đi?”
“Hắn nuốt Lục Hợp Đường Châm Huyết Đan, tay cầm Thất Tinh Điện Phá Tinh Đao, hơn nữa lại chiến đấu liều mạng không sợ chết, ta có thể thắng hắn cũng không dễ.”
Tần Lôi cười cười: “Cứ như vậy mà ngươi vẫn thắng, không hổ là Vân Thanh Khung……”
Vân Thanh Khung thở dài: “Thì đã sao? Gặp hai người các ngươi, ta đã không còn đường trốn rồi .”
“Ngươi muốn xử trí ta như thế nào?”
Tần Lôi và Tần Tích Vũ nhìn nhau, cười cười nói: “Ta lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của ngươi, nhất thời có chút không đành lòng động thủ……”