Chương 39

Anh ta nhanh chóng tìm thấy một túi nilon chống nước trong túi áo, trong túi thật sự có một bức di thư.

Mã Quốc Tùng lấy di thư ra đọc, hai mắt thoáng chốc trở nên đờ đẫn, anh ta đứng sững sờ tại chỗ liên tục rơi nước mắt.

Trương Mặc Vũ duỗi tay nhận lấy di thư đọc lướt qua, đương nhiên Thượng Quan Tuyết cũng xem.

Đọc xong, mọi người đều im lặng.

Di thư khá ngắn, nhưng lại tràn đầy sự vô lực và tuyệt vọng.

Nói một cách đơn giản thì mẹ của Mã Quốc Tùng là tự sát, nguyên nhân chỉ có một – chết vì nghèo.

Nội dung trong di thư rất đơn giản, mấy ngày trước mẹ của Mã Quốc Tùng cảm thấy không được khỏe nên đi bệnh viện kiểm tra.

Ung thư gan giai đoạn cuối!

Mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn ảnh hưởng đến con cái, bà ấy không muốn điều trị.

Nhưng bà ấy biết nếu người nhà biết được tình hình của mình chắc chắn sẽ muốn bà ấy nhập viện.

Mà người nghèo một khi nhập viện thì cả nhà coi như xong.



Đập nồi bán sắt không nói làm gì, gia đình ly tán cũng là chuyện thường thấy.

Vì bệnh mà nghèo, vì nghèo ly hôn, đây là một chuyện quá bình thường trong thế giới của người nghèo.

Cho nên mẹ của Mã Quốc Tùng chọn cách tự sát.

Lý do nhảy xuống hồ tự sát còn ôm theo một tảng đá là vì bà ấy không muốn người khác phát hiện ra mình, không muốn hỏa táng.

Không phải sợ bị thiêu sau khi chết mà là vì ở thành phố này, nghề mai táng đã bị nhà họ Châu – một trong ba gia tộc lớn lũng đoạn. Chết thật sự quá đắt tiền.

Mấy tháng trước, một ông lão hàng xóm nói đùa với người qua đường không ngờ lại cười đến chết, hỏa táng xong cũng mất tận bảy tám mươi nghìn.

Hũ tro, chỗ chôn đều rất đắt.

Nếu anh không mua hũ tro của người ta thì người ta sẽ không đưa tro cho anh.

Anh không muốn hỏa táng, lén tìm một nơi để chôn ư?

Xin lỗi, chỉ cần bị người khác phát hiện thì không chỉ bị phạt tiền mà còn phải đào lên chôn lại lần nữa, cuối cùng vẫn phải mua hũ tro đắt tiền của người ta.

Không mua nổi chỗ chôn ư?