Chương 42: Lại Một Người Mang Khuôn Mẫu Vai Chính?

Chương 42: Lại Một Người Mang Khuôn Mẫu Vai Chính??

Ngũ hổ Tuyệt Hộ Thủ!Liệt Lôi Trảo!

Hai đại trảo kỹ đồng thời thi triển, cứng đối cứng va chạm nhau!

Liền nghe chát một tiếng……

Sắc mặt Đoạn Nhị Hổ chậm rãi biến đen.

Đầu tiên là ửng đỏ, sau đó là đỏ thẫm, tiếp theo là đỏ thẫm hơn, sau đó là đỏ tím, cuối cùng là đen.

Sau đó hắn hét thảm một tiếng, âm thanh vang vọng cả Lôi Đình sơn trang.

“A!!!”

Oanh!

Cả người hắn bị đánh trúng bay ngược mấy chục, trăm mét, oanh một tiếng đánh vỡ tường phía nam Lôi Đình sơn trang, cũng không biết lăn xuống chỗ nào.

“Nhị thống lĩnh đại nhân!”

“Nhị ca!”

“Nhị…… Nhị……”

Ngũ Hổ Bang từ trên xuống dưới kinh hoảng, loạn thành một đoàn.

Vốn dĩ vì phải đối phó Tần gia, tứ đại thế gia Thanh Dương Thành đã thuê Ngũ Hổ Bang xuất động tam đại thống lĩnh đến .

Nhưng không nghĩ tới kết quả lại thua như vậy, có thể nói là thất bại thảm hại!

Đoạn Nhị Hổ, chính là Võ Đạo Tông Sư !

Ở phạm vi mấy trăm dặm Thanh Dương Thành, tuyệt đối có thể coi là sức mạnh đứng đầu.

Ai có thể nghĩ tới một chiêu đã bị Lý Thiên Sinh đánh thành bộ dạng như thế này!

“Kinh Lôi Bộ!”

Lý Thiên Sinh thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, mọi người thấy hoa mắt, trong phút chốc đã đi……

Không, đã trở về.

Chẳng qua trên tay bắt một người.

Đúng là nhị đầu mục Ngũ Hổ Bang Đoạn Nhị Hổ.

Giờ phút này hắn không còn sức phản khác, đầu buông xuống, hô hấp vô cùng mỏng manh……

“Nói, là ai phái các ngươi tới!”

Đoạn Nhị Hổ nghe lời này, đột nhiên chấn động, cười lớn: “ Đoạn Nhị Hổ ta, đầu có thể mất, máu có thể rơi, muốn ta bán đứng người uỷ thác, vi phạm đạo nghĩa giang hồ, tuyệt đối không có khả năng!”

“Ta không phải đối thủ của ngươi, nếu rơi vào tay ngươi, ngươi muốn gϊếŧ muốn chém, tùy ngươi đi!”

Lý Thiên Sinh xem TV thấy qua không ít cảnh này, lần đầu tiên được tận mắt thấy, nhất thời không biết làm sao, gãi đầu nói: “Haizzzz , vậy ngươi đi đi……”

Tần Lôi Tần Công Lai Phúc: “???”

Lý Thiên Sinh nói: “Yên tâm, hắn sẽ không làm việc ác nữa .”

Tần Lôi: “…… Sư phụ, ngài trách trời thương dân, giúp mọi người làm điều tốt, đương nhiên là tấm lòng bồ tát đại từ đại bi nhưng chỉ sợ mấy ác nhân này không hiểu được dụng tâm của lão nhân gia ngài. Ngài thả hắn, chỉ sợ hắn vẫn sẽ làm chuyện ác.”

Lý Thiên Sinh: “Không, ta đã phế võ công của hắn.”

Tần Lôi: “…… Nga, vậy thì tốt sư phụ!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Ngũ Hổ Bang rời đi, năm Đại thống lĩnh tới ba vị, bị thương ba vị, thật là đại nạn xưa nay chưa từng có.

Tần Công nhíu mày nói: “Đáng tiếc vẫn không thể điều tra ra rốt cuộc ai sai sử bọn họ……”

Lý Thiên Sinh cười: “Yên tâm đi…… Ta cảm thấy sẽ sớm biết thôi.”

Hai ngày sau.

Bỗng nhiên truyền đến tin Ngũ Hổ Bang và Huyền Âm Bang đột nhiên khai chiến, đánh nhau……

Người ta truyền nhau rằng Huyền Âm Bang dấu diếm tin tức khiến Ngũ Hổ Bang tổn thất thảm trọng . Năm Đại thống lĩnh, ba vị đều bị trọng thương, làm đại thống lĩnh Ngũ Hổ Bang tức giận vô cùng, tuyên bố đánh không lại người nào đó thì đánh ngươi, trực tiếp thống lĩnh đại quân, đêm khuya tiến công Huyền Âm Bang. Trong nhất thời chiến hỏa liên miên, máu chảy thành sông……

Lý Thiên Sinh nghe xong tin tức này, cười lớn: “Bây giờ chúng ta đã biết là Huyền Âm Bang mua chuộc bọn hắn đối phó Tần gia!”

Tần Công: “…… Vâng.”

Tần Lôi trong mắt lập loè tinh quang: “Sư phụ quả nhiên anh minh thần võ, lại có khả năng biết trước!”

Tổng đường Huyền Âm Bang .

“Đoạn Đại Hổ! Ngươi không tuân thủ quy tắc giang hồ, bán đứng người thuê!”

Đoạn Đại Hổ cười lạnh một tiếng: “Ta khi nào làm lộ ra người thuê?”

“Ngươi suất lĩnh nhân mã tới tấn công Huyền Âm Bang ta, chẳng phải không đánh đã khai?!”

Đoạn Đại Hổ: “Ta dù sao cái gì cũng chưa nói, ta chỉ làm! Ngươi không phục, ta lại đến đánh!”

“Được lắm!”

Các thế lực ngầm chi tranh, khiến máu chảy thành sông……

Tần gia.

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!”

Tần Chinh cười sung sướиɠ, vô cùng tự đắc.

“Quả nhiên chính là Huyền Âm Bang, bất quá…… Lúc này bọn họ vác đá nện chân mình, chẳng những không có thương tổn chút nào đến Tần gia ta, ngược lại chọc giận Ngũ Hổ Bang, hai bên tự cắn xé lẫn nhau, lần này trong khoảng thời gian ngắn Tần gia sẽ có thể kê cao gối mà ngủ”

Tần Thái Thượng gật đầu cảm thán nói: “Đúng vậy, chuyện này tất cả…… Đều ít nhiều do thủ đoạn của Tiên Sư đại nhân !”

“Tiên Sư đại nhân đúng là cứu tinh Tần gia ta …”

“Bất quá, nghe nói Huyền Âm Bang và Ngũ Hổ Bang cũng không toàn lực chém gϊếŧ. Ngũ Hổ Bang trước thiệt hại ba vị thống lĩnh, thế lực sụt giảm , cũng không dám hoàn toàn xé rách mặt với Huyền Âm Bang.”

“Huyền Âm Bang tự nhiên cũng không muốn trêu chọc chó điên, hai bên đánh một hồi, tổn thất không ít, hiện giờ hình như đã dừng lại rồi ……”

“Không sao, ít nhất trong thời gian ngắn, bọn chúng sẽ không tạo ra sóng gió gì. Nhân cơ hội này, Tần gia ta phải hảo hảo kinh doanh một phen, chiếm hết thảy tiên cơ!”

Hai người đang đắc ý dào dạt trù tính tương lai, bỗng có người tới báo.

“Gia chủ, Thái Thượng trưởng lão, thành chủ đại nhân đến bái phỏng!”

Hai người lắp bắp kinh hãi: “Thành chủ?!”

Mọi người Tần gia lập tức ra ngoài, ở cửa Tần phủ tự mình nghênh đón thành chủ đến.

Huyền Âm Bang là hoàng đế thế giới ngầm của Thanh Dương Thành.

Như vậy thành chủ phủ đương nhiên chính là vương giả bên ngoài.

Cho dù là tứ đại thế gia truyền thừa mấy trăm năm, lực lượng cũng không thể đối chọi với thành chủ phủ.

Thanh Dương Thành thành chủ Vân Phi Dương!

Tần Chinh vội tiến lên nghênh đón: “Thành chủ đại nhân, hôm nay lại rảnh rỗi quang lâm hàn xá?”

Vân Phi Dương trên dưới 40-50 tuổi, trẻ trung khoẻ mạnh, thân hình hơi béo, thực lực thực tế cao thâm khó đoán. Cho dù là Tần Thái Thượng cũng không thể đoán ra thực lực thật sự của hắn.



Hắn cười một tiếng: “Tần gia chủ, ta tới nói lời cảm tạ a……”

“Nói lời cảm tạ? Cảm tạ vì chuyện gì ?”

Vân Phi Dương cười nói: “Tần gia chủ biết rõ còn cố hỏi? Mọi người đều biết, ta trong ngoài Thanh Dương Thành này, có hai mối họa lớn, bên trong là Huyền Âm Bang, bên ngoài là Ngũ Hổ Bang vẫn luôn làm ta đau đầu không thôi, nhưng lại không thể làm gì……”

“Không nghĩ lúc này, Tần gia chủ vừa ra tay, cư nhiên bức cho hai con hổ này cắn xé lẫn nhau, lưỡng bại câu thương, giải quyết vấn đề khó khăn của ta nhiều năm nay ! Quả thực chính là đại ân nhân với thành chủ phủ ta!”

Tần Chinh: “…… Chuyện , chuyện này đúng là có, nhưng ta cũng không dám kể công.”

“Chuyện này tất cả đều vì nam nhân kia……”

“Nga, ta cũng có nghe nói, đây chính là nam nhân thần bí khó lường kia đi?”

“Đúng vậy, chính là nam nhân kia……”

Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, ánh mắt của Tần Lôi dừng ở người trẻ tuổi phía sau Vân Phi Dương.

Con trai của Thanh Dương Thành thành chủ Vân Phi Dương , Vân Thanh Khung!

Lúc trước, cho dù là Tần Lôi ở thời kỳ đỉnh cao thiên phú nhất kinh diễm, Vân Thanh Khung cũng được xưng là thiên chi kiêu tử có thể sánh ngang với hắn, hai người được xưng là Thanh Dương Thành tuyệt thế song kiêu!

Nhưng sau này, thiên phú Tần Lôi xuống dốc không phanh, Vân Thanh Khung tự nhiên trở thành đệ nhất thiếu niên thiên tài Thanh Dương Thành.

Nhưng mà hiện giờ, Tần Lôi khôi phục thiên phú, lại ngộ danh sư, đến cùng ai là đệ nhất thiên tài tức khắc lại bắt đầu ồn ào huyên náo nghị luận.

Vân Thanh Khung đi lên trước, hơi mỉm cười thong dong đạm nhiên, thể hiện phong thái thiếu niên thiên kiêu.

“Tần Lôi.”

“Vân Thanh Khung.”

Tần Lôi cũng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Vân Thanh Khung cười cười: “Chúc mừng ngươi khôi phục thiên phú, thực lực mạnh mẽ chấn động lòng người, thật đáng mừng.”

Tần Lôi không biết hắn muốn gì, chỉ thản nhiên nói: “Đa tạ.”

“Ngươi có biết, gần đây toàn bộ Thanh Dương Thành đều nghị luận sôi nổi, cãi cọ hiện giờ rốt cuộc ngươi và ta ai hơn ai kém, thế nào, có hứng thú đánh một trận hay không?”

“Nga? Hay là thành chủ hôm nay đến chỉ để ngươi đánh cùng ta một trận?”

Vân Thanh Khung cười nói: “Đại nhân có việc của đại nhân, chuyện này chúng ta có thể tự mình giải quyết.”

Tần Lôi nhìn hắn thật sâu, đối thủ trước mắt này có thể nói là một nam nhân anh tuấn, phong thái nho nhã không kém phần phóng khoáng, tựa hồ vạn sự vạn vật đều không chú ý, cảm giác thế giới này không liên quan đến hắn.

chiến ý trong lòng hắn bắt đầu dâng lên.

“Được!”

“Đấu võ, đấu võ kìa!”

Vị đệ tử Tần gia lắm miệng lại hô to một tiếng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Vì thế, thậm chí là gia chủ Tần gia Tần Chinh, Thái Thượng trưởng lão và thành chủ Vân Phi Dương đều dừng thảo luận, đi theo mọi người tới cạnh lôi đài xem trận đấu này.

Lý Thiên Sinh, Franklin cũng bị Tần Công kêu tới, tuy hai người đều không có mấy hứng thú.

Tần Công lại vô cùng hưng phấn, kích động.

Lý Thiên Sinh cắn hạt dưa trừng hắn một cái: “Đây là tiểu thuyết huyền huyễn, mỗi ngày đều có đánh nhau, lôi đài chiến nhìn đến phát chán, ngươi kích động như vậy làm gì?”

“Tiên Sư đại nhân, lão nhân gia ngài không biết vị Vân Thanh Khung này……”

“Chính là nam nhân trời sinh mang khuôn mẫu vai chính!”

Lý Thiên Sinh sửng sốt: “Cái gì ? Lại là một người mang khuôn mẫu vai chính?”