Hỗn Độn căn bản không nghĩ tới sẽ có người giải thích sự tồn tại của mình theo góc độ kỳ quái như vậy, sắc mặt nó âm trầm, nhìn chằm chằm Vệ Tây: "Càn rỡ, mi có biết ta có thân phận gì không?"
Biểu tình Vệ Tây quả nhiên thu liễm một chút, cẩn thận nhìn hắn: "Mi là...."
Hỗn Độn lộ ra nụ cười cao cao tại thượng khó lường: "Dựa theo tiêu chuẩn thiên đạo, mi có thể xem ta là vạn ác chi tổ."
Vệ Tây: "?"
Biểu tình cẩn trọng trên mặt Vệ Tây lập tức biến mất, cũng lộ ra mười phần oai phong đối mặt: "Vậy mi có biết ta có thân phận gì không?"
Hỗn Độn: "???"
Hỗn Độn nhíu mày: "Ta sao có thể không biết, loại tiểu bối như mi-----"
Vệ Tây ngắt lời: "Nếu biết, tại sao mi không gọi ta là Vệ chưởng môn hay Vệ xử trưởng!"
Hỗn Độn: "????"
Hỗn Độn đang mê mang thì nghe thấy tiếng sấm vốn hữu khí vô lực trên bầu trời đột nhiên trở nên lớn hơn.
Hắn lập tức tức giận quay đầu nhìn về phía chân trời: "Âm hồn bất tán!"
Hạ Thủ Nhân lắc đầu, quên mất đoạn đối thoại khó giải thích vừa nghe thấy, trong mắt lóe lên chút vui mừng: "Tới thì tốt rồi!"
Vệ Tây: "Cái gì tốt?"
Hạ Thủ Nhân: "Dĩ nhiên là thiên lôi! Xem ra trận pháp vừa nãy đã có hiệu quả, thiên đạo rốt cuộc cũng có thừa lực thu thập hết số oán khí kia, đối phó Hỗn Độn!"
Lúc này hắn hiểu ra, cho dù thiên đạo sắp tan vỡ nhưng không nên biểu hiện yếu ớt như vừa nãy mới, cho dù oán khí hơn mười ngàn năm mạnh mẽ thế nào đi nữa thì cũng không cường đại đến mức làm thiên đạo bị động như vậy. Nếu là Hỗn Độn thì khác, một đối thủ đồng thọ với thiên địa, cho dù là người tối cổ nhất cũng không thể tìm ra điểm khởi nguyên, có thể giày vò thiên đạo vốn đã suy yếu cũng thực bình thường.
Cho nên đối tượng của những đạo lôi kia căn bản không phải oán khí mà là con Hỗn Độn này!
Hiện giờ có sức mạnh của nhóm thụy thú cùng thần tiên, thiên đạo có lẽ muốn đánh một trận với Hỗn Độn!
Vệ Tây: "Thì ra là vậy."
Kỳ quái chính là nhị đồ đệ tựa hồ không hề vui sướиɠ, cánh tay ôm ngang hông cậu ngược lại lại càng siết chặt hơn, tiếng hít thở trên đỉnh đầu cũng càng nặng nề hơn.
Hỗn Độn nghe thấy lời Hạ Thủ Nhân thì ngược lại lộ ra thần sắc dữ tợn nhìn Vệ Tây tỏ ra bất kính với mình trước đó: "Phản đồ, mi cho là làm tay sai cho thiên đạo thì có thể trốn được à?!"
Vệ Tây ngẩn người: "Mi đang nói gì?"
Hỗn Độn cười gằn: "Ta nói, thiên lôi bổ ta xong thì sẽ tới phiên mi!"
Vệ Tây nghe không hiểu: "Thái Thương Tông bọn ta trong trong sạch sạch, không trộm thuế lậu thuế, tại sao thiên lôi lại phải bổ ta?"
Hỗn Độn: "....?"
Hỗn Độn ngẩn người, đột nhiên nhận ra gì đó, gằn từng chữ nói: "Mi không biết tại sao thiên lôi lại muốn bổ mi?"
Vệ Tây nghi hoặc, Hỗn Độn đột nhiên cười như điên: "Khó trách! Khó trách! Hóa ra mi không biết!!!"
Vệ Tây cảm thấy đối phương là lạ, lúc này đồ đệ kéo đầu cậu ấn vào ngực nhanh chóng lui về sau: "Đừng để ý tới hắn."
Trong thiên địa đột nhiên lóe sáng một đạo lôi nhức mắt, bổ thẳng về phía Hỗn Độn.
Này thật sự là một đạo lôi kinh thiên động địa.
Từ khi có ý thức tới nay, Vệ Tây chưa từng thấy qua đạo lôi nào kinh người như vậy, theo bản năng cảm nhận được lực tàn phá có thể bổ cả ngọn núi ẩn bên trong, biểu tình cậu thoáng trống rỗng.
Thế nhưng sức mạnh của Hỗn Độn cũng không thể nào khinh thường, hắn quay đầu lại há to miệng, gắng gượng ăn đạo lôi kia!
Hạ Thủ Nhân mới nãy còn tỏ ra cao hứng kinh hãi biến sắc: "Này sao có thể?! Không thể nào!"
Tiếng cười khàn khàn của Hỗn Độn vang vọng khắp nơi: "Để bọn mi thất vọng rồi, thật ngu xuẩn. Mi đã quên mất chuyện thiên đạo sụp mất phân nửa rồi à, còn tưởng nó vẫn còn là thiên đạo thời cường thịnh trước kia sao?"
Mặt nhóm thụy thú cùng thần tiên không còn chút máu.
Đúng vậy, thiên đạo đã sụp hơn phân nửa, số còn lại vất vả chống đỡ hơn trăm năm, chỉ sợ đã là nỏ hết đà, Hỗn Độn lại đồng sinh với thiên địa, cho dù sau đó bị Bàn Cổ bổ ra thì cũng tuyệt đối không thể xem thường.
Không nói tới gì khác, chỉ năng lực cắn nuốt vạn vật của Hỗn Độn đã là một bug lớn.
Bất quá sau khi ăn đạo lôi kia, biểu hiện của Hỗn Độn cũng không hề ung dung như hắn nói, dù sao cũng là một kích tích tụ rất nhiều sức mạnh của thần tiên cùng thụy thú, thân thể Hỗn Độn phình to lên như quả bóng. Bên ngoài rạn nứt, vô số khí đen theo vết nứt xì ra, sau đó nhanh chóng tụ lại gần, một lần nữa dung hợp.
Này hiển nhiên không phải thể nghiệm tốt đẹp, trên mặt Hỗn Độn lộ ra biểu tình thống khổ khó có thể chống chịu, ánh mắt lại càng căm phẫn hơn. Hắn một lần nữa thả tầm mắt lên người Vệ Tây, đầu độc mở miệng: "Đứa trẻ, muốn tới chỗ ta không?"
Khí thế của đồ đệ trở nên sắc bén, Vệ Tây lập tức lắc đầu: "Không muốn."
Đồ đệ cúi đầu nhìn cậu, Hỗn Độn ở phía trước hơi khựng một chút, sau đó lộ ra nụ cười: "Đừng sợ, mới vừa nãy ta hiểu nhầm, bây giờ mi tới đây, ta sẽ không thương tổn mi."
Vệ Tây nhìn lôi quang lóe sáng trên người Hỗn Độn, biểu tình khó xử: "Nhưng vây giờ ăn mi miệng sẽ bị đâm."
Hỗn Độn: "...."
Sóc Tông: "..."
Hỗn Độn giận dữ, ánh mắt một lần nữa trở nên bất thiện: "Ta vốn định nể tình mi chưa thức tỉnh, còn là tiểu bối đồng nguyên, muốn cho mi một cơ hội. Nhưng chính mi lại không biết quý trọng."
Vệ Tây: "?"
Hỗn Độn cười giễu cợt: "Ngu xuẩn, đến bây giờ mi vẫn còn cho rằng mình chỉ là nhân loại bình thường thôi sao?"
Vệ Tây: "..."
Bị Hỗn Độn nhắc tới chuyện thương tâm, ưu tư Vệ Tây lập tức suy giảm, rầu rĩ: "Làm sao có thể..."
Nếu thật sự là nhân loại bình thường thì tốt rồi! Sau chút cảm giác mới lạ vì làm thụy thú, mỗi ngày Vệ Tây đều hối hận ngày đó sao mình lại tự dưng tỉnh lại, tỉnh thì tỉnh, sao lại vô duyên vô cớ chạy ra ngoài nghe nhị đồ đệ cùng bọn Hạ Thủ Nhân nói chuyện, càng hỏng bét hơn là nghe thì nghe đi, sao lại không thể an tĩnh như một con gà, cư nhiên miệng tiện hỏi nhiều như vậy. Bây giờ thì hay rồi, tự hại mình rụng lông gà đầy đất.
Cuộc sống thụy thú thật con mẹ nó chịu không nổi mà.
Ban ngày phải làm việc nghĩa, buổi tối phải bảo vệ trị an, bình thường bên người không có người quen biết thì tốt, có người quen, nhất là lúc đại đồ đệ Đoàn Kết Nghĩa ở thì ngay cả người bị ngã cách đó tám trăm mét cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Gặp thiên tai thì càng xui xẻo hơn, tỷ như trận động đất ở đế đô mấy ngày nay, vì đưa người bị thương tới bệnh viện, cậu phải chạy bộ trên cầu vượt đế đô, chạy tới không muốn sống, cuối cùng ngay cả tiền cũng không thể đòi.
Hỗn Độn ngừng một lát: "Mi biết mình là một con-----"
Sóc Tông ý thức không ổn, lập tức ôm Vệ Tây tránh đi, đồng thời cho nhóm thụy thú bên cạnh một ánh mắt. Hạ Thủ Nhân dù sao cũng không phải ngu ngốc, nháy mắt ăn ý cùng đồng bạn vây quanh Hỗn Độn.
Thế nhưng bọn họ căn bản không phải đối thủ của Hỗn Độn, cuối cùng vẫn để Hỗn Độn nói ra hai chữ phía sau ------ "Hung thú!"
Vệ Tây đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hỗn Độn, suýt chút nữa đã vọt tới: "Mi nói cái gì?!"
Sóc Tông quất roi Thí Thần về phía Hỗn Độn, ngay cả roi truyền lại uy lực của thiên lôi cũng không thể ngăn cản sát tâm của anh, anh thấp giọng quát: "Vệ Tây! Bịt tai lại!"
Lần đầu tiên Vệ Tây không chịu nghe lời, chỉ trợn mắt nhìn về phía Hỗn Độn: "Mi lặp lại lần nữa! Ta là cái gì?!"
Nhìn thấy phản ứng của nhóm đối thủ, Hỗn Độn lập tức hiểu toàn bộ, hắn cười phá lên: "Ha ha ha ha ha! Thì ra là vậy!!"
Sóc Tông: "Vệ Tây!"
Vệ Đắc Đạo cũng tiến tới trước chắn giữa Vệ Tây cùng Hỗn Độn: "Tây Nhi!"
Vệ Tây tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mấy người đã nhận lầm người, ta thật ra không phải thụy thú Thao Thiết?"
"Mi đương nhiên là thao thiết!" Nghe vậy, Hỗn Độn lập tức ý thức được suy đoán của mình vừa nãy là chuẩn xác, trên mặt lộ ra ác ý gần như điên cuồng: "Ha ha ha ha! Chẳng qua mi đại khái không biết! Thao Thiết không phải thụy thú! Mà là hung thú trăm phần trăm! Ha ha ha ha ha!"
Vệ Tây sững sờ, tựa hồ bị lượng tin tức này chấn ngốc.
Thấy phản ứng của Vệ Tây, ngực Sóc Tông đau xót, hai mắt đỏ như máu: "Vệ Tây! Bình tĩnh lại! Đừng tin hắn!"
Vẻ mặc vốn ôn hòa trước giờ của Vệ Đắc Đạo rốt cuộc biến mất, phất tay áo tấn công Hỗn Độn: "Mi quá nhiều lời."
Hỗn Độn nhìn ra được thực lực Vệ Đắc Đạo, hoàn toàn không coi lão già trước mắt ra gì, trực tiếp quét một chưởng: "Thứ tạp nham gì đây, lại dám nói chuyện với ta như vậy!"
Thế nhưng mặc dù thực lực Vệ Đắc Đạo chỉ như vậy nhưng lại có một thân công đức kim quang, Hỗn Độn có thể như nguyện hất văng Vệ Đắc Đạo nhưng cũng bị thiên lôi một lần nữa bổ trúng một phát.
"Lẽ nào lại như vậy!!!"
Hỗn Độn nhất thời cực kỳ căm hận đám đối thủ này, che kẽ hở ngày càng nhiều trên người mình, ác ý trong mắt ngày càng nồng đậm hơn: "Rất gấp chứ gì? Có phải ta đã làm rối loạn kế hoạch của các mi? Đáng tiếc hắn tin tưởng các mi nhiều bao nhiêu, sau khi rõ chân tướng sẽ càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Tự nhiên sẽ chọn đi theo ta, trở về con đường đối đầu với thiên đạo."
Sát khí cả người Sóc Tông dâng lêи đỉиɦ điểm: "Mi, muốn, chết!"
Hỗn Độn không dám xem thường Sóc Tông, thế nhưng cũng càng vì thế mà thống khoái hơn, nở nụ cười quỷ dị: "Ta không chết được, ta làm như vậy bất quá là muốn bọn mi----- chó cắn chó mà thôi!"
Câu nói sau cùng đi kèm với sức mạnh của Hỗn Độn đột nhiên lan tràn khắp thiên địa!
Sắc mặt Sóc Tông biến đổi, Vệ Đắc Đạo bị đả thương thất thố, Vệ Tây ôm trán hoảng hốt ngước mắt, chỉ cảm thấy một trận choáng váng, thân thể ngày càng nhẹ. Đến khi ý thức tỉnh táo quay đầu nhìn lại thì phát hiện linh hồn của mình đã vọt ra khỏi thân thể.
Bầu trời truyền tới một âm thanh không buồn không vui, Vệ Tây vểnh tai lắng nghe, vài ý thức áp chế đã lâu theo âm thanh này ồ ạt chui ra từ sâu trong não, rõ ràng không có chút kí ức nào nhưng cậu lại khẳng định nó đến từ thiên đạo.
Xuống núi lâu như vậy.
Ban đầu bị buộc tiến vào khối xương thịt này, cậu đã từng thử vô số biện pháp muốn thoát ra ngoài, thế nhưng vẫn không thành công.
Lần này lại tự thoát ra.
Người xung quanh thoạt nhìn đều rất nóng nảy, Vệ Tây trôi lơ lửng ở giữa không trung, ý thức được chính mình không cần ôm eo cũng không rơi xuống.
***
Cậu có một giấc một thật lâu thật dài.
Đó tựa hồ là tình cảnh từng mơ.
Vệ Tây nghĩ thật lâu mới nhớ ra, hình như là giấc mơ vào ngày biết mình là thụy thú.
Chỉ là tình cảnh cùng cảm thụ vốn mơ hồ đã rõ ràng hơn rất nhiều, cậu thấy rõ đám người xúm trước mặt, cũng nghe thấy lời bọn họ nói.
Thân thể không biết vì sao tựa hồ rất yếu ớt, bụng cũng rất đói, tay phải có chút đau, Vệ Tây theo bản năng giơ lên liếʍ liếʍ, liếʍ xong mới nhớ ra làm vậy thực không vệ sinh.
Bất quá trước kia quả thực có thói xấu này, lúc ở trong núi bị Vệ Đắc Đạo càm ràm rất nhiều lần mới không nhịn được sửa lại.
Không quản, bây giờ Vệ Đắc Đạo cùng nhị đồ đệ đều không ở, tựa hồ cũng không có ai quen biết thấy, kia liền nhân cơ hội này liếʍ liếʍ đi.
Vệ Tây vừa quý trọng cơ hội liếʍ vừa liếc nhìn phía trước, người trước mặt đều mặc áo bào rộng, cũng không có gương mặt nào quen thuộc.
Bị nhiều người vây quanh như vậy làm Vệ Tây loáng thoáng nhớ tới nỗi sợ người bị thương đầy đất cần đưa tới bệnh viện chữa trị trong động đất kia, cảm thấy thực rầu rĩ.
Nhị đồ đệ nói đây hình như là nghi thức tế bái mình.
Lỡ như bọn họ muốn cầu nguyện thì phải làm thế nào nha.
Mấy chuyện có thể co cẳng chạy này nọ thì còn dễ, nhưng lỡ như bọn họ cầu phát tài thì sao? Chẳng lẽ phải mang tiền mình kiếm được chia cho bọn họ? Thái Thương Tông mặc dù phát triển tới giờ đã có quy mô hơn ngàn công nhân, thế nhưng tính toán số tín đồ trước mắt, chia cho mỗi người mười đồng phỏng chừng cũng nghèo rớt mùng tơi.
Vệ Tây càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng muốn trốn, cho dù là đối mặt với thiên lôi cũng không sợ như vậy.
Lại nghe người cao lớn phía trước run run giọng nói: "Thật vất vả vây khốn được con hung thú này, sau này nên làm thế nào, mọi người đã nghĩ ra chưa?"
Vệ Tây ngẩn người, một lần nữa nhìn về phía đám người, chợt phát hiện biểu tình của bọn họ nhìn mình tựa hồ đều rất kinh hoàng.
***
Vệ Tây một lần nữa mở mắt, phát hiện nhị đồ đệ cùng Vệ Đắc Đạo một trái một phải hộ ở bên người mình, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Những người khác tựa hồ đã đánh một trận, Hạ Thủ Nhân bị thương không nhẹ, vẻ mặt thống khổ ôm vết thương, mái tóc đỏ rực của Tất Phương trọc mất phân nửa, thoạt nhìn giống như bị nhổ mất, số thụy thú cùng thần tiên còn lại cũng lộ ra nét mệt nhọc, giữa không trung tiếng sấm cuồn cuộn không dứt, dáng vẻ Hỗn Độn cũng rất tệ, nhưng biểu tình thì vẫn đắc ý như cũ.
Vệ Tây lắc lắc đầu muốn làm mình thanh tỉnh một chút, chỉ động tác nhỏ như vậy nhưng vẫn bị tất cả mọi người quay đầu lại nhìn chăm chú.
Sắc mặt Hạ Thủ Nhân tái nhợt, thậm chí còn rụt về sau một cái, miệng lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ A Di Đà Phật ngàn vạn lần đừng nha ngàn vạn lần đừng a...."
Vệ Tây đang không hiểu thì tóc bị nhẹ nhàng vuốt ve, quay đầu nhìn lại, đối mặt là gương mặt biểu tình như ngày thường của đồ đệ: "Tỉnh? Thân thể có khó chịu không?"
Vệ Tây nhìn đồ đệ, đột nhiên nghĩ tới giấc mơ, đáp một nẻo: "Khuyết Nhi, ngày đó con nói sai rồi, những người xuất hiện trong mộng không phải là tín đồ của ta."
Đồ đệ chăm chú nhìn cậu, không nói gì.
Vệ Tây hỏi: "Cho nên Thao Thiết thật sự không phải thụy thú, đúng không?"
Lời này vừa nói ra, tiếng lẩm bẩm của Hạ Thủ Nhân cũng im bặt, biểu tình tuyệt vọng.
Vệ Đắc Đạo thở dài một hơi: "Tây Nhi a...."
Sóc Tông chợt nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Bọn họ không nói lời nào nhưng Hỗn Độn thì đắc ý muốn chết, không tiếc đỉnh vô số ánh mắt phẫn nộ ngoắc Vệ Tây: "Bây giờ mi đã tin tưởng ta không lừa mi rồi chứ? Tới đây."
Vệ Tây nhìn Hỗn Độn, bả vai chợt bị đồ đệ đè lại, thấp giọng gọi cậu: "Vệ Tây, em...."
Vệ Tây quay đầu: "Sao vậy?"
Biểu tình nhị đồ đệ có chút vô lực, ngón tay khẽ run, cuối cùng vẫn dời tay đi: "Không, không có gì."
Vệ Tây có chút lo lắng, thế nhưng nhìn dáng vẻ đồ nhi không bị thương, cậu lại nóng lòng muốn chứng thực cộng thêm vài nguyên nhân, rốt cuộc vẫn đi tới chỗ Hỗn Độn.
Hỗn Độn nhìn đám đối thủ trước đó còn hùng hổ dọa người lúc này đã suy giảm sỉ khí, cặp mắt híp lại, đắc ý hỏi Vệ Tây: "Vừa nãy mi té xỉu là chuyện gì?"
Vệ Tây: "Ta nằm mơ."
Khóe miệng Hỗn Độn hơi nhếch lên: "Mơ thấy gì?"
Vệ Tây nhớ lại một chút: "Có người ở trong mơ gọi ta là hung thú."
Tiếng cười của Hỗn Độn lại càng lớn hơn, răng trắng cũng lộ ra: "Đó không phải mơ, là trí nhớ mà mi đã quên đi mới đúng."
Vệ Tây có chút suy nghĩ: "Cho nên ta quả nhiên không phải thụy thú mà là hung thú?"
Hỗn Độn: "Không sai."
Vệ Tây: "Cho nên thật ra cũng không có tín đồ hướng ta cầu khấn?"
Hỗn Độn cười ha hả: "Hướng mi cầu khẩn?! Tên nào không sợ chết dám cầu khẩn hung thú chứ?! Hung thú thiên tính tàn bạo, không được thiên đạo chấp nhận, sinh ra chỉ biết cướp đoạt. Người trong thiên hạ đều sợ mi, tránh còn không kịp, mi không làm xằng làm bậy hoành hành ngang ngược là bọn họ đã mỹ mãn lắm rồi!"
Vệ Tây gật đầu, rốt cuộc tin: "Hóa ra hung thú là như vậy."
***
Âm thanh của Hỗn Độn rất lớn, tựa hồ muốn để tất cả mọi người đều nghe thấy, Sóc Tông không nghe thấy tiếng của Vệ Tây, thế nhưng cũng có thể đoán được hai người đang nói chuyện gì, nghe thấy lời Hỗn Độn thì cơ hồ không dám tưởng tượng tâm tình của Vệ Tây.
Anh nhớ lại hành động của Vệ Tây mấy ngày nay. Từ khi biết mình là thụy thú, Vệ Tây giống như biến thành người khác. Cậu thích làm người khác vui, giúp đỡ mọi người, giúp người đi làm túm cổ tên trộm ví, kiên nhẫn đưa lại di động cho người xa lạ bỏ quên, lúc động đất còn không cần hồi báo dẫn Đoàn Kết Nghĩa bôn ba cứu người bị thương, thậm chí nghe Đoàn Kết Nghĩa nói, ngay cả bà cụ bị ngã cách đó tám trăm mét cậu cũng chạy tới đỡ.
Loại "hành thiện" trong truyền thống đạo nghĩa nhân gian này ngay cả thụy thú chân chính cũng không làm, bởi vì nhân loại thật sự quá nhỏ bé. Có thể mời thụy thú Ninh Thiên ra mặt chỉ có thể là đại họa ảnh hưởng lớn tới thủy thổ.
Thế nhưng Vệ Tây chưa từng bắt bẻ việc hành thiện lớn hay nhỏ, từ tất cả những điều đó có thể nhìn ra cậu thật sự rất muốn làm một thụy thú tốt.
Bây giờ tỉnh mộng, chân tướng tàn khốc như vậy, nhiệt tình trong sáng cùng quyến luyến với thế gian của Vệ Tây sẽ bị đả kích tới mức nào chứ?
Hỗn Độn nhìn Vệ Tây trước mặt, nghĩ tới vấn đề vừa nãy của Vệ Tây, nó giễu cợt cười khẩy: "Hung thú vốn chính là như vậy, ta không ngờ mi lại ngây thơ đến mức cho rằng thế gian này có người hướng mi cầu phúc. Không thể nào! Hung thú, vĩnh viễn chính là hung thú!"
Vệ Tây gật đầu: "Ta hiểu."
Hỗn Độn thầm nghĩ tên nhóc này rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, hắn không khỏi nheo mắt cười khẽ, ác ý nhìn về đám thụy thú ở xa xa, chậm rãi giơ tay: "Mi nhìn bọn chúng đi, đám thần tiên thụy tú kia, chúng khác với hung thú, sinh ra đã có ngàn vạn tín đồ, mỗi ngày được nhang đèn tế bái, được vô số cầu nguyện. Mi nhìn chúng, trong lòng nghĩ thế nào?"
Vệ Tây quay đầu nhìn một cái, liếc nhìn những gương mặt quen thuộc, lắc đầu trả lời: "Thiên đạo bất công."
Hỗn Độn nháy mắt kích động, không tệ! Thiên đạo bất công với mi! Mi còn không mau phụ tá ta lật đổ tên thiên đạo bất công đó, đối kháng đám thụy thú có thứ mà mi không có này đi?!
Sau đó lại nghe Vệ Tây xúc động nói: "Thiên đạo thật sự quá bất công với bọn họ."
Trong đầu Hỗn Độn tràn đầy nội dung "Tới đi! Lật đổ thiên hạ không thú vị này" "hủy diệt thứ mà mi vĩnh viễn không có được" "để thiên hạ trở về hỗn độn như trước, há chẳng phải quá hả hể sao!", đang định mở miệng thì nghe Vệ Tây phát ngôn một câu kinh động, hắn chỉ cảm thấy đầu óc đình đệ.
Hỗn Độn trầm mặc thật lâu mới chậm rãi hỏi: "Mi.... mi mới vừa nói gì?"
Vệ Tây nghĩ tới mấy ngày cực khổ vừa qua, lại càng cảm khái: "Ta nói thiên đạo thật sự quá bất công với bọn họ, vừa sinh ra đã phải gánh vác nhiều như vậy."
Hỗn Độn: "............."
Vệ Tây quay đầu lại, chống lại biểu tình đờ đẫn của Hỗn Độn, trịnh trọng nói: "Cám ơn mi."
Hỗn Độn đơ mặt: "....mi cám ơn ta vì cái gì?"
"Cám ơn mi đã nói cho ta biết những điều này, không giấu gì mi, mấy ngày nay ta thật sự rất khổ cực, suýt chút nữa đã mất đi quyến luyến thế gian, ngay cả làm ăn cũng lười làm." Vệ Tây thở phào: "Bây giờ phát hiện mình hóa ra là hung thú, thật sự cao hứng không biết nên làm thế nào cho phải."
Hỗn Độn: "................"
Hỗn Độn: "Đầu óc mi có phải không được tốt lắm không?"
Vệ Tây nhíu mày: "Sao tự dưng mi lại mắng người?"
Mắng người? Ta con mẹ nó còn muốn đánh mi đây này!
Hỗn Độn giận không có chỗ phát tiết: "Cho nên mi không có ý định phụ tá ta lật đổ thiên đạo?"
Vệ Tây: "Trong công ty có hơn ngàn miệng ăn chờ cơm, ta lật đổ thiên đạo làm gì?"
Hỗn Độn nhìn Vệ Tây mình mất biết bao công sức kéo tới, vốn tưởng có thể thu phục chỉ huy làm chó cắn chó với đám thụy thú kia, kết quả lại có cảm giác như bị tra nam lừa gạt tình cảm: "Nếu mi không muốn phụ trợ ta lật đổ thiên đạo thì vì sao ta gọi mi, mi lại tới đây làm gì?!"
Vệ Tây quan sát Hỗn Độn, đoán chừng lúc mình hôn mê hắn đã đánh một trận, Hỗn Độn bị thiên lôi bổ bị thương đầy người, lúc này miệng vết thương đã không còn lôi quang đáng sợ như ban nãy, cậu đương nhiên trả lời: "Bây giờ mi không đâm miệng nữa, ta đương nhiên tới ăn mi a."
Hỗn Độn: "????"
***
Thế nhưng Vệ Tây nói được làm được, vừa dứt lời liền mò mò trước ngực, sau đó ai nha một tiếng, nhìn về phía xác mình nằm trên sân thượng: "Quên mang theo hộp giữ tươi rồi!"
Hỗn Độn: "..."
Vệ Tây thay đổi suy nghĩ một chút, nghĩ tới bây giờ mình là hồn thể, hẳn sẽ không lưu lại mùi vị bị đồ đệ ngửi thấy, cắn răng, dứt khoát dùng thủ đoạn lão luyện của mình, phi thân nhào về phía Hỗn Độn! Há miệng liền cắn!
Mà nói ra thì! Không có thân thể! Động tác so với trước kia nhẹ nhàng hơn nhiều! Có thể nhào lên thật cao!
Vệ Tây cảm thấy vui mừng gấp bội, tinh thần hăng hái, sức lực tràn trề, tràn đầy hứa hẹn.
Hỗn Độn trước nay vẫn luôn là kẻ cắn nuốt người khác, nào có trải nghiệm bị cắn, nhất thời bị mạch não không phù hợp bộ sách võ thuật của Vệ Tây làm cho choáng váng, chờ đến khi phản ứng lại thì đã bị Vệ Tây túm lấy, hung hăng cạp một phát trên đỉnh đầu!
Cái miệng của Vệ Tây, ăn trời ăn đất ăn không khí, bây giờ đổi thành ăn Hỗn Độn, lại càng không chút do dự. Hỗn Độn bị cạp gào một tiếng, chỉ cảm thấy theo một hớp cạp này một phần thân thể rõ ràng thoát khỏi sự khống chế của mình, so với đau đớn, cảm giác sợ hãi xa lạ vì lần đầu tiên bị cạp này làm hắn khó mà tiếp nhận, không khỏi cả giận: "Mi lại dám ăn ta thật!"
Ấn tượng của Vệ Tây đối với hắn kỳ thật cũng không tệ lắm, vì thế cũng thực khách khí, vừa gặm vừa trả lời: "Dù sao mi cũng không lo bị ăn hết mà."
Kết quả gặm xong ngẩng đầu: "Ơ?"
Mấy lỗ hổng bị gặm trên đầu Hỗn Độn không nhanh chóng hồi phục nguyên trạng nhanh như cậu tưởng mà cứ như thiếu mất một khối, một lúc sau mới bị khí hỗn độn bên cạnh chậm rãi bổ khuyết.
Vệ Tây thất vọng, vậy sao có thể nói là ăn không hết chứ? Rõ ràng ăn nhanh một chút là có thể ăn hết a?
Hỗn Độn cũng ý thức được điểm này, nội tâm lần đầu tiên cảm nhận được tình cảnh của những sinh mạng bị mình cắn nuốt trước kia, lập tức ý thức được đây là đối thủ ghê gớm.
Kỹ năng của hai người không sai biệt lắm, Vệ Tây gặm hắn, hắn cũng lập tức há miệng muốn gặm Vệ Tây, thấy tình thế không ổn, Vệ Tây lập tức dùng kinh nghiệm vốn có, tiên phát chế nhân giơ chân nhét vào miệng đối thủ! Để đối phương gặm trước vị trí không trí mạng của mình!
Hỗn Độn: "..."
Vệ Tây chặn miệng Hỗn Độn, sau đó nắm chặt cơ hội bắt đầu ăn Hỗn Độn, rất nhanh đã ăn hơn phân nửa cái đầu!
Hỗn Độn không có nửa gương mặt, tốc độ bổ khuyết lại chậm, rốt cuộc cũng giống như lâm đại địch không dám xem thường nữa, vừa gặm chân Vệ Tây vừa giãy dụa bắt đầu đánh nhau với Vệ Tây.
Nhóm thụy thú ở xa xa: "...."
Vì sao hai người bọn họ đột nhiên đánh nhau rồi?
Biểu tình Sóc Tông ngưng trọng.
Hạ Thủ Nhân cảm thấy đầu mình có hơi choáng: "....Vệ....Vệ Tây như vậy là.... không phải cậu ta đã biết chân tướng rồi sao?"
Ánh mắt Sóc Tông buồn bã, ánh mắt tràn đầy đau lòng, Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh cũng xúc động không kém: "Nó đã biết chân tướng vẫn còn làm như vậy.... ngài còn có thể hỏi cái gì nữa a."
Hạ Thủ Nhân sợ run, ánh mắt nhìn về phía Vệ Tây lần đầu tiên lộ ra kính nể nồng đậm: "Tôi, là tôi đã quá coi thường cậu ta."
Nhóm thụy thú vốn trải qua một trận huyết chiến vốn đã mệt mỏi rã rời, lúc này bị hành động của Vệ Tây khích lệ ý chí chiến đấu, Hạ Thủ Nhân ôm vết thương nhanh chóng hành động, động viên nhóm đồng bạn: "Mau dậy đi! Vệ Tây giúp chúng ta chế trụ Hỗn Độn! Phỏng chừng thiên đạo có thể chống đỡ tiếp!"
Bầu trời vẫn u ám tối tăm làm người ta tuyệt vọng như cũ.
Thế nhưng lúc này, tình huống không tưởng một lần nữa xảy ra.
Có lẽ khí hỗn độn chất chứa sức mạnh quá mạnh mẽ, Vệ Tây gặm hơn phân nửa đầu Hỗn Độn thì ý thức lại một lần nữa choáng váng mãnh liệt.
Nháy mắt khí thế cường đại xuất hiện trên người cậu, Sóc Tông ở xa xa liền ý thức được không ổn, lập tức phi thân tiến tới: "Vệ Tây bây giờ đã thoát khỏi thân xác, sau khi thức tỉnh có thể sẽ dẫn tới thiên đạo!"
Thế nhưng cuối cùng anh vẫn chậm một bước, khoảnh khắc sức mạnh của Vệ Tây trở nên nguy hiểm, thiên đạo nhanh chóng tới gần, giây tiếp theo mây đen đầy trời ngưng tụ, một lần nữa phóng ra một phát lôi đình dữ dội-----
Vành mắt Sóc Tông nứt ra, đầu óc nháy mắt trống rỗng, đến khi ý hồi phục thì đã hóa về nguyên hình, trọn trọn vẹn vẹn nhận lấy đạo lôi này!
Vệ Tây thoáng chốc cảm thấy một vật thể khổng lồ màu kim hồng xông về phía mình, thú đồng mở to, rõ ràng xa lạ như thế nhưng âm thanh lại vô cùng quen thuộc: "Vệ Tây!!!"
Vệ Tây theo bản năng gọi một tiếng: "Khuyết Nhi!?"
Cự thú kim hồng kia bị thiên lôi bổ xuống, trên người nứt ra vết thương nhưng vẫn kiên định bay tới phía mình.
Vệ Tây muốn buông Hỗn Độn ra tiến tới gần cự thú.
Thế nhưng trước mắt chợt tối sầm, cái gì cũng không thấy được.
***
Phía trước là một mảnh trống không, Sóc Tông ôm vết thương bị thiên lôi bổ, hai mắt đỏ như máu điên cuồng tìm kiếm khí tức của Vệ Tây, cho đến khi Hạ Thủ Nhân cản lại: "Lão súc sinh! Ông tỉnh táo một chút được không!!"
Thân hình Sóc Tông hơi khựng lại một lát, chậm rãi khôi phục thân người, huyết dịch từ vết thương rỉ ra chảy trên làn da, lưu lại ấn ký hệt như lằn đồ đằng màu đen vốn có, hoàn toàn không có chút nào nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Anh trầm ngâm nhìn trời, một hồi lâu sau rốt cuộc tỉnh táo mở miệng: "Trở về, khởi trận."
"Xảy ra chuyện gì?! Xảy ra chuyện gì?!" Không ít thụy thú bị biến cố này dọa sợ ngây người, tiến tới muốn hỏi thăm kết quả, Hạ Thủ Nhân đại khái có thể suy đoán được, quay đầu nhìn trời, trên mặt lộ ra biểu tình thẫn thờ: "Tôi vẫn cho rằng nếu không có Hỗn Độn thì thiên đạo có thể chống đỡ tiếp.... thế nhưng phỏng chừng đã đoán sai rồi."
Sóc Tông trả lời càng ngắn gọn hơn: "Thiên đạo đoán được chính mình sắp sụp đổ nên dùng sức mạnh cuối cùng thu Vệ Tây cùng Hỗn Độn vào kẽ nứt."
Này quả thực rất giống tác phong của thiên đạo.
Nhóm thụy thú trầm mặc một hồi, khí tức tuyệt vọng tràn ra: "Thiên đạo, cuối cùng vẫn phải sụp sao? Kia thiên hạ này, chúng ta nên làm sao? Còn Vệ Tây nữa, cậu ta...."
Đầu ngón tay Sóc Tông khẽ xoa huyết dịch của mình: "Tu. Cứu."
Thiên đạo sụp đổ, hết thảy hủy diệt, chỉ có tu bổ thiên đạo mới có thể cứu Vệ Tây ra khỏi kẽ nứt.
Cơn mưa trong thành phố đã lan tới gần núi, cuồng phong thổi quật đám cây cối, trận pháp trầm mặc bày ra, thế nhưng lúc này mọi người đều đã sức cùng lực kiệt.
Ngay cả nhóm thần tiên cũng tỏ ra có chút miễn cưỡng: "Thiên đình tan vỡ, giới tu hành cũng biến mất, chỉ còn lại mấy người chúng ta, số lượng quá ít, thần lực căn bản không đủ chống đỡ yêu cầu của thiên đạo."
Sóc Tông nắm chặt quả đấm, đột nhiên giơ tay vỗ một đạo linh lực vào chính mình, bức ra một giọt tâm đầu huyết, vung vào trận pháp. [máu ở tim]
Trận pháp đột nhiên trở nên mạnh mẽ, ngay cả Hạ Thủ Nhân cũng sợ hết hồn, nhìn gương mặt tái nhợt của Sóc Tông: "Lão súc sinh! Ông không muốn sống nữa sao?"
Sóc Tông lạnh lùng trả lời: "Bớt nói nhảm đi, khởi trận."
Hạ Thủ Nhân nhìn Sóc Tông một hồi, lại nhìn chằm chằm bầu trời một hồi, một lát sau cũng đưa tay quyết tuyệt đánh một phát vào cơ thể vết thương chồng chất của mình.
"Con mẹ nó!" Hạ Thủ Nhân thở hồng hộc oán giận: "Ông đây đúng là thành Cha Thánh rồi, Vệ Tây ra ngoài rồi, tôi nhất định phải bắt cậu ta mời cơm!"
Bầu không khí hiện trường đang ngưng trọng, kết quả vì một câu oán giận của Hạ Thủ Nhân mà dẫn tới vài tiếng cười khẽ, đông đảo thụy thú Ninh Thiên nhìn nhau, một lát sau cũng không biết là ai xuất ra giọt đầu tiên, sau đó giọt tâm đầu huyết thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm..... thứ ba mươi hai lần lượt chảy vào đại trận.
Nhóm thần tiên thở dài, bắt đầu ngồi xếp bằng khởi thức, cũng bóc ra một bộ phận thần cốt của mình dung nhập vào trận pháp.
Lần này, tất cả mọi người đều tổn thương nguyên khí nặng nề, chỉ là so với thiên đạo tràn ngập nguy cơ thì sức mạnh của trận pháp tựa hồ vẫn còn quá nhỏ.
Sóc Tông trầm mặc nhìn chân trời, nhóm thần tiên thụy thú cũng gần như tuyệt vọng, nhưng đúng vào lúc này, trận pháp lại một lần nữa đột nhiên sáng lên!
Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nguồn nguyện lực cường đại từ dưới núi rừng chầm chậm bay tới
***
Ngoài núi, đông đảo đạo quan chùa miếu bốc lên hương khói nồng đậm, tiếng tụng kinh không ngừng nghỉ.
Trong ngôi chùa miếu nào đó, đám đông người đi đường đang tránh cơn mưa như thác đổ kỳ quái nhìn nhóm hòa thượng đang niệm kinh tập thể, hiếu kỳ hỏi: "Đại sư, các thầy đang làm gì vậy? Mưa to như vậy, lại không có ai dâng hương, các thầy cũng quá thành kính đi."
Lão trụ trì khẽ mỉm cười: "Có muốn tới đốt cây nhang không?"
Người đi đường kia suy nghĩ một chút: "Cũng được, gần nhất dư luận thực rối, nói là sắp tận thế tới nơi rồi, aiz, nghĩ lại thì bình thường mặc dù áp lực hơi lớn một chút nhưng còn sống vẫn thú vị hơn, hi vọng ông trời phù hộ thiên hạ thái bình."
Liên Đô Quan, cư dân phụ cận tới quan núp mưa cũng tò mò quan sát nhóm đạo trưởng có mặt đông đủ trong đạo quan: "Huống đạo trưởng, các vị định phi thăng à?"
Huống Chí Minh mặc đạo bào cùng vợ mình sóng vai đứng bên cạnh hương án, vẻ mặt ôn hòa: "Người tu hành, mặc dù không nhập đạo, năng lực có hạn, thế nhưng dốc một phen sức lực mỏng manh này thì vẫn có thể làm được."
Cư dân nghe không hiểu, thế nhưng thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, suy nghĩ một chút vẫn chắp tay xá lạy hai cái với bầu trời.
Vệ gia, một người ba người ăn cơm tối xong, nhìn sắc trời tối đen cùng cuồng phong bạo vũ ngày càng mãnh liệt bên ngoài, không ai nói lời nào.
Vệ Thừa Thù để chén cơm xuống, đứng dậy đi lên lầu, lúc đi ngang qua tượng Đắc Đạo thiên tôn nhà mình, nghĩ nghĩ một chút, đốt ba cây nhang.
Vệ Thiên Di ngồi sau bàn, trên mặt vẫn còn vết thương vì bị đứa con đánh, thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ tựa hồ khinh thường.
Thư Uyển Dung rửa tay xong đi lên lầu, lúc đi ngang qua bàn thờ, dư quang liếc nhìn một cái, kinh ngạc phát hiện trừ bỏ ba cây nhang con trai nhỏ nhà mình đốt thì lại có thêm nhiều thêm ba cây.
Vương lão thái quỳ trên bồ đoàn cầu nguyện: "Thiên tôn phù hộ, ông trời phù hộ, mong cho cơn mưa này mau ngừng, bằng không ngày mai cháu gái tôi không tiện đi học a."
Trong khắp ngõ ngách thành phố hương thôn, trăm nhà vạn hộ, rất nhiều người cũng đang hướng bầu trời mặc niệm hoặc than thở, thậm chí ngay cả động vật chưa khai thông linh trí cũng vô thức cầu nguyện có thể tốt một chút. Vô số nguyện lực tụ tập lại một chỗ trở thành sức mạnh kinh người.
Nhóm thần tiên thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài núi, biểu tình khác nhau.
Thiên hạ này tới giờ vẫn không phải chỉ là thiên địa của thiên linh, đó là thiên địa của rất cả sinh linh trong thiên hạ.
Chỉ là cỗ nguyện lực này sau khi dung nhập vào trận pháp thì rốt cuộc vẫn thiếu một chút.
Lúc này bên ngoài trận pháp đột nhiên vang lên một âm thanh ôn hòa-----
"Thêm ta nữa đi."
Ánh mắt mọi người chuyển về phía âm thanh.
Vị hung thần tiên kia nhíu mày: "Lão có thể làm được gì chứ, mới vừa nãy còn bị thương thành như vậy, lại còn không có thần cốt."
Trong bóng đêm, Vệ Đắc Đạo cả người mặc y phục cũ kỹ, đỉnh một thân công đức kim quang chói mắt, lưng còng, ánh mắt thong thả, khẽ mỉm cười trả lời-----
"Ta không có thần cốt, chỉ có một thân hồn phách, dung nhập vào trận pháp cũng đủ rồi."
***
Hung thần tiên kinh hãi: "Lão không muốn sống nữa sao?!"
Vệ Đắc Đạo híp mắt trả lời: "Dùng một mình ta đổi lấy trăm ngàn sinh mệnh thiên hạ, thấy thế nào cũng lời to."
"Vệ Đắc Đạo." Âm thanh Sóc Tông rất trầm: "Vệ Tây sẽ không đồng ý."
Ánh mắt không có tiêu cự của Vệ Đắc Đạo nhìn Sóc Tông, khí chất ôn hòa như nước: "Thiên Lộc thần đại nhân, vậy phải làm phiền ngài và các vị ở đây thay ta gạt Tây Nhi."
Sóc Tông: "Không có khả năng."
Vệ Đắc Đạo cũng không để ý tới lời cự tuyệt của Sóc Tông, chỉ cười nói: "Đứa bé kia ở trong kẽ nứt cũng không biết có sợ hay không, tuổi nó vẫn còn nhỏ, có chút không hiểu chuyện, nếu ta có thể thành công đưa nó đi ra ngoài, xin phiền các vị thay ta chăm sóc nó thật tốt."
Hiện trường một mảnh yên lặng, sắc mặt Sóc Tông cực kỳ khó coi.
Vệ Đắc Đạo than thở: "Chữ đạo này ta ngộ nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Lúc trẻ cũng vì nó mà phạm phải rất nhiều sai lầm. Ta nợ đứa bé kia quá nhiều, chuyến này, Thiên Lộc thần coi như thành toàn cho ta đi."
Tầm mắt Sóc Tông âm trầm, thật lâu sau mới nhắm mắt lại: "Được."
Vệ Đắc Đạo mỉm cười, khó khăn bò dậy.
Giá trị vũ lực của Vệ Đắc Đạo quá kém, lại chưa thành thần, mới vừa nãy bị Hỗn Độn hất văng một phát dẫn tới hồn phách tổn thương, vì thế hiện giờ động tác rất chậm, thật lâu mới chầm chậm chui vào trận pháp.
Vị hung thần tiên kia thở gấp, yếu ớt gọi lão: "Cái tên ngụy thần này, thực không biết lượng sức mà! Mau ra đây! Lão đi có ích lợi gì chứ!"
Vệ Đắc Đạo cũng không tức giận, hòa hoãn nói: "Ta quả thật không có bản lĩnh gì, chỉ mong tinh túc đại nhân có thể ban phúc cho tâm ý nguyện tuẫn đạo của ta." [chết vì đạo]
Dứt lời Vệ Đắc Đạo phất tay áo vái chào mọi người ở đây, xoay về phía chân trời, mang theo trận pháp rốt cuộc đã góp đủ thần lực không chút chùn bước bay về phía kẽ nứt thiên đạo.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, Phong Bá Thủy Sư nhỉn nhau, Thủy Sư lau nước mắt, Phong Bá nặng nề giậm chân, hai người đều tràn đầy bi thương, cũng không thèm để ý gốc gác địa vị của vị hung thần tiên kia, tức giận nói: "Cái lão quỷ này! Đã là lúc nào rồi mà còn khinh thường người ta như vậy chứ! Nói chút dễ nghe thì chết à? Việc gì phải gọi là ngụy thần!"
Cặp mắt hung thần tiên cũng đỏ bừng: "Ta nói sai à? Lão chẳng lẽ không phải là ngụy thần sao?"
Phong Bá: "Ngụy thần thì sao? Công đức kim quang trên người người ta, tám đời nhà ông cũng không đuổi kịp!"
Hung thần tiên: "Có nhiều công đức kim quang có ích lợi gì chứ! Huống chi còn là có được từ chữa bệnh phù chân!"
Phong Bá: "Ông khinh thường chữa bệnh phù chênh?!"
Hung thần tiên: "Khinh thường rồi sao? Chữa bệnh phù chân có thể chữa lão thành thần cốt sao? Chữa bệnh phù chân có thể biến lão từ ngụy thần thành chân thần sao?"
Trong tiếng cãi vã của bọn họ, Vệ Đắc Đạo yên lặng không một tiếng động nhập vào kẽ nứt thiên đạo.
Giây tiếp theo, thiên địa đột nhiên hỗn loạn kịch liệt, linh lực dồi dào từ trong kẽ nứt tuôn ra, giống như trời hạn gặp mưa rải khắp thiên địa vạn vật.
Mọi người tại chỗ khϊếp sợ nhìn lên bầu trời.
"Xảy, xảy ra chuyện gì?!" Hạ Thủ Nhân lúc này đã suy yếu tới mức chỉ có thể ngồi dưới đất, lúc này giơ tay nâng một luồng linh khí rải tới trước mắt, khó tin hỏi: "Lão.... lão súc sinh, trận pháp đó không phải chỉ có thể trợ giúp thiên đạo không sụp nhanh như vậy thôi sao? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?!"
Sóc Tông nhìn bầu trời, tùy ý để linh lực đập vào mặt mình, ánh mắt còn lưu lại chút huyết sắc khi Vệ Tây bị thiên đạo mang đi: "Ông không nhớ nhầm."
Hạ Thủ Nhân: "...cho nên trận pháp đó.... hiệu quả.... sao lại mạnh như vậy?"
Tu bổ thiên đạo đến mức trực tiếp vẩy rơi linh khí, ngay cả lúc thiên đình chưa tan vỡ, sức mạnh của toàn bộ thần tiên gộp lại cũng không dám nói có thể đạt tới trình độ như vậy đi?
Sóc Tông mặt không biến đổi quay qua nhìn Hạ Thủ Nhân: "Hiệu quả này không liên quan tới trận pháp của chúng ta."
Hạ Thủ Nhân há miệng, trong đầu đột nhiên toát ra một suy đoán không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tin, lộp bộp mở miệng: "Kia... kia số linh khí này... từ đâu ra?"
Sóc Tông đưa tay lau huyết dịch trên trán, cúi đầu tường tận quan sát mạt huyết dịch kim hống nhiễm linh khí nồng đậm, một lát sau thực trực tiếp nói ra đáp án mà Hạ Thủ Nhân không thể nào tin được-----
"Tân thiên đạo, xuất hiện."
Hạ Thủ Nhân: "!!!!!"
Nhóm thần tiên thụy thú: "!!!"
Phong Bá kinh ngạc hỏi: "Tân, tân thiên đạo?! Ai?! Ai thành tân thiên đạo?!"
Âm thanh Sóc Tông không lẫn chút ưu tư nào: "Mới vừa nãy còn người thứ hai đi lên sao?"
Phong Bá: "..."
Thủy Sư: "..."
Đông đảo thụy thú cùng thần tiên tại chỗ: "......."
Phong Bá ngơ ngác nhìn bầu trời, lộ ra biểu tình khó tin: "cái quái gì thế này.... chữa bệnh phù chân quả thực không thể nào chữa ra thần cốt.... nhưng con mẹ nó có thể trực tiếp chữa ra tân thiên đạo a...."
Hung thần tiên: ".........."
Đông đảo thần tiên: "..."
Chỉ chốc lát sau, mọi người rốt cuộc có động tác, vài vị thần tiên chủ động tới gần Phong Bá Thủy Sư, ôm vết thương vì lấy thần cốt suy yếu mở miệng: "... lớp học trên mạng của mấy ông, hiệu quả tốt không?"
.122.