Chương 41: Như Vậy Quá Tàn Nhẫn Đi

Lần này Ngũ Hổ Bang xuất động ba vị thủ lĩnh, trong đó người trẻ tuổi nhất cười lạnh một tiếng, đột nhiên phi từ trên cao xuống, bay vọt đến, giữa không trung nổi giận gầm lên một tiếng như hổ gầm giữa rừng, chấn động toàn bộ Lôi Đình sơn trang!

Tần Công sắc mặt hơi đổi: “Công tử cẩn thận! Đây là một trong năm người đứng đầu Ngũ Hổ Bang, lão ngũ hổ, hiện tại đã là Lục phẩm võ giả, ngươi không phải đối thủ của hắn!”

Lý Thiên Sinh: “…… Ngũ hổ cái con khỉ gì! Quá dong dài!”

Tần Lôi cũng hơi đổi, biết phải nghênh đón đại địch xưa nay chưa từng có, sẵn sàng thủ thế tay thành chưởng, thúc giục hai đại công pháp, Tiểu Lôi Kiếp Pháp và Thiên Lôi Cửu Biến, không lùi mà tiến tới, đột nhiên đẩy ra một chưởng!

Hắn tuy từng đánh với Tần Công Lục phẩm Võ Giả nhưng chỉ là luận bàn, hiện tại mới thực sự là đánh nhau sinh tử!

Đối phương tuyệt đối sẽ không lưu tình!

Ngũ hổ đột nhiên song quyền nện xuống ầm ầm !

Lực lượng quả thực giống như sao băng rơi xuống đất, oanh kích mà đến.

Tần Lôi song chưởng cùng hắn va chạm liền cảm giác một cỗ lực lượng không gì sánh kịp đánh úp lại, trong ngực lập tức một trận đau nhức . Biết không ổn vội thét to, song chưởng tách ra, phân tán ba phần lực lượng của đối phương, sau đó lập tức dựa thế thi triển Tấn Lôi Thân, Kinh Lôi Bộ, uốn người, chợt lóe, thân đã bay vυ"t lui ra sau hơn mười mét!

Hắn cảm giác cả người đau nhức, bị nội thương không nhẹ!

Nhưng mà……

Dù như thế nào, hắn bị một cao thủ Lục phẩm đánh bất ngờ mà thành công chống đỡ, chẳng những không chết, thậm chí bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra thương tích gì!

Kinh động tất cả mọi người!

Ngay cả ba vị đầu mục Ngũ Hổ Bang trên mặt cũng không khỏi biến sắc!

“Nhị ca, ta có phải nhìn lầm hay không? Lão Ngũ một quyền này tuy không dùng toàn lực, nhưng chỉ sợ Lục phẩm thường cũng không tiếp được, Ngũ phẩm Võ Giả chỉ sợ cũng trực tiếp mất mạng! Nhưng ……”

“Một tên Nhị phẩm võ giả nho nhỏ cư nhiên thành công ngăn cản được , còn không sao?”

“Lão tứ, ngươi không nhìn lầm, tuy cảnh giới hắn thấp nhưng công pháp tu luyện…… Thập phần thần bí khó lường, ngay cả ta cũng không nhìn ra, chỉ sợ ít nhất là Huyền cấp cao giai, thậm chí là thần công Địa cấp!”

“Địa cấp? Một Thanh Dương Thành nho nhỏ sẽ có Địa cấp công pháp? Huyền cấp đã là đồ gia truyền rồi!”

“Theo lý thuyết là thế, bất quá……”

Lúc này, Lý Thiên Sinh và Tần Công đã đi tới cạnh Tần Lôi, đứng cùng đoàn người Lai Phúc, đối mặt một đám sài lang hổ báo Ngũ Hổ Bang.

Tần Lôi thật vất vả mới bình ổn hơi thở, trầm giọng nói: “Ngũ Hổ Bang, Tần gia cùng các ngươi xưa nay không thù oán, sao các ngươi lại tới tấn công Lôi Đình sơn trang?”

Một kích của Ngũ Hổ không có hiệu quả, sắc mặt thập phần khó coi, vừa muốn nói chuyện, Nhị Hổ và Tứ Hổ đã bay đến đứng cạnh hắn, vỗ vai .

“Chê cười, ai không biết Ngũ Hổ Bang ta lấy tiền làm việc, cùng ngươi có thù hay không liên quan gì!”

Tần Công nhỏ giọng nói: “Công tử, Tiên Sư đại nhân, vị này chính là nhị đầu mục Ngũ Hổ Bang, tên là Đoạn Nhị Hổ!”

Lý Thiên Sinh: “…… Ta đoán hai tên khác có phải kêu là Đoạn Tứ Hổ và Đoạn Ngũ Hổ đúng không?”

“Tiên Sư đại nhân anh minh!”

“…… Con mẹ nó, đặt tên cũng quá tùy tiện đi!”

Tần Công: “Tuy tên không dễ nghe, nhưng …… Đoạn Nhị Hổ này thập phần đáng sợ, hắn đã là Võ Đạo Tông Sư , công lực sâu không lường được, không thể khinh thường a!”

Tần Lôi cười: “Ở trước mặt sư phụ ta, Võ đạo tông sư thì coi là gì ?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tần Công: “…… A, có đạo lý.”

Đoạn Nhị Hổ giận dữ: “Các ngươi ở đàng kia nói thầm cái gì! Ta nghe được hết rồi đấy, tên thiếu niên kia, ngươi vừa mới nói tên huynh đệ chúng ta tùy tiện ?!”

Lý Thiên Sinh nhìn hai bên, hơi sửng sốt, chỉ chính mình nói: “Ta?”

“Đừng làm trò nữa ! Không phải ngươi thì còn ai!”

Lý Thiên Sinh ho khan một tiếng: “Ta nói thì làm sao , ta là nói tác giả, không phải nói ngươi!”

Đoạn Nhị Hổ tức giận vô cùng : “Tên của chúng ta là cha mẹ đặt, ngươi nói tên của chúng ta tuỳ tiện chính là nhục mạ cha mẹ ta, Ngũ Hổ Bang ta không đội trời chung với ngươi!”

Lý Thiên Sinh: “???”

“Nhị ca, đừng nóng ! Để ta lên trước!”

Đoạn Tứ Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, vọt lên, rút đao , đột nhiên một trảm đón gió, hướng tới Lý Thiên Sinh bổ xuống!

Một đao này khiến cho dám người Tần Lôi, Lai Phúc, Tần Công sợ hãi không thôi !

Lực lượng đủ khả năng phá hủy một tòa núi nhỏ!

“Tiên Sư đại nhân, Đoạn Tứ Hổ đã là Cửu phẩm đỉnh Võ Điả, nhất định phải cẩn thận…… Tuy rằng chỉ là một câu vô nghĩa.”

Lý Thiên Sinh trừng hắn một cái.

Tiến lên, bước ra một bước.

Một tiếng mắng nhẹ.

“Kiếm tới !”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tần Lôi, Tần Công, Lai Phúc còn chưa phản ứng……

Lý Thiên Sinh: “……???”

Đoạn Tứ Hổ đao thế đã đến!

Hàn mang phun ra nuốt như rồng , một đạo kình phong như rìu bổ núi, hung hăng bá đạo, xé rách không khí, hung hăng đánh xuống!

“…… Con mẹ nó !”

Lý Thiên Sinh vốn dĩ định thi triển một chiêu kiếm trong Thiên Lôi Cửu Biến, Ngự Lôi Kiếm Pháp, ai ngờ hắn kêu một tiếng kiếm tới, lại không ai phối hợp, hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, lại hung hiểm……

“Thôi , tùy tiện đi……”

“Liệt Lôi Trảo!”

Lý Thiên Sinh đột nhiên năm ngón tay hoá thành trảo, một trảo chỉ thiên!

Xoạc!

Trời cao rách nát!

Không khí phút chốc xuất hiện năm vết rách, giống như gương sáng rách nát!



Đoạn Tứ Hổ sắc mặt kịch biến, còn không kịp đổi chiêu, liền nghe xoạt một tiếng……

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao gãy đôi ra. vỡ ra từng, còn có cánh tay phải, chân trái, cùng xương của hắn……

“…… A!!!”

Đoạn Tứ Hổ phản ứng hơi trì độn, một lúc lâu mới hét thảm một tiếng, leng keng một tiếng, Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao nát hơn nửa rơi xuống, còn hắn tê liệt ngã xuống trên mặt đất, không nhịn được mà hét lên.

Trong mắt Tần Lôi bừng lên ngọn lửa , quang mang kích động!

“Liệt Lôi Trảo! Là Thiên Lôi Cửu Biến! Nhưng…… Uy lực sư phụ thi triển ra so với ta mạnh hơn ngàn lần vạn lần!”

Vô luận là Tần gia hay là Ngũ Hổ Bang, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, mở to hai mắt nhìn, há miệng.

“Ngũ…… Ngũ đệ, lão Tứ có phải bị đối phương một chiêu đã phế hay không?”

“Nhị…… Nhị ca, hình như…… là như vậy! Ta thấy Tứ ca tựa hồ đang giãy giụa kêu rên!”

“Đúng, đúng không?”

“Đúng vậy……”

“…… Vậy ngươi còn không nhanh chạy đi dìu hắn!”

“A, vâng, vâng!”

Đoạn Nhị Hổ nhìn Đoạn Ngũ Hổ nâng Đoạn Tứ Hổ lên, mặt vặn vẹo , xương cốt cả người tựa hồ đều đứt lìa. Hắn ngày thường trời không sợ đất không sợ, hiện giờ cư nhiên không ngừng kêu thảm thiết, hiển nhiên là thương thế cực kỳ nghiêm trọng, đau đớn khó mà nhịn được……

Trán Đoạn Nhị Hổ cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh .

“Ngươi, ngươi là thần thánh phương nào?”

“Thanh Dương Thành Tần gia khi nào có cao thủ như thế?”

Lý Thiên Sinh không trả lời mà là nhìn tay mình, đã ra chiêu nửa ngày vẫn còn ngây ngốc, thật vất vả thở dài một tiếng……

“Ai, Liệt Lôi Trảo này tàn nhẫn như thế, biết vậy nên dùng chiêu khác……”

Đám Tần Công Tần Lôi Lai Phúc: “……”

Tần Lôi: “Sư phụ, những người này đều là kẻ cực kỳ hung cực ác , không cần khách khí với bọn họ !”

Lý Thiên Sinh: “Ừm , ngươi nói cũng có đạo lý…… Bất quá, trời cao có đức hiếu sinh, cho dù không thể không đánh, cũng nên tận lực dùng thủ đoạn chiến đấu bớt tàn nhẫn chút. Nếu không sư phụ cũng có chút không đành lòng.”

“Tiếp theo, vi sư tính dùng Hóa Lôi Chưởng lấy nhu thắng cương, có thể hoà bình nhẹ nhàng một chút khôngt?”

Tần Lôi: “Này……”

Đoạn Nhị Hổ thấy hắn cư nhiên làm lơ mình, không khỏi giận tím mặt.

“Ngũ Hổ Tuyệt Hộ Thủ!”

Hắn đột nhiên bay tới, đôi tay thành trảo, hung hăng xông lại đây, thế nhưng nhằm thẳng hướng Lý Thiên Sinh phi tới …

Lý Thiên Sinh giận dữ: “……Con mẹ nó tàn nhẫn vậy?”

“Liệt Lôi Trảo!”