Chương 6

“Chết tiệt, bắt đầu từ ngày mai phải nghiêm túc kiếm tiền thôi!”, Trương Mặc Vũ hạ quyết tâm.

Sáng ngày hôm sau.

“Đã tới Kim Lăng được vài ngày rồi, theo lý mà nói thì đường tài lộc của mình cũng nên tới rồi chứ”, Trương Mặc Vũ vừa lẩm bẩm một mình vừa bước ra khỏi tòa nhà.

Vừa ra khỏi cửa anh liền nhìn thấy một con chó đen to lớn đang dụi dụi một chú mèo béo màu cam xuống mặt đất.

Chú mèo màu cam kêu meo meo không ngừng, không biết là đang đau đớn hay là hưởng thụ thích thú đây.

Trương Mặc Vũ thấy cảnh này liền vui sướиɠ trong lòng.

Đây được gọi là ‘báo đen bắt hổ’ trong phong thủy, bất cứ ai nhìn thấy hiện tượng này chỉ cần lớn tiếng xua đuổi con chó đen, đánh tan nguy nan cho mèo cam thì hôm đó sẽ gặp được vận may.

Đương nhiên báo đen ở đây không phải là báo đen chân chính, mèo cũng không phải là hổ thật, vận may phát tài sẽ không quá ồ ạt ập tới, nhưng một khoản thu nhập đủ ăn vừa dùng trong nửa năm không thành vấn đề.

Vì vậy, Trương Mặc Vũ mới hét lên với con chó to kia: “Này, mau thả con mèo hoang đó ra!”

Con chó đen to xác nghe tiếng thì giật nảy mình, vội nhảy ra khỏi thân chú mèo cam.



Sau đó, nó quay đầu lại thấy được Trương Mặc Vũ đứng đó lập tức sủa inh ỏi vài tiếng, tựa hồ rất bất mãn.

Trương Mặc Vũ nửa ngồi xổm xuống đất.

Chó đen thấy vậy liền co cẳng sợ hãi bỏ chạy.

Chó đen chạy rồi chỉ còn mèo cam tủi thân lộn vài vòng trên mặt đất, như thể đang cảm ơn Trương Mặc Vũ theo cách riêng của mình.

Trương Mặc Vũ nghiêm chỉnh nói: “Không có gì, nếu lần sau còn gặp phải chó đen ức hϊếp mày, mày liền nói ra tên của tao, tao là Trương Mặc Vũ, như vậy nó sẽ không dám bắt nạt mày nữa rồi”.

Làm việc thiện nhất định phải để lại tên, nếu không tiền tài sẽ lạc lối.

Tất nhiên nếu làm điều gì xấu xa, cũng nhất thiết phải lưu lại tên, nhưng là tên của người khác.

Phố Ngọc Bình.

Đây là một con phố đồ cũ, nơi tập trung đủ loại sạp hàng nhỏ.