Chương 63: Truyền thuyết gϊếŧ heo thành Thái Dương (1)



Tâm tình của đội ngũ hoan nghênh thành Thái Dương chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung: hổ thẹn!

Hoàng tộc Thú nhân đánh xe cho Julian, tôn vị thái tử một nước cũng không thể khiến Julian xuống xe!

Cho dù là Tiền tiên sinh, cường giả thần bí chỉ thua kém nguyên soái Tiamo chút đỉnh, cũng chỉ có thể nhận được lễ tiết Julian hành lễ trên xe…

Trời ạ!

Lũ quê mùa chúng ta còn có thể diện gì nói chuyện với Julian đây?

Nhưng…

Cơ hội yết kiện Thiên mệnh quy giáp cũng không thể buông tha được!

- Hoàng tộc đại thảo nguyên tôn quý…

Phu nhân Susan kiên trì đến cùng đứng ra, ả không dám đáp lời với Julian, nhẹ giọng giải thích với Hoàng kim sư tử thân phận của mình, sau đó cầu xin nói:

- Chúng tôi đã chuẩn bị xong thịnh yến hoan nghênh, ngay tại quảng trường trung tâm thành, ngài xem…

Thú nhân gật đầu:

- Tiểu thư nhà ta sau lát nữa sẽ tới, bây giờ, hãy tránh ra, các ngươi biết quy củ của tiểu thư nhà ta rồi đấy!

Quy củ của Julian chính là: nàng thân là đệ nhất khoái đao đại lục, mỗi khi đến một vùng, trước tiên nhất định phải viếng thăm chợ nguyên liệu, kiểm tra trình độ trù nghệ ở nơi đó.

Phu nhân Susan vội vã phân phó mọi người tránh ra mở một con đường, sau đó ả muốn dẫn người theo đằng sau Julian.

Nhưng vào lúc này, Thú nhân bỗng lạnh lẽo trừng mắt Susan.

Hiển nhiên, Julian thích yên tĩnh, không hy vọng một đại đội nhân mã theo đằng sau mình.

Susan bị ánh mắt này dọa giật nảy mình, vội vàng nói:

- Ôi chao, nếu tiểu thư Julian thích yên tĩnh… Mọi người đều nghe rõ cho ta, toàn bộ hãy tới quảng trường trung tâm chờ, ai cũng không được quấy rầy nhã hứng của tiểu thư Julian!

Xe Độc Giác Thú chầm chậm chạy vào thành Thái Dương.

- Nữ nhân này, thật con mẹ nó chó má!

Dõi theo bóng xe Độc Giác, Welen hung hăng chửi một câu.

- Đúng vậy, xem ra Julian này không dễ hoan nghênh đâu… - Ngoài dự liệu, phu nhân Susan lần đầu tiên có đồng cảm với Welen, sau đó hai nữ nhân cùng nổi cáu:

- Còn đần ra làm gì? Lập tức tới quảng trường trung tâm thành, 300 Tử Linh ti tiện kia đã tập hợp rồi, Đao công thịnh yến đã sắp bắt đầu! Hừ, lão nương ta không tin, Đao công thịnh yến hao hết tâm tư chuẩn bị vẫn không thể lấy lòng Julian!

oOo

Chợ nguyên liệu thành Thái Dương là một khu phố buôn bán chật hẹp dài 300 mét, giống như các chợ nông sản khác, không khí ở đây bốc lên mùi thịt tươi nồng nồng, trên đất la liệt vết bẩn máu tươi sau khi gϊếŧ heo mổ dê lưu lại, còn có cả lá rau nát lùng bùng đã hòa lẫn với phân và nướ© ŧıểυ.

Đi trên con đường như vậy, Độc Giác Thú trắng như tuyết nọ không kìm nổi lắc đầu phì hơi, trong tâm nó đang oán giận, địa phương đáng chết, đã làm bẩn bốn vó của ta!

Tuy nhiên may mắn chính là, bây giờ là 10 giờ sáng của năm mới, một bộ phận lái buôn xong hết công việc buổi sớm, đã về nhà đón năm mới, một bộ phận lái buôn khác tới đấu trường, định tới trước giờ thể nghiệm không khí đại chiến giữa Giáo Sư và Sorent.

Cho nên trên con phố dài như vậy chỉ có lèo tèo hơn chục thương nhân, điều này khiến Độc Giác Thú đi lại hết sức trót lọt!

Kẹt, kẹt.

Theo thanh âm càng xe nghiền đá, Hoàng kim sư tử đánh xe nọ nhíu mày:

- Tiểu thư, còn muốn xem tiếp nữa không? Trông chợ nguyên liệu này thì biết ngay trình độ trù nghệ thành Thái Dương là thấp kém cỡ nào!

- Hãy xem thử đi…

Người trong xe cũng thất vọng thở dài.

Xe ngựa tiếp tục tiến về trước, dọc theo đường đi, đám lái buôn đã bị phu nhân Susan dặn dò qua trước nên không dám tới quấy rầy Julian, đều ngoan ngoãn ngồi trong quầy hàng của mình, gϊếŧ heo rồi lại gϊếŧ heo, bán thịt rồi lại bán thịt.

Dần dần, xe ngựa đã chạy đến cuối chợ, lúc này, trước mặt cũng chỉ còn lại một lái buôn gϊếŧ heo bên trong cửa hàng.

- Hửm?

Vừa thấy tên lái buôn gϊếŧ heo cuối cùng này, Hoàng kim sư tử phát ra tiếng cười khinh miệt!

Lái buôn gϊếŧ heo này hết sức đặc biệt: lái buôn gϊếŧ heo khác đều là để trần hai tay, đóng khố, đi ủng da, đeo tạp dề vải dầu. Nhưng lái buôn gϊếŧ heo này thì, toàn thân trường sam màu đen bó sát, trên mặt không ngờ còn đeo một tấm mặt nạ màu bạc.

Hơn nữa, từ độ nhẵn làn da trên đôi tay và cổ có thể nhìn ra, tên này hẳn là rất trẻ.

Lúc này, lái buôn gϊếŧ heo lôi một con heo từ trong kho ra, đang sắp bắt đầu mổ.

Nhìn thấy thủ pháp mổ xẻ của lái buôn gϊếŧ heo, nụ cười trộm của Hoàng kim sư tử biến thành nụ cười quái dị cực kỳ chán nản, cực độ khó tin, buồn cười tới cùng cực!

Trời ạ, đây là gϊếŧ heo ư?

Gϊếŧ heo, hẳn phải hạ thủ từ vùng cổ heo, mổ men theo xương cốt dọc xuống dưới, loại phương pháp này vận dụng nhanh, vài phút là có thể mổ một con heo. Thậm chí mạnh như Julian, 27 giây là có thể tách rời một con heo!

Nhưng…

Thử nhìn thủ pháp của lái buôn gϊếŧ heo này mà xem, tay hắn xách hai con dao sắc nhỏ chẳng giống tang dạng gì, cứ ngơ ngẩn dán mắt vào con heo trước mặt, dán mắt đúng năm sáu giây, dáng vẻ ngu si bình tĩnh tự nhiên, thật sự có thể nói là mắt to trừng mắt bé, ba ba trừng đậu xanh!

Sau đó, lái buôn gϊếŧ heo này khoa trương hét to ‘A’ một tiếng, hai chân bật như cóc, hai tay thuận thế đẩy lên trước, hai con dao nhỏ đâm vào bụng heo!?

Đúng vậy, bụng!

Hoàng kim sư tử cười không ngậm được miệng.

Nhưng màn biểu diễn của lái buôn gϊếŧ heo vẫn chưa kết thúc: hai con dao nhỏ ngoáy trong bụng một cái, sau đó, hắn đột nhiên rút dao ra, lại nhảy lên cao lần nữa.

- A! A! A! Ta đánh~~~

Lái buôn gϊếŧ heo thân ở giữa không trung, đột nhiên quăng con dao lên, mà ngay lúc rơi xuống, hắn lật tay bắt lấy hai con dao rơi xuống rồi đổ ập xuống, đâm loạn một hồi lên mình con heo…

Phụt! Phụt! Phụt!

Thú vị chính là, đao pháp gϊếŧ heo rối tinh rối mù này không ngờ còn đâm theo một tiết tấu rất nhịp nhàng, Hoàng kim sư tử vô ý đếm theo, một, hai, ba…

Đao pháp của lái buôn gϊếŧ heo tịnh không nhanh, hai giây xuất tầm ba đao, khi Hoàng kim sư tử đếm đến 27 thì thời gian trôi qua áng chừng không đến 20 giây.

Phù…

Lái buôn gϊếŧ heo thở dài sườn sượt một hơi, đôi dao giắt ở sau lưng, hệt như một vị tuyệt đỉnh cao nhân thu công, trầm tĩnh bễ nghễ nhìn con heo trước mắt!

Mà con heo…

Hoàn hảo vô khuyết, chỉ là trên người thêm hai mươi mấy vết đao!

- Ha ha ha!

Hoàng kim sư tử rốt cuộc không nhịn được cười ầm lên, trong tiếng cười suồng sã, y vỗ Độc Giác Thú:

- Đi thôi! Tốt hơn hết là mau đi tham gia yến hội hoan nghênh thôi, tiểu thư, xem ra trình độ đao công thành Thái Dương… Ôi, khá thích hợp với gánh xiếc thú!

- Khoan đã!

Người trong xe bỗng mở miệng, thanh âm của nàng cực kỳ ngưng trọng, cực độ khó tin:

- Mời người này… không, vị tiên sinh này… không, vị đại sư này lại đây cho ta!

Một câu đổi xưng hô ba lượt, khiến Hoàng kim sư tử kinh ngạc trợn mắt há mồm! Nhưng Julian ai ngờ còn nói:

- Đao công người này, thế gian hiếm thấy! Đại sư như thế, không thể chậm trễ, Julian… tự thân bái kiến!

Một thân ảnh thướt tha đi xuống xe ngựa, toàn thân bạch y, mặt nạ bạc, nàng tới trước cửa hàng gϊếŧ heo, bỗng cúi sâu người, hai tay hợp trước ngực, nhẹ giọng hỏi:

- Đại sư, tiểu nữ Julian may mắn được chiêm ngưỡng đao công của đại sư, không biết có thể may mắn yết kiến, thỉnh giáo đao công với đại sư hay không?