Chương 7
Có thể Rafe chưa sẵn sàng với sự thân mật tất yếu xảy ra khi chuyển vào với Sara, nhưng anh đánh giá cao một người phụ nữ có thể hành động nhanh chóng.
Nhanh thật đấy.” Anh chỉ vào cái vali.
Cô nhún vai. “Em biết em phải rời khỏi đây sau vài ngày nên em không dỡ tất cả đồ đạc ra.”
“Em thấy thế nào nếu chúng ta...” Tiếng chuông cửa reo cắt ngang lời anh. “Chỗ này chẳng khác gì Nhà Ga Trung Tâm.” Anh lẩm bẩm.
Lần đầu tiên anh hiểu những vấn đề của anh trai với việc vợ anh ấy quản lý chỗ này một mình, luôn luôn phải phân tâm bởi điều này, điều khác. Nhưng, nếu vấn đề ở chỗ có một người vợ phân tâm mà anh hằng yêu quí hay chẳng có vợ nào....
Khỏi phải hỏi, Rafe nghĩ.
Chuông cửa lại reo.
“Angel đâu ấy nhỉ?” Sara hỏi khi không thấy chị mở cửa.
“Ở ngoài kia với Nick. Để anh mở cửa cho.” Anh tiến ra cửa, Sara theo sau anh.
Hai người lạ mặt đứng trước cửa. Đám đông dự lễ hội bắt đầu lượn lờ trong thành phố. Những người lạ mà Rafe không nhận ra đi dạo trong các cửa hàng và tiệm ăn ở địa phương. Tin tốt lành cho nền kinh tế đang vật lộn. Tin xấu cho khả năng nhận diện kẻ lạ nguy hiểm của anh.
Rafe khoanh tay trước ngực và đánh giá những người đàn ông đứng ngoài cái cửa màn. Một người tóc sẫm, người kia tóc vàng, cả hai đều có mắt xanh lơ và tươm tất. Dạng người bóng bẩy nổi bật lên ở cái thị trấn không kỳ vọng này. Người tóc vàng thậm chí còn mặc một cái áo kẻ ô hình quả trám nữa.
“Tôi có thể giúp gì được các anh không?” Sara hỏi, đi vòng qua Rafe.
“Chúng tôi có đặt chỗ ở đây.” Người tóc màu nhạt nói.
“Thế thì mời các anh vào đi?” Cô mở rộng cửa và mấy người đàn ông bước vào.
“Bà Mancuso phải không?” Người tóc sẫm, rõ ràng tưởng rằng Sara là Angel, chủ nhà. “Trông bà cũng dễ thương như tên nhà nghỉ của bà vậy.” Anh ta tỏa ra sự quyến rũ thị thành.
Rafe nghiến răng. “Cô ấy không phải là Mancuso.” Anh nói giọng khó chịu. Bởi vì anh chẳng hề muốn mấy gã này tán tỉnh Sara hay chị dâu mình.
Sara nhìn anh tò mò trước khi tập trung lại sự chú ý vào mấy người đàn ông.
“Bà Mancuso đang bận chút việc trong vườn, nhưng các anh cứ vào đi và ngồi đợi một chút.” Sara chỉ vào khu vực sảnh chờ nhỏ có một chiếc ghế sofa và một chiếc bàn nơi Angel đăng ký khách.
“Bà Mancuso đang ở phía sau.” Rafe tuyên bố thẳng thừng.
“Cô cũng là khách ở đây ư?” người tóc vàng hỏi vẻ hy vọng. Lờ Rafe đi, anh ta đánh giá những tài sản mà Sara đương nhiên sở hữu, ngó nghiêng không hề xấu hổ phần ngực trong chiếc áo vải bông mỏng cổ chữ V mà cô đang mặc.
“Không, cô ấy không phải là khách.” Rafe nói qua hàm răng nghiến chặt.
Ơn Chúa anh đã thuyết phục Sara giờ là lúc phải chuyển đi. Hai quý ông đây làm anh vô cùng ngứa ngáy khó chịu, và anh đánh giá lại suy nghĩ của mình về việc anh trai anh chấp nhận một người vợ phân tâm. Đặc biệt nếu chị ấy bị phân tâm vì phải lo ăn uống cho những người đàn ông khác. Khách thanh toán hay không, giờ thì Rafe biết tại sao anh trai mình lại khó chịu với công việc mới của vợ anh ấy.
Bỗng Sara thúc cùi chỏ vào anh. “Em vừa hỏi xem anh ra gọi chị Angel hay để em đi?”
Rafe không định kéo Angel ra khỏi Nick. Hy vọng là họ có thể dùng khoảng thời gian ở riêng bên ngoài để chuyện trò theo hướng tích cực.
“Giờ chị ấy đang bận.” Rafe quay về phía hai người khách. “Sao hai người không làm theo lời của cô đây và chờ một chút cho tới khi chị ấy quay vào nhỉ?”
Họ nhìn nhau cảnh giác và đi về phía sảnh chờ. Tốt. Rafe muốn họ phải thận trọng khi ở bên những người phụ nữ của anh.
Cái ý nghĩ đột ngột ấy làm anh bất ổn. Anh có lý khi bảo vệ Angel. Anh chăm lo cho vợ của anh trai anh và cuộc hôn nhân mong manh của họ. Nhưng tỏ vẻ sở hữu Sara lại là chuyện khác. Cô không phải là một phần trong gia đình anh. Hay anh có quan hệ cá nhân gì với cô. Quỷ thật, anh đã tự động lùi xa ranh giới ấy. Bên cạnh đó, cô chẳng cần sự che chở của anh. Rafe và mọi người ở sở cảnh sát New York đều biết rằng Sara có thể tự lo cho mình được. Sự thực là, cô ấy đã không ở đây nếu không bị thương. Anh cũng như những người khác đều biết rõ rằng dù không được 100%, Sara vẫn là một sức mạnh cần ghi nhận. Đây là một trong những điều khiến anh thán phục cô. Một trong những điều anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác cũng phải thán phục.
“Anh làm sao đấy?” Sara thì thầm câu hỏi để mấy người đàn ông không nghe được.
Trước khi anh kịp trả lời, cửa sau đóng sập bởi lực quá mạnh, làm rung rinh những bức tranh treo tường. Rõ ràng là chẳng có cuộc đối thoại thực sự giữa Nick với Angel rồi.
“Angel, chị có khách!” Sara gọi to trước khi quay lại với Rafe. “Nào, có chuyện gì vậy?” Tay chống lên hông, một bàn chân cô đập đập một cách nôn nóng.
Sự ghen tuông, đó chính là vấn đề của anh. Anh ghen với mấy người hoàn toàn xa lạ bởi họ nhìn cô một cách quan tâm.
Đó là điều anh sẽ không thú nhận.
“Mình đi thôi.” Anh nói. Trước khi anh có thể làm gì hoặc nói gì khiến anh còn phải ngượng ngùng hơn.
Sara để xe mình lại nhà nghỉ Angel. Cô đi về nhà cùng với Rafe và sẽ đến lấy nó vào lúc khác. Anh giữ yên lặng trong khi lái xe về nhà mình. Anh có vẻ cáu kỉnh và tâm trạng kể từ lúc mấy người khách của Angel đến. Thô lỗ và khả ố thì đúng hơn. Có thể anh chỉ có ý che chở cho cuộc hôn nhân của anh trai mình? Nhưng chẳng lẽ điều khiến anh còn tâm trạng không vui đến tận giờ?
Khi anh rẽ vào con đường dẫn về nhà, anh đút tay vào túi và lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn số điện thoại gọi đến trước khi trả lời.
“Chào cô Vi.” Anh nghe và lắc đầu. “Chờ đã cô. Chậm chậm nào. Và cô nói to hơn một tí ạ. Cháu gần như chẳng nghe thấy cô vì nhiễu quá.” Anh liếc nhìn Sara. “Anh đã bảo em là sóng điện thoại ở đây kém mà.”
Cô gật đầu và chờ đợi.
Rafe dừng xe ở cuối con đường và rõ ràng là đánh vật với việc nghe thấy lời của bà cô và giữ cho bà ấy bình tĩnh cùng một lúc.
“Cháu sẽ lái xe qua chỗ cô, được không ạ? Cháu sẽ gặp cô sau hai phút. Chào cô.” Anh tắt máy và quay qua Sara. “Xin lỗi em nhưng cô Vi có một vấn đề gì đó. Anh chẳng hiểu cô ấy nói gì trong cơn hoảng loạn, nên anh phải rẽ qua chô cô ấy mấy phút.”
“Không hề gì.” Sara không lấy làm phiền.
Anh lùi xe lại, và chưa đến một phút sau, họ dừng lại ở một con phố nối thẳng với phố Main. Anh dừng xe trước một căn nhà kiểu Cape[2] và tắt máy.
[2] Nhà một tầng rưỡi, rộng bề ngang, mái nhọn lợp ngói, ít trang trí và có lò sưởi lớn.
“Em có thể đợi anh trong xe.” Sara đề nghị. Cô không muốn xâm phạm chuyện riêng tư nếu như bà cô của anh đang có chuyện buồn.
Rafe lắc đầu trước sự ngạc nhiên của cô. “Em cứ vào đi. Anh phải báo trước là cô Vi có vẻ hoảng loạn lắm. Có thể gặp người đi cùng anh sẽ khiến cô ấy bình tĩnh hơn.”
Sara nhún vai. Cô nhảy ra khỏi chiếc xe Jeep và đi theo anh vào lối đi dẫn tới ngôi nhà. Anh bấm chuông một lần và mở cửa đi vào.
Một điều thú vị nữa trong cuộc sống tỉnh lẻ: cửa không khóa và mọi người ra vào nhà cửa và cuộc sống của nhau một cách dễ dàng. Khác hẳn với thành phố. Mối quan hệ láng giềng và sự thoải mái dẫn đến những tình bạn thân thiết hơn. Cái tình bạn mà Sara thấy thiếu ở thành phố lớn. Một khi cô đã vào căn hộ của mình, cô có thể khóa cửa lại và không gặp ai hàng giờ, hàng ngày hay hàng tuần, tùy theo tâm trạng của cô.
“Cô Vi ơi?” Rafe gọi to.
“Cô ở trong phòng khách!”
Rafe dẫn Sara vào một căn phòng nhỏ nối liền với phòng gia đình ấm cúng. Một phụ nữ đứng tuổi với mái tóc muối tiêu ngồi trong ghế sô pha phủ một tấm chăn afghan dệt thủ công, bên cạnh là một hộp khăn giấy.
“Ồ, Rafe, cháu thật là tốt bụng đã quá bộ tới đây.” Bà sụt sịt và cố gắng mỉm cười với Rafe trước khi quay sang nhìn vào Sara. “Ôi, cô không nghĩ là cháu lại dẫn cả bạn tới!”
Người phụ nữ đứng bật dậy và cuống quít chỉnh sửa mái tóc hoàn hảo của mình. Kiểu tóc chỉ có thể được chải bới ở tiệm và hoàn thiện với hàng tấn keo xịt Aqua Net.
“Cô Vi ơi, cháu muốn cô làm quen với Sara Rios, bạn của cháu từ New York tới. Sara, đây là cô Vi của anh.”
Sara bắt tay bà. “Cháu rất vui được gặp cô.”
“Có chuyện gì thể hả cô?” Rafe hỏi, đi lại phía bà và đặt một bàn tay mạnh mẽ, dễ chịu lên vai bà.
Cô Vi nắm chặt hơn chiếc khăn giấy trong tay. Rõ ràng là bà cô đã khóc.
“Cháu sẽ ra ngoài xe để đợi.” Cảm giác mình là người thừa, Sara định quay ra.
“Không, không. Cháu là cô gái đã ở bên Rafe trong lúc nó bị thương nặng, phải không? Anh trai cô đã nói rằng cháu đang ở đây. Thế cũng như thể cháu là người trong nhà. Cháu cứ ở lại đi.”
Sara nhướn mày trước cái cách bà cô của Rafe nhanh chóng đón nhận cô. Nếu là bố cô chắc hẳn ông còn hỏi Rafe khối câu trước khi khám phá ra liệu ông có thích anh hay không.
“Cám ơn cô.” Sara nói. Cô chọn một chiếc ghế và ngồi xuống, giữ vẻ im lặng kín đáo trong khi Rafe nói chuyện với bà cô.
“Cô ngồi xuống đi.” Rafe dẫn người phụ nữ trung niên trở lại ghế sô pha. “Chuyện gì xảy ra thế ạ? Và tại sao cô không gọi cho Janice hay Judy?”
“Đó là mấy đứa con gái của cô.” Cô Vi giảng giải giúp Sara. Sau đó bà quay trở lại với Rafe. “Cô gọi cho cháu vì cháu là cảnh sát. Cháu biết phải điều tra chuyện về mọi người ra sao.”
Rafe nheo mắt. “Những chuyện gì? Ai cơ ạ?”
“Là Pirro.” Người phụ nữ sụt sịt. “Ông ấy... ông ấy... nɠɵạı ŧìиɧ!” Bà nức lên, rút thêm khăn giấy ra khỏi hộp và xì mũi thật mạnh.
Rafe đã đúng khi nói rằng cô Vi đang hoảng loạn. Cung cách đầy bi kịch của bà ấy cũng đủ để Sara thận trọng trong việc tin vào lời buộc tội của bà.
Nhưng Rafe thì cứng người trước lời nói của bà. Ghé sát hơn, anh đặt tay lên bàn tay bà. “Chuyện gì đã xảy ra ạ?” anh hỏi nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên Sara nhớ tới mô tả của Angel về chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của cha Rafe. Rõ ràng là lời buộc tội của cô Vi đánh vào thần kinh anh. Dù Rafe than phiền nhiều về gia đình mình, hiển nhiên là anh cũng rất yêu quí họ.
“Tối nào Pirro cũng đi đâu đó.” Cô Vi sụt sịt.
“Chú ấy đi đâu ạ?” Rafe hỏi.
Bà cô nhún vai. “Mỗi lần một chuyện khác nhau. Tối nay ông ấy bảo đi chơi poker, nhưng cô gọi điện cho vợ của mấy ông kia, và chồng họ đều đang ở nhà!”
Rafe vỗ vỗ vào tay bà để bà yên tâm. “Cháu chắc chắn là mọi chuyện có thể giải thích được. Có thể là chú ấy đi dạo. Có thể chú ấy muốn hút một điếu cigar và chú ấy biết là cô không thích chú ấy hút thuốc.”
Bà cô lắc đầu. “Ông ấy đi quá lâu để làm mấy việc như vậy. Đó là một người phụ nữ khác. Cô biết ngay mà!”
“Có khi là chú ấy xuống tàu. Hôm qua chú ấy còn đi qua nhà cháu, hy vọng cháu có ở đó để đánh một ván cờ.” Trong khi nói, Rafe ngước mắt lên nhìn vào mắt Sara.
Cả hai cùng nhớ họ đang làm gì vào đúng lúc đó đêm qua.
Điều mà cô muốn được lặp lại.
Tim cô đập mạnh hơn trong l*иg ngực.
Từ cái nhìn sâu lắng và điềm tĩnh của anh, Sara có thể cảm nhận được anh cũng muốn điều ấy như cô. Dù rằng anh cố gắng làm ngược lại.
“Ông ấy không đi đánh cờ.” Cô Vi lấy lại sự chú ý của anh.
Hơi thở của người phụ nữ lại dồn dập trở lại và Sara e rằng bà cô sắp sửa lại nức lên lần nữa.
“Cô nghe này, cháu biết là chuyện của Nick và Angel ly thân đang căng thẳng, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện của cô với chú Pirro.”
Cô Vi lắc đầu. “Cô đã khiến ông ấy rời xa cô, và bây giờ ông ấy ngủ với một người phụ nữ khác!”
Bà lại khóc nấc lên, làm cho Sara tin rằng có chuyện gì đó không thể tránh khỏi.
“Không thể nào. Pirro không bao giờ lừa dối cô với một người phụ nữ khác.”
Cô Vi ngồi thẳng lên. “Cô biết chứ! Ông ấy không lừa dối, lừa dối. Không phải theo cách cháu muốn nói.”
“Thế thì có cách nào khác được ạ?” Rafe hỏi
Sara cũng tự hỏi như vậy.
“Cháu không nghe thấy hay sao? Cô nói là ông ấy ngủ với một người phụ nữ khác!”
Rafe nheo mắt. “Cháu xin lỗi, nhưng cháu vẫn không hiểu.”
Bà cô anh nhìn xuống, tránh gặp cái nhìn của anh. “Chuyện này thật chẳng dễ nói thành lời, nhưng nếu cháu sẽ giúp cô thì cháu cần được biết.” Bà hít một hơi sâu. “Cô là một người cυồиɠ ɖâʍ.” Bà nói gần như thì thầm.
Rafe sặc và bắt đầu ho một cách không thể kiểm soát được.
Anh cười ư? Hay anh bị bất ngờ, Sara tự hỏi. Cô cắn môi và bằng cách nào đó giữ im lặng.
“Cháu có cần uống nước không?” Cô Vi hỏi, vỗ vỗ vào lưng anh.
“Cháu không sao đâu.” Anh cố gắng.
“Thế thì bình tĩnh lại và hãy giúp cô. Cô đã nói cô là kẻ cυồиɠ ɖâʍ!” Bà chấm khăn vào đuôi mắt, thấm nước mắt. “Cô đã đọc mọi chuyện liên quan đến vấn đề này trong máy tính, và cô nghĩ là mình là một người nghiện tìиɧ ɖu͙© như David Duchovny. Cô cần phải được chữa trị ở một cơ sở cai nghiện nào đó. Ôi, tội nghiệp Pirro!”
Rafe day sống mũi. Sao mà cô ấy không gọi con đẻ của mình vì một chuyện như thế này? Bởi vì anh là cảnh sát, anh tự nhủ, củng cố thêm ý tưởng rằng cái gì cũng có giá của nó.
Anh nhìn lên đùi của mình, sợ rằng nếu anh nhìn Sara, anh sẽ cười phá lên. Bà cô anh chẳng thấy chuyện này đáng cười, bà ấy tin vào những gì mình nói. “Cháu nghĩ là cô xem chương trình truyền hình Dr. Phil quá nhiều đấy.” Rafe nói với bà.
Bà cô xoắn một chiếc khăn giấy trong tay, xé nó thành từng mảnh. “Chú Ralph của cháu, chồng đầu tiên của cô, chúa phù hộ linh hồn chú ấy, là một người không biết thế nào là thỏa mãn. Lúc đầu thì cũng khá khó khăn, nhưng rồi cô cũng quen với điều ấy. Pirro và cô có biết bao điểm chung, và cô biết là ông ấy cũng cố gắng để theo được cô, nhưng ông ấy không thể có được cái sức mạnh của Ralph. Thế cho nên cô nghĩ là ông ấy đi tìm vui ở chỗ khác.”
Cậu nhỏ của cháu ổn không đấy? Bởi nếu cần thì có thể dùng thuốc viên. Pirro có thể chỉ dẫn cho cháu đấy! Những lời nói của Ernie khi sáng lại vang lên trong trí óc anh. Nếu Pirro không đủ khỏe để đáp ứng vợ mình, thì có thể hiểu được là chú ấy cần đến Viagra hoặc những thứ tương tự. Lại thế nữa, nhiều thông tin hơn là Rafe muốn hoặc cần biết về họ hàng của mình. Và nếu như Pirro cần thuốc để thỏa mãn một người phụ nữ, thì tại sao ông ấy còn phải tìm kiếm thêm một người khác?
Chúa phù hộ ông ấy, Rafe vẫn không theo được sự suy luận của bà cô mình. “Cô giải thích tiếp đi.” Anh nói với bà.
“Cô trông thấy Agnes Parker thèm muốn ông ấy trong nhà thờ Chủ nhật trước. Ở trong nhà thờ nữa chứ!”
Rafe đầu hàng trước sự lan man của bà cô cho tới khi anh có thể biết bà cần gì ở mình.
“Cháu thấy đấy, Ralph là bạn của ông chồng đầu của bà ta và cô biết bà ta là người lãnh cảm, cho nên ông ấy không phải lo là bà ta đòi hỏi chuyện tìиɧ ɖu͙©! Ông ấy đến với bà ta thay vì ở nhà ngủ chung giường với cô!” Bà cô lại nức nở.
Sara hắng giọng và Rafe nhìn vào mắt cô. Buồn cười và thương hại thoáng trên gương mặt cô. “Có khi là Rafe có thể đi theo chú ấy, lần sau chú ấy ra khỏi nhà, để xem chú ấy đi đâu?” Sara lần đầu lên tiếng, gợi ý.
Rafe nuốt mạnh. Theo dõi Pirro. Đầu anh đầy ắp những hình ảnh khó tưởng tượng nên anh cũng không tự nghĩ ra được điều này.
“Cháu không lấy làm phiền chứ?” Cô Vi hỏi.
Anh gửi cho cô một cái nhìn biết ơn. Cô đã mở cho anh giải pháp và lối thoát khỏi đây. “Lần sau chú ấy đi đâu, cô gọi ngay cho cháu. Bất kể ngày hay đêm. Cháu sẽ đi theo chú ấy và xem chuyện gì đang diễn ra.”
“Cháu là tuyệt vời nhất!” Cô Vi ôm chặt lấy anh, nhắc cho anh nhớ vì sao anh yêu quí bà cô mình.
Bà cô chỉ có con gái nên anh và anh trai là những đứa con trai mà bà không có. Bà luôn đi cùng bố mẹ anh để xem các trận bóng đá và bóng chày cũng như dự lễ tốt nghiệp của anh. Bà dành hàng giờ để nướng bánh với mẹ anh, và bà thường có mặt ở đó khi anh đi học về, dấm dúi cho anh mấy cái bánh cookies kể cả khi mẹ anh đã nói không.
Những ký ức ấm áp làm anh thả lỏng và anh ôm bà cô chặt hơn. “Cô đừng có lo.” Anh nói thực sự để bà yên tâm.
Dù anh chẳng muốn nghĩ đến đời sống tìиɧ ɖu͙© của bà cô, anh cũng phải cố hết sức để làm bà cô đỡ bận tâm. Dù Rafe có kinh nghiệm với chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của bố, anh vẫn không thể tin là Pirro lại lừa dối cô Vi. Có hay không có chuyện tìиɧ ɖu͙©, thì ông ấy vẫn là người chung thủy. Bà cô anh là cả thế giới của ông.
Dù sao thì Rafe cũng ngờ rằng Pirro đang mưu tính chuyện gì đó. Chuyện viết gì đó vào sổ, cái cách mấy ông bạn hẩu của ông già quây lấy ông khi Rafe đi ra khỏi tiệm bánh donut...
Cô Vi là người hay quan trọng hóa vấn đề, nhưng Rafe cũng chắc chắn rằng ông chú đang có suy tính riêng. Anh phải làm cho ra nhẽ.
Rafe đậu xe ở lối vào nhà, Sara gặp anh ở đằng sau chiếc xe Jeep, sẵn sàng tự lôi vali ra khỏi xe. Đúng lúc đó, anh cũng nắm lấy quai va li.
“Để anh xách nó.” Rafe nói.
“Cảm ơn anh, nhưng em tự làm được mà.” Cả hai bọn họ đều nắm lấy quai vali nhưng anh vừa mới qua phẫu thuật. Cô sẽ không để cho anh nâng đồ nặng vì cô.
Cô hắng giọng và nhìn anh bằng cái nhìn khô khan chỉ có công việc thôi. “Liệu em có phải gọi cho mẹ anh để mách bà là anh không chịu làm theo lời khuyên của bác sĩ không? Có khi là mẹ sẽ đến để giám sát anh.”
Ngay lập tức anh bỏ tay ra. “Được rồi. Em tự kéo lê nó đi vậy.”
“Em sẽ làm thế.” Với nụ cười tươi, cô xốc cái vali, lờ đi cái nhói đau nơi đầu gối. Cả một dài, và dĩ nhiên cái đầu gối làm phiền cô.
Anh sải bước đi trước cô, ngắt hệ thống báo động và mở chốt cửa. Cùng với lối đi vào rậm rạp, kín khuất, hệ thống an ninh làm cô cảm thấy an toàn hơn.
“Chào mừng em đến nhà.” Anh nói, tay giữ cửa cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cô đi qua anh, nhấc vali qua bậc cửa và bước vào nhà. Cô nhìn quanh, ngắm nghía chốn ấm cúng mà anh gọi là nhà mình ấy. “Em thích chỗ này lắm. Nó giống hệt với anh.”
Rất đàn ông và giản dị, theo một cách rất ân cần.
“Cám ơn em.” Anh mỉm cười, vẻ tự hào hiện lên. “Gia đình anh sở hữu chỗ này đã mấy thế hệ. Cụ của anh đã mua chỗ đất này. Cụ đã chia đất ra và cho các con, họ lại để lại cho con cháu mình, và cứ thế.”
“Và cứ thế. Em hiểu rồi. Nhưng chẳng lẽ bố anh không muốn sống ở đây ư?”
“Dù bố có muốn thì mẹ cũng chẳng bao giờ chịu đi ở một nơi hẻo lánh. Mẹ thích ở trong thị trấn, trung tâm của mọi thứ. Vì thế bố dùng cái cabin cũ này để câu cá cho tới khi Joanne lấy chồng. Bố chia điền sản và bọn anh nhận được phần của mình sớm. Joanne ở cách thị trấn vài dặm. Anh chọn phần xa xôi nhất.” Rafe nhún vai. “Vì thế, chúng mình đang ở chỗ này đây.”
Cô khoanh tay. “Thật tuyệt vời là anh có một tình cảm và truyền thống gia đình sâu đậm. Anh có thể cảm thấy nó quanh anh.” Đó chắc chắn là một điều mà cô thiếu.
Cảm giác có cội rễ ở một nơi cụ thể nào.
“Cái duy nhất truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác ở trong gia đình em là trở thành cảnh sát.” Vì một lý do nào đó, cái ý nghĩ ấy chẳng đem lại cho cô sự thoải mái như cảm nhận của cô khi chứng kiến gia đình Rafe sống ở mảnh đất này.
Rafe không trả lời.
Gần như là anh không muốn mang gia đình trong căn nhà bé nhỏ này cùng với họ. “Thế nhà có mấy phòng ngủ hả anh?” Cô hỏi, tôn trọng cái ranh giới anh dựng nên.
“Hai.”
“Hoàn hảo!” Cô liếc nhìn sảnh nhỏ dẫn tới các phòng khác, nằm ngay bên cạnh nhau.
“Phòng thứ hai là phòng làm việc với một cái giường nhỏ.”
Cô gật đầu. “Tốt lắm, em có thể ngủ ở đó.”
Anh lắc đầu. “Anh sẽ ngủ ở giường nhỏ. Em hãy lấy giường của anh. Nó dễ chịu hơn.”
“Không đâu. Anh mới là người cần hồi phục sau cuộc phẫu thuật. Em là người đường đột. Em sẽ ngủ ở cái giường nhỏ.”
“Đừng tranh luận với anh nữa.” Anh đặt tay lên quai vali của cô và kéo nó vào sảnh.
“Nhưng...”
“Không nhưng gì cả. Em cứ thế là anh sẽ gọi điện cho mẹ để mách rằng anh ngủ ở trong giường của anh và để cho em, khách của anh ngủ ở trong cái giường nhỏ.” Anh quẳng lại cho cô lời đe dọa của chính cô. “Mẹ sẽ đến đây ngay lập tức và giảng cho anh hiểu phải đối xử thế nào với phụ nữ. Và em chẳng muốn chúng mình phải chịu trận như thế, phải không?”
Sara nuốt lời tranh cãi xuống. Cũng chẳng hề gì nếu cô tỏ ra thanh lịch. “Thôi được. Em sẽ dùng cái giường của anh. Cảm ơn anh nhé.” Mặc dầu cô không biết mình có thể ngủ được tý nào không, tưởng tượng ra anh ở đó.
Cô tự hỏi không biết anh có khỏa thân khi ngủ hay không.
Sara thở dài. Cô cũng ngờ rằng mình sẽ chẳng thể ngủ được chút nào trong khi anh ở ngay phòng bên cạnh