Chương 9: Mứt trái cây

(11)

Chim chóc là loài đầu tiên phục hồi sức sống vào mùa xuân, chúng khoe mẽ bộ lông diễm lệ và tiếng hót ngập trời.Cậu bé nấu nhừ những quả berry mọng nước rồi nhồi vào trong bột bánh, khéo léo nhóm lửa, chẳng mấy chốc căn nhà tràn ngập hương thơm nồng nàn của mứt trái cây.

Trong một buổi sáng đầu xuân bình thường như bao ngày, người rắn tỉnh lại.

Hắn ngủ say sưa, yên bình hơn bao giờ hết.

Giữa những tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo, người rắn mở mắt nhìn thấy bóng lưng bận rộn của cậu bé từ xa, trong lòng tràn ngập mùa xuân đầy sức sống.

Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc đuôi vẫn còn nguyên vẹn của mình, không khỏi ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Mùa đông này không có thú hoang nào đến sao?”

"Ngài tỉnh rồi à?”

Cậu bé quay lưng lại với nụ cười, nhưng vì động tác quá mạnh mà ống tay áo quệt vào chiếc bình sành đựng mứt, gây ra một vụ tai nạn đầu tiên của năm mới.

Người rắn nhíu mày, việc thức giấc vẫn thấy chiếc đuôi còn lành lặn, và cậu bé đang nhảy nhót làm lòng hắn tưng bừng, nên đã giúp cậu bé thu dọn đống hỗn độn kia.

"Tôi không cố ý đâu.” Cậu bé ngồi xổm nhặt những mảnh vỡ của bình gốm, vô tình làm xước ngón tay trắng trẻo một vệt dài, máu nhiễu thành giọt.

“Ui da.”

Cậu bé kêu lên, nhìn chằm chằm vào vết thương đang chảy máu trong giây lát, rồi đưa tay ra trước mặt người rắn làm nũng: “Người ta thường mυ"ŧ vào vết thương để cầm máu.”

Cậu bé chớp mắt, ý tứ đã quá rõ ràng.

Người rắn lộ vẻ lo âu và khó xử, hắn đáp: “Nước bọt của ta có độc.”

“Tiếc quá.” Cậu bé chấp nhận lời giải thích này, bĩu môi thất vọng, ngoan ngoãn đưa ngón tay vào miệng mυ"ŧ.

Vết thương dài bằng một lóng tay khiến cậu bé bị tước quyền dọn dẹp, đành phải ngồi trên tấm đệm ở sàn bếp xem người rắn làm.

“Được rồi, bây giờ ta sẽ đổ phần mứt còn lại vào lọ...” Người rắn thu dọn xong những mảnh vỡ rải rác, lau sạch những vết bẩn dính trên sàn.

Hắn định đứng dậy rửa tay, thì bị một lực khá mạnh bất ngờ kéo lấy, ngón tay thon dài của hắn được bao bọc trong một cái ổ ấm áp mềm mại.

“Này!” Người rắn bị cảm giác lạ lùng doạ sợ. Ngay cả khi nhìn thấy cậu bé đang mυ"ŧ ngón tay mình nhưng hắn vẫn không khỏi hoảng hốt.

“Nước bọt của tôi không có độc.”

Cậu bé luyến tiếc nhả ra, ánh mắt lóe lên một tia xảo quyệt nhưng giọng điệu lại vô cùng ngây thơ: “Ngón tay ngọt lắm, đừng lãng phí.”

Người rắn nhớ lại sở thích của trẻ con là đồ ngọt. Khi đến chợ, hắn thường bắt gặp hình ảnh người lớn dùng kẹo để dỗ dành những đứa trẻ đang khóc. Hắn sống hiu quạnh quá lâu, không mấy khi đòi hỏi về thức ăn, chỉ cần no bụng là được, nhưng lại phớt lờ sở thích của cậu bé con người.

Mùa xuân đến, trong rừng sẽ sớm có mật ong tươi. Phết mật ong lên bánh mì đen sẽ hợp khẩu vị của cậu bé hơn.

Ánh nắng chiếu vào gian bếp qua cửa sổ hướng nam với nhiệt độ vừa phải, ánh sáng chạm vào da mang lại cảm giác ngứa ran dễ chịu, rồi cả người như tan chảy, không khỏi sinh ra sự lười biếng.

Cho nên cả hai người toàn thân thơm mùi trái cây, đã ngồi dựa lưng vào tủ bếp trên tấm đệm đan len, tận hưởng khoảnh khắc thư thái hiếm có của mùa xuân.

Người rắn vẫn không thể tin vào cái đuôi hoàn chỉnh phía sau mình: "Mùa đông này ngươi không gặp nguy hiểm gì chứ?"

“Không có.” Cậu bé giả vờ hồi tưởng một chút, "Tôi ăn ít nên ngủ cả ngày, thế là mùa đông trôi qua thôi. Nghĩ lại thấy thật khổ sở.”

Không gian bếp quá nhỏ, người rắn nhìn chiếc đuôi vướng víu nên thu vào, cũng có thể như cậu bé mà nằm tựa vào tấm đệm.

“Ngươi cao hơn rồi à.” Thực ra ngay khi vừa tỉnh dậy, người rắn đã cảm thấy có gì đó lạ lẫm.

Lúc cậu bé mới đến, chỉ cao hơn bếp lò nửa cái đầu, khi rửa bát phải đứng lên trên ghế. Bây giờ cậu bé thậm chí còn có thể với tay để bận bịu trên bếp.

Hắn duỗi thẳng lưng ước lượng một chút, thấy lông mày của cậu bé đã ngang bằng với ngực mình, đạt đến chiều cao trung bình của người trong làng.

Cậu bé nhảy lên, vừa đổ phần mứt còn lại vào lọ để bảo quản vừa trả lời: “Vì ngài ngủ lâu quá, còn tôi vẫn đang lớn mà.”

Người rắn đã ngủ gần nửa năm, trong khi những thiếu niên đang ở độ tuổi dậy thì lại phát triển rất nhanh.

Nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy áy náy.

Một cậu bé đang tuổi ăn chơi lại bị chọn làm vật tế thần - sống cùng quái vật. Cậu bé chưa từng gặp lại người bạn nào từ khi chuyển đến căn nhà gỗ. Vốn dĩ là thời điểm lý tưởng để cậu phát triển, vậy mà cậu chỉ có thể sống qua cả mùa đông với một ít lương thực khô.

Hắn không thể giúp gì được trong những chuyện này.

Chỉ có thể chờ đến khi cơ thể ấm lên, hoạt động linh hoạt hơn rồi đi dạo thị trấn một chuyến để mua cho cậu bé vài món đồ thú vị.

Hắn lại lập kế hoạch trong đầu.

(12)

Môi trường sống của người rắn đơn giản và tẻ nhạt, nên bất kỳ thay đổi nhỏ nào cũng nhanh chóng được chú ý đến.

Ví dụ như bộ đồ ăn bằng bạc trước đây, hay con dao treo trên tường.

"Con dao này từ đâu ra?" Đó là câu hỏi mà người rắn nói với cậu bé vào ngày thứ hai sau khi tỉnh lại.

Con dao xương thú đó được cắm vào khe của giá đỡ, vừa khít như thể nó đã ở đó từ trước vậy.

"Có một người đàn ông cao lớn đến đây." Cậu bé vừa nói vừa chỉ vào cơ thể, "Chú ấy nói con dao này vốn ở đây từ trước."

"Chú ấy rất tiếc vì mình không thể trở thành anh hùng, nên con dao này không còn ý nghĩa với chú nữa. Ông chú sống ở một ngôi làng gần đó, và bây giờ cuộc sống của ông chú cũng... không tệ."

- Xác của người đó được chôn ở sườn núi, bên cạnh mọc lên một cây cọ khá lớn.

"Chú nói mình đang làm kinh doanh. Trang phục rất lịch sự, tôi đoán ông chú kiếm được khá nhiều tiền."

- Nếu vận chuyển số thuốc đó vào thành phố, chắc chắn sẽ kiếm được một số tiền không nhỏ.

"Chú có rất nhiều bạn đến cùng, trông họ thân thiết lắm.”

- Vì vậy tôi đã chôn họ cùng nhau.

Cậu bé vừa nói vừa quan sát biểu cảm của người rắn, khi chắc chắn người kia hoàn toàn tin tưởng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt rồi.” Người rắn biết rằng không phải ai cũng có thể làm được những gì mình ao ước khi còn trẻ, nhưng chỉ cần có ước mơ thôi đã là điều không dễ dàng. Nghe nói người kia đã có một cuộc sống ổn định, hắn cũng cảm thấy yên tâm.

Nhưng hắn vẫn có một điều không hiểu: Tại sao lại chọn một mùa đông đầy hiểm nguy để lên núi trả lại con dao này?

Cậu bé gõ nhẹ vào ngực hắn, chuyển sang một chủ đề khác để ngắt dòng suy nghĩ:

"Tôi dường như lại cao thêm rồi, ngài thích không?”

“Lớn lên là điều tự nhiên, không ai có thể chống lại tự nhiên, cũng giống như không ai có thể kháng cự với mùa xuân.”

Người rắn đẩy cửa sổ, rắc một ít vụn bánh mì ra ngoài rồi đóng cửa. Không con chim nào dám yên tâm ăn uống trước mặt một con rắn cả.

Cậu bé nhận ra rằng người rắn có một trái tim quá mềm mỏng và lãng mạn so với vẻ bề ngoài của hắn, nên hắn có thể nói những câu thơ mộng như vậy.

Edit + Beta: Sairy.