Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 113: Chuẩn bị hỗ trợ ngoại giao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật lâu sau Sóc Tông mới phản ứng được vấn đề nằm ở chỗ nào, anh nắm roi Thí Thần bên hông, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.

Ma giới thật sự không yếu chút nào.

Thời thượng cổ, Atula giới thậm chí từng là tâm bệnh lớn nhất của thiên đình, Ba Tuần làm việc tùy tâm sở dục, lại có một đám thuộc hạ khăng khăng một lòng, tụ hợp lại thành sức mạnh mà không nơi nào dám khinh thường.

Bọn họ yêu thích múa hát, sùng bái hưởng dục, ngưỡng mộ thực lực cao cường. Vào thời đó, người phàm nhân gian trừ bỏ cung phụng Thần Phật thì cũng có không ít người chân thành tế bái Atula.

Người bên ngoài mặc dù không vào được Atula giới nhưng khi ấy cũng lưu truyền không ít truyền thuyết về Ba Tuần, nghe nói khắp nơi ở ma giới đều là trân bảo bọn họ cướp từ bên ngoài, cung điện của Ba Tuần còn xa hoa hơn đại điện thiên đế, vương cung của đế vương phàm trần lại càng không đáng giá nhắc tới.

Hôm nay tới Atula giới, tòa cung điện truyền kỳ tỏa ra khí tức xá lợi tử nồng đậm kia đang ở trước mắt, quả thực là đại điện thiên đế khi xưa không thể so sánh.

Đáng tiếc đó chỉ là trước kia, ước chừng cũng mấy ngàn năm về trước.

Thiên đình chân thực không phải dáng vẻ mà nhân gian hiện đại ảo tưởng, ngay cả thẩm mỹ của Thần Phật cũng theo thời đại mà biến đổi, thời thượng cổ, nhân gian thậm chí còn không có ngói, cung điện đế vương cơ hồ đều làm từ vật liệu bùn đất gỗ cỏ tranh, thần linh thiên đình dĩ nhiên không dùng cỏ tranh, thế nhưng có thể xa hoa hơn nhân gian là bao chứ?

Thế nhưng cung điện của thần linh thiên đình cũng theo thẩm mỹ của phàm trần mà nâng cao hơn, sau khi thiên đạo sụp đổ, kỹ năng sống của nhân gian đột nhiên tăng mạnh đến trình độ làm Thần Phật phải trố mắt, hôm nay Phong Bá Thủy Sư trở lại chức vị tinh túc cũng kinh ngạc với những công cụ tinh xảo mà mình chưa từng thấy thậm chí là không dám tưởng tượng ở thế gian----- thành phố, cao ốc, xe hơi, đồ điện.... lần đầu tiên thông qua video dạy học trên mạng internet học khóa học trị bệnh, bọn họ thậm chí còn dùng pháp thuật để chắc chắn vị giáo sư giảng bài trong máy tính bảng không có yêu khí.

Đó chỉ là biến hóa hơn một trăm năm mà thôi.

Hơn một trăm năm mà thế giới đã thay đổi triệt để, khoa học kỷ thuật cách tân tới mức làm thần linh cũng khó thích ứng.

Nhóm ma la ma giới sau khi mất đầu thì ẩn núp trong kết giới mấy ngàn năm.

***

Nhóm ma la ý thức được ma vương chê ma giới nghèo túng, cả đám đều hoảng hồn, không ngừng khẩn cầu ma vương hồi cung kiểm tra bảo bối.

Cung điện ma vương vẫn còn cất giữ phong quang mấy ngàn năm trước, pháp bảo tiên thảo, bồ đoàn Phật tổ vân vân, cũng không biết rốt cuộc trộm cướp được bao nhiêu bảo khố Thần Phật mà trong cung điện ngay cả nửa điểm tục vật cũng không có.

Quả thật là....

Làm người ta cực kỳ thất vọng!

Đoàn Kết Nghĩa nhìn đống bồ đoàn thảo dược vô dụng ở trước mắt, cảm giác cái nào cũng không đáng tiền, gõ gõ vách tường chầm chậm bước trên sàn, sự thất vọng lộ rõ trong lời nói: "Cái thứ đen thùi lùi này là gì đây?!"

Vệ Tây ý thức được tài sản của đồ đệ hoàng đế nhà mình thật sự rất mỏng manh thì cũng có chút thất vọng: "Lần trước sư phụ xem TV thấy nhân gian tây phương có một quốc gia nhỏ, quốc vương ở đó cực kỳ xa xỉ, trên vách tường cung điện khảm đầy kim cương, chỗ mấy người không có kim cương cũng thôi đi, ngay cả vàng cũng không có à?"

Sóc Tông: "..."

Nhóm ma la: "QAQ?"

Sóc Tông cho dù cảnh giác ma giới thế nào, lúc này cũng không thể nào nhịn nổi sự dốt nát của hai thầy trò: "Vách tường cùng sàn nhà ở đây lót bằng linh thạch."

Hơn nữa còn là rất nhiều, số lượng linh thạch nhiều tới mức Thần Phật khó tưởng tượng, thứ tục vật như vàng bạc sao có thể so sánh?

Quả thực lúc vừa bước chân vào nhà Vệ Tây có ngửi thấy linh khí nồng đậm, nghe Sóc Tông giải thích thì rốt cuộc thôi ghét bỏ, kiên nhẫn tiến tới sờ mấy viên đá đỏ đậm kia: "Hóa ra thứ này rất trân quý à?"

Sóc Tông gật đầu. Sau khi thiên đạo sụp đổ linh khí tán loạn, linh khoáng nhân gian toàn bộ biến mất, linh thạch dĩ nhiên cũng không thấy nữa, nhìn chung cả lục giới thì chỉ sợ chỉ có nơi này cất giữ được nhiều như vậy.

Vệ Tây vốn có chút thèm ăn muốn nếm thử một chút, nghe vậy thì lập tức từ bỏ ý niệm, cùng đại đồ đệ nhìn nhau một cái, sau đó ăn ý móc một khối nhét vào túi áo khoác đại đồ đệ.

Nhóm ma la: "?"

Sóc Tông: "....hai người làm gì vậy?"

Thái Thương Tông rất nghèo, hôm nay đồ đệ lại tới ma giới còn nghèo hơn, tựa hồ cũng phải dựa vào mình nuôi, Vệ Tây vì nguồn vốn của tông môn nhà mình mà lo lắng không thôi: "Đến khi ra ngoài có thể mang đi bán lấy tiền."

Đoàn Kết Nghĩa đào góc tường nhà mình thực vui vẻ, còn tỏ ý bảo sư phụ đào cái khối to ở bên cạnh: "Đúng vậy, nghèo tới mức sắp uống gió Tây Bắc tới nơi rồi, phải nghĩ cách xoay sở nguồn vốn. Sư đệ, thứ này ở bên ngoài có đắt không?"

Sóc Tông: "..."

Sóc Tông thật sự không biết nên đối đãi thế nào với hai người bệnh thần kinh này, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Sẽ không có ai mua."

Trước giờ chỉ có một vài người có linh thạch, căn bản không tới được tay người phàm, sau khi thiên đạo sụp đổ thì hoàn toàn biến mất, chỉ có vài ngọc thạch chất lượng cao may mắn còn sót lại tồn tại chút linh khí. Thế nhưng linh thạch thuần túy chân chính không có dáng vẻ của ngọc thạch, người phàm sao có thể nhận ra, làm sao có khả năng bỏ tiền để mua?

Hai thầy trò: "..."

Vệ Tây thất vọng móc linh thạch ra gặm một cái, hóa ra không hề đáng tiền a.

Không xe không mạng, không điện không nước, bây giờ ngay cả trong cung điện cũng không tìm được vật đáng tiền, huyện nghèo ở nhân gian cũng không thảm tới mức như vậy, Đoàn Kết Nghĩa rốt cuộc hoàn toàn hỏng mất: "Này rốt cuộc là cái nơi rách nát gì vậy a!"

Nhóm ma la bất an nói: "Bệ hạ! Ngài muốn vàng sao? Kia thì dễ a! Sau khi đăng cơ rồi ngài dẫn chúng ta chinh phạt nhân gian, trở thành người đứng đầu thiên hạ thì vạn vật trong thiên hạ đều là của ngài a!"

Đứng đầu thiên hạ? Đoàn Kết Nghĩa giật mình, lập tức xấu hổ nhìn về phía sư phụ, không dám biểu lộ khao khát nội tâm.

Đứng đầu thiên hạ.... bị đại đồ đệ nhìn chằm chằm như vậy, Vệ Tây cũng không dám tỏ ra động tâm....

Làm thụy thú mệt quá.

Bình thường nhất chỉ có Sóc Tông, anh lạnh lùng nhìn nhóm ma la, cười lạnh: "Đứng đầu vạn vật? Bọn mi nghĩ nhân loại vẫn là nhân loại trước kia à? Hiện giờ khoa học kỹ thuật của bọn họ phát triển nhanh chóng, uy lực vũ khí mạnh mẽ, chỉ cần một quả bom nguyên tử là có thể mạng đổi mạng với bọn mi, cẩn thận ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo."

Nhóm ma la không ngờ mấy ngàn năm không gặp nhân loại lại mạnh mẽ như vậy, cắn răng nói: "Chỉ cần gϊếŧ sạch chúng trước khi chúng chống cự là được rồi!"

Sóc Tông còn chưa kịp nói chuyện, cặp thầy trò nghe thấy chạm tới lợi ích liền nhanh chóng phản bác: "Bệnh thần kinh à? Gϊếŧ sạch nhân loại rồi bọn mi cung cấp điện cung cấp mạng à?!"

Vệ Tây cũng lắc đầu: "Không được, Thái Thương Tông cần tín đồ cung phụng, không có tín đồ, Thái Thương Tông làm sao phát triển."

Nhóm ma la nhất thời cảm thấy con đường phía trước thực vô vọng.

***

Nhóm ma la chỉ có thể để một đám nữ ma la tới phục vụ Vệ Tây cùng Sóc Tông tới nơi khác nghỉ ngơi, chính mình thì tập trung sầu lo.

Vệ Tây liên tục quan sát đám nữ ma la, Sóc Tông nhìn mà không khỏi nhíu mày ngăn cản tầm mắt cậu: "Em đang nhìn gì vậy?"

Bị đồ đệ ngăn cản tầm mắt, Vệ Tây gặm một miếng linh thạch, dáng vẻ tựa hồ có chút thất vọng: "Không nhìn gì cả."

Aiz, vốn còn tưởng có thể tới ma giới đi săn, thế nhưng đám ma la này bây giờ lại trở thành thuộc hạ của đại đồ đệ, tính đi tính lại thì cũng chính là nhân viên Thái Thương Tông, kia chẳng phải không thể ăn sao?

Nếu ma giới có tiền thì cũng được đi, cố tình lại nghèo như vậy, đám nhân viên này rốt cuộc có ích lợi gì chứ, còn không bằng đi chiêu mộ một ông chủ trại heo.

Vệ Tây cảm thấy mình bị thua thiệt quá nhiều.

Sóc Tông cũng có chút khó chịu, dư quang liếc nhìn đám nữ ma la, dung mạo của chúng cũng xấu như nam ma la nhưng vóc người lại rất bốc lửa, cộng thêm khí hậu ma giới nóng bức nên phong cách ăn mặc khá mát mẻ.

Nữ ma la đầu lĩnh nhìn thấy hai người giao phong thì không khỏi cười thầm.

Nghe nói đây là tu sĩ nhân gian, đã mấy ngàn năm rồi không thấy a.

Mấy ngàn năm qua ma giới không coi trọng nhất chính là tu sĩ, đám người tu hành này luôn miệng bảo thủ đạo đức tuyệt tình tuyệt dục, hai vị trước mắt này, tựa hồ chỉ cần nhìn nữ ma la nhiều một chút sẽ ảnh hưởng cảnh giới ấy.

Thực tế....

Ngay cả Phật tổ cũng suýt chút nữa không chống đỡ được bệ hạ nhà mình mê hoặc, thiên hạ vạn vật nào có ai chân chính muốn tuyệt tình tuyệt dục chứ?

Nghĩ tới biểu hiện tôn kính của bệ hạ nhà mình đối với Vệ Tây, khóe miệng đỏ thẫm của nữ ma la hơi cong lên, ánh mắt cũng long lanh chớp động.

Vệ Tây được dẫn đi thay quần áo, chỉ thấy đầu lĩnh nữ ma la dẫn mình tiến vào nghiêng người nằm dựa vào trên thạch tháp mỉm cười, tiếng cười tràn đầy thâm ý, trong cung điện lờ mờ tối phảng phất có không khí vi diệu lan tràn.

Nữ ma la đầu lĩnh kia nằm nghiêng người, ánh mắt như lưỡi câu: "Đại nhân, Thiên Ma điện hạ bảo ta tới phục vụ ngài."

Vệ Tây gặm miếng linh thạch vừa nãy đào lên vẫn chưa ăn xong, không quá quan tâm: "Vậy mi còn nằm đó làm gì, mau đứng lên làm việc."

Nữ ma la khựng một chút, sao lại không hiểu phong tình vậy chứ....

Một hồi lâu sau mới một lần nữa cười nói: "Đại nhân, ngài biết đây là nơi nào không?"

Vệ Tây: "Nơi nào?"

Nữ ma la: "Nơi này là Atula giới, là nơi vạn dục tập hợp, ngài biết nơi này khác với nhân gian chỗ nào không?"

Mùi vị linh thạch chính tông tuy tốt nhưng quá cứng, so với sừng Phiền Não Ma còn cứng hơn, vì thế Vệ Tây gặm vài hớp thì phải dừng lại nghỉ ngơi vài giây: "Khác chỗ nào?"

Nữ ma la cười duyên: "Khác ở chỗ, ở nơi này, ngài có thể muốn làm gì thì làm."

Đồng thời đôi chân thon dài chậm rãi trượt ra khỏi vạt áo, cánh tay vươn tới hướng Vệ Tây lộ ra độ cong xinh đẹp: "Tỷ như ta, Thiên Ma đại nhân bảo ta tới phục vụ ngài, vậy thì ngài có thể muốn làm gì thì làm ta a."

Vệ Tây ngừng một lát: "Thật?"

Nữ ma la mỉm cười.

Vệ Tây buông linh thạch xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cám ơn."

Nữ ma la: "???"

Tu sĩ cũng quá lễ độ đi? Sao ngay cả làm chuyện này cũng phải cám ơn a?

Lúc này vệ Tây đã đi tới, ánh mắt cũng trở nên chuyên chú hơn vừa nãy rất nhiều, nữ ma la liền vứt nghi hoặc qua một bên, thầm nghĩ, không hiểu phong tình gì chứ, còn không phải đã động tâm rồi sao.

***

Bên kia, lúc cởϊ áσ khoác ra Sóc Tông cảm giác được khí tức ấm áp tiến tới gần phía sau, anh xoay người khoát tay chặn lại, nữ ma la áp tới gần bị anh đẩy đi: "Cút."

Nữ ma la có chút khó chịu, thế nhưng cũng không dám chống lại, chỉ không cam lòng nói: "Đại nhân, đã tới Atula giới rồi, ngài tội gì phải tuân theo những quy tắc cấm dục bỏ đi kia chứ?"

Sóc Tông cười lạnh bỏ áo khoác qua một bên, ánh mắt rũ xuống nhìn mặt dây Tử Kim Liên trên cổ mình: "Ai nói với mi là cấm dục, biết thứ này từ đâu mà có không?"

Nữ ma la: "?"

Sóc Tông không nói nữa, thay quần áo xong liền sải bước bỏ đi, ra bên ngoài không nhìn thấy Vệ Tây liền nhíu mày: "Vệ Tây đâu?"

Nữ ma la: "Đại nhân hỏi ai?"

Sóc Tông liếc đối phương một cái, ý thực người ở đây không biết tên Vệ Tây, chỉ có thể nói: "Sư phụ ta."

Nữ ma la kia lập tức lộ ra nụ cười mỉm mập mờ: "Hóa ra là hỏi vị đại nhân kia, vị đó thân là sư tôn bệ hạ, tự nhiên có Dục Ma xuất chúng nhất phục vụ, chắc hẳn sẽ không có không hiểu phong tình giống như ngài đâu."

Vừa dứt lời thì chỉ nghe xa xa truyền tới một tiếng kêu sợ hãi như có như không.

Nữ ma la ngẩn người, có chút không hiểu, một lát sau thì che miệng cười: "Ai nha, xem ra rất kịch liệt a."

Nghĩ tới phương thức ăn uống quỷ dị của Vệ Tây, cộng thêm suốt chặn đường khi nãy vẫn luôn đặc biệt chú ý tới đám ma la, sắc mặt có chút sa sầm, nắm roi Thí Thần hung hăng men theo âm thanh tiến tới, một roi đập văng cửa, chỉ thấy Vệ Tây đang đè trên người nữ ma la, anh tức giận quát: "Vệ Tây!"

Ngay sau đó liền nhìn thấy trên sàn nhà bê bết máu: "...?"

Một nữ ma la dáng người nóng bỏng ôm vết thương trên vai sợ hãi kêu la từ bên người Vệ Tây lăn một vòng trốn thoát, thấy cửa bị mở ra thì cao hứng hơn bất kỳ ai, hoảng hoảng hốt hốt lao ra, trực tiếp nhào vào lòng ngực Sóc Tông, ngẩng đầu cầu giúp đỡ: "Đại nhân...."

Sóc Tông đẩy đối phương ra, yên lặng một chốc rồi chuyển hướng sang Vệ Tây ở trong phòng. Vệ Tây cũng nhìn chằm chằm về phía anh, xòe tay, mặt không biểu cảm liếʍ máu chảy xuống kẽ ngón tay.

Sóc Tông hỏi: "...em đang làm gì vậy?"

Vệ Tây nhìn phần ngực Sóc Tông bị nữ ma la đυ.ng vào khi nãy: "Cô ta bảo sư phụ muốn làm gì cô ta thì làm."

Vừa vặn linh thạch quá cứng, cậu ăn cũng ê răng, thấy nữ ma la nhiệt tình như vậy liền đáp ứng gặm một phát.

Nữ ma la đầu lĩnh thật sự tan vỡ, người này giống tu sĩ chỗ nào chứ, rõ ràng so với mình còn giống ma la hơn, thật sự là hỉ nộ vô thường, giây trước còn tỏ ra lãnh tĩnh, trước khi áp tới gần mình còn lễ độ nói cám ơn, nàng vốn tưởng sẽ được một phen thỏa thích, nào ngờ đâu tiếp theo lại không chút lưu tình gặm mình!

Muốn làm gì thì làm chính là ý này sao?

Nội tâm nữ ma la cực kỳ căm phẫn, nhịn không được sóng mắt lưu chuyển nhìn Sóc Tông: "Đại nhân...."

Chỉ thấy Sóc Tông sắc mặt khó coi đi về phía Vệ Tây, tiếp đó giơ cao tay----

Nội tâm nữ ma la có chút an ủi, lúc này chỉ thấy cái tay kia nhẹ nhàng rơi xuống nắm lấy cổ tay Vệ Tây không cho phép cậu liếʍ tiếp nữa, đồng thời nghiêm nghị nói: "Rửa mặt đi!"

Nữ ma la: "..."

Nữ thuộc hạ ở phía sau theo tới cũng nhìn tới trợn mắt há hốc: "Người tu hành không hiểu phong tình tới hết cứu rồi..."

Vệ Tây nghe thấy yêu cầu của đồ đệ, động cũng không động, không làm theo ý cũng được đi, lại còn thè lưỡi liếʍ máu còn dính bên khóe miệng.

Sóc Tông cùng Vệ Tây giằng co hồi lâu, ánh mắt lại càng u ám hơn, nhớ tới một màn mình nhìn thấy lúc phá cửa, muốn hỏi Vệ Tây sao lại không chịu giữ khoảng cách với nữ ma la nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Trạng thái ăn uống của Vệ Tây tựa hồ rất giống nhau, lúc hút dương khí của anh, lúc bắt Thanh Long, còn có lúc cắn nữ ma la khi nãy, thoạt nhìn đều là cực kỳ thân thiết dán sát vào người.

Đối với Vệ Tây mà nói, đó chỉ đơn thuần là đối tượng ăn uống mà thôi.

Em ấy có thể phân biệt giữa nhào lên người vật thể sống gặm cắn khi đói cùng quan hệ thân mật sao?

Sóc Tông yên lặng một hồi thì chậm rãi buông tay, lúc này đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Vệ Tây: "Khuyết Nhi, con đi thay quần áo đi."

Sóc Tông sửng sốt, nhìn qua thì phát hiện Vệ Tây đang nhìn chằm chằm vệt máu nhỏ dính trên ngực áo mình.

Vệ Tây bị buông tay ra thì một lần nữa không biến sắc liếʍ kẽ ngón tay, tay khác tùy tiện nâng lên lau vệt máu kia hai cái, hiếm thấy quát một tiếng: "Đi nhanh!"

Đồ đệ không động, chỉ là sau khi sững sốt thì biểu tình có chút kỳ quái nhìn mình: "Vì cái gì?"

Vệ Tây khó hiểu cảm thấy bực bội, so với đói bụng còn bực bội hơn: "Mới vừa nãy con ôm cô ta!"

Vừa rồi thân thể nữ ma la kia đυ.ng vào lòng đồ đệ, từ vị trí của cậu thì nhìn như hai người đang ôm nhau vậy.

Đồ đệ không biết vì sao chìm vào an tĩnh, khí thế nặng nề trên người cũng trở nên phức tạp, một lát sau rốt cuộc lên tiếng: "....em muốn tôi thay quần áo, vì sao em lại không chịu rửa mặt?"

Vệ Tây nhíu mày ngẩng đầu: "Sao lại phải rửa mặt?"

Mặt cũng đâu có bẩn.

Đồ đệ nhìn cậu, gương mặt đột nhiên áp tới gần.

Vệ Tây ngửi thấy mùi của đồ đệ, chép miệng một cái, theo bản năng dán tới muốn hít một hơi, chỉ thấy ánh mắt đồ đệ sâu thẳm: "Vừa nãy em áp sát cô ta đúng không? Để tôi ngửi thử xem trên mặt em có mùi hay không."

Vệ Tây chợt cứng đờ.

Ngay sau đó không chịu hôn nữa, nhăn mặt nhíu mày né ra sau: "Không được!"

Đồ đệ đứng thẳng dậy, tựa cười tựa không nhìn cậu: "Ngửi thấy rồi, tôi thích lắm."

Vệ Tây tức giận đưa tay lau mặt, sau đó dùng sức ngửi lòng bàn tay.

Vừa ngửi vừa tức giận, bởi vì nữ ma la đó quả thật ăn rất ngon!

Thế nhưng sao đồ đệ lại có thể thích mùi này chứ!

Sóc Tông: "..."

Nhìn Vệ Tây như vậy, đầu óc Sóc Tông nóng lên, cúi đầu tìm kiếm miệng Vệ Tây.

Vệ Tây tránh tới tránh lui không cho đυ.ng: "Buông ra! Ta đi rửa mặt!"

Sóc Tông nhịn không được cắn chóp mũi Vệ Tây: "Không đói bụng à?"

Vệ Tây do dự một chút: "Rửa mặt xong rồi ăn."

Sóc Tông đột nhiên có chút buồn cười, giơ tay giữ mặt Vệ Tây, áp tới cắn môi cậu: "Không còn kịp rồi, hôm nay cứ ăn vậy đi."

Vệ Tây bực a, cố tình lại bị đè không thể trốn thoát, miệng bị đồ đệ khuấy đảo, đầu đối mềm nhũn, đưa tay ôm gáy cổ đồ đệ, đẩy lại không nỡ đẩy, đầu óc chỉ còn là một mớ bòng bong, chỉ có thể rút một tay che mặt, không cho miệng đồ đệ chạm vào những nơi chưa kịp rửa.

Đồ đệ thấy vậy thì tựa hồ thấy được chuyện rất vui thích, vừa ôm eo cậu hôn vừa cười khẽ.

Nhóm ma la: "..."

Nữ ma la đầu lĩnh ôm vết thương trên cổ ngơ ngác hỏi: "Hai vị đại nhân này là sư phụ cùng sư đệ bệ hạ đúng không?"

Đồng bạn ở phía sau ò một tiếng.

Nữ ma la đầu lĩnh được đáp lại thì không khỏi lẩm bẩm: "....khó trách không hiểu phong tình của ta, thì ra phong tình chính là nằm ở đây a...."

***

Tứ đại ma la cực kỳ lo lắng bệ hạ nhà mình khó khăn lắm mới tìm được sẽ bị người ngoài đầu độc đi mất, vì thế cố ý dặn dò đám thủ hạ không quản thủ đoạn ngăn cách đề phòng bọn họ tới gần bệ hạ.

Thế nhưng không thể nào ngờ được bệ hạ của bọn họ còn muốn rời đi nhiều hơn cả hai vị kia.

Vệ Tây hút dương khí được một nửa thì kiên quyết đòi đi rửa mặt, nhị đồ đệ liền cởi bỏ chiếc áo bẩn đề trần thân trên khoanh tay ở bên cạnh chăm chú nhìn cậu, vệ Tây rửa mặt xong, xác nhận không có khả năng còn mùi vị nữa, vừa định tới gần nhị đồ đệ thì đại đồ đệ không biết từ nơi nào nhảy ra: "Sư phụ! Chúng ta chạy trốn đi!"

Vệ Tây: "..."

Vệ Tây: "Ở lại thêm một hồi không được à?"

Đoàn Kết Nghĩa: "???"

Thấy đôi môi sư phụ nhà mình ửng đỏ, ánh mắt cứ phút chốc lại chuyển hướng sang sư đệ nhà mình, Đoàn Kết Nghĩa thực sự hỏng mất: "Trời ơi! Ma vương đã sắp xuất thế rồi a! Hai người có thể biểu hiện lo lắng một chút xíu được không vậy?"

Tâm tình Vệ Tây ngược lại rất tốt, dù sao trở về rồi hút dương khí cũng được, vì thế liền theo sau nhị đồ đệ chạy về phía ngọn núi lúc mới tới, vừa chạy vừa hỏi đại đồ đệ: "Mới vừa nãy bọn chúng dẫn con đi làm gì vậy?"

Đoàn Kết Nghĩa: "Làm trận pháp, đưa con tới chỗ vương tọa, bảo là muốn giúp con thức tỉnh, con nhìn một hồi lâu, cái vương tọa kia đừng nói vàng bạc đá quý gì đó, thậm chí ngay cả gỗ lim cũng không phải, má ơi, khoảnh khắc đó con thật sự hoàn toàn tuyệt vọng a sư phụ, này chính là hố lửa, ai nhảy vào thì chết người đó a."

Sóc Tông có chút không nhịn được: "....vương tọa của Ba Tuần là do xá lợi tử từ thân xác La Hán tây phương luyện hóa thành...."

Đoàn Kết Nghĩa: "Dù sao thì cũng không bán được tiền!"

Sóc Tông: "..."

Lời này quả thực không sai.

Vệ Tây: "Xá lợi tử có ăn được không?"

"Ai nha!" Đoàn Kết Nghĩa vỗ đầu: "Quên mất, khi ấy hẳn phải bẻ một chút mang về cho sư phụ nếm thử, hay là quay trở lại một chuyến?"

Vệ Tây nghĩ một chút vẫn bỏ qua: "Thôi bỏ đi, trước tiên cứ chạy đi đã, bây giờ sư phụ càng muốn uống coca lạnh hơn."

Ma giới không có coca, cũng không có đá, mới vừa nãy cậu nói với ma la thì chúng lộ ra biểu tình không hiểu đó là thứ gì. Không chỉ coca, nơi này cũng không có những món ăn vặt khác, nhóm ma la tựa hồ cũng không có thói quen ăn uống, tới cung điện lâu như vậy nhưng không hề thấy tứ đại ma la đãi tiệc rượu, cộng thêm khi nãy rửa mặt, Vệ Tây phát hiện ma giới vẫn còn sử dụng hình thức múc nước ở trong núi. Từ cần kiệm lên xa hoa dễ, nhưng từ xa hoa xuống cần kiệm thì rất khó khăn a, nếu như đổi thành trước khi xuống núi thì Vệ Tây phỏng chừng còn có thể sống được, thế nhưng bây giờ cậu đã ngây ngô ở ngoài núi một đoạn thời gian, ngay cả đấu địa chủ cũng học được cách chơi lại phải quay vể hoàn cảnh không đủ ăn không đủ mặc lại không có điện, ngay cả hệ thống cung cấp nước uống cũng không có, nghĩ thôi cũng chịu không nổi.

Sóc Tông cũng có chút không dám tin tưởng Đoàn Kết Nghĩa thật sự từ bỏ: "Hơn triệu ma la đi theo anh, anh một chút cũng không động tâm?"

Đoàn Kết Nghĩa vỗ đùi: "Sư đệ! Đệ có phải bị ngu không, hơn triệu nhân viên như vậy thì có ích lợi gì chứ? Mang ra ngoài cũng không tìm được việc!"

Vệ Tây nhíu mày: "Trình độ học vấn của bọn họ không tốt à?"

Đoàn Kết Nghĩa muốn nói lại thôi: "Đặc biệt không tốt."

Vệ Tây khϊếp sợ: "Hơn một triệu người, chẳng lẽ không có người nào tốt nghiệp đại học?"

Đoàn Kết Nghĩa bi thương nói: "Đừng nói tốt nghiệp đại học, ngay cả tốt nghiệp tiểu học cũng không có. Con nói ra sư phụ cũng không tin được đâu, ma giới không có trường học! Cả một giới mù chữ! Nghèo như vậy lại còn không có học vấn, chả trách khoa học kỹ thuật không có chút tiến bộ nào!"

Vệ Tây quả thực không thể tin được: "Cái này... giới giải trí không cần trình độ học vấn, thế nhưng với dáng vẻ của bọn chúng, muốn vào giới giải trí phát triển như nhóm heo rừng tinh cũng không kiếm được tiền."

Làm gì cũng không được, đúng là quá thua lỗ a!

Sóc Tông: "..."

Phía sau đám ma la dẫn theo thuộc hạ điên cuồng đuổi theo: "Bệ hạ!"

Đoàn Kết Nghĩa cắm đầu chạy, vừa chạy vừa khóc: "Con mẹ nó tôi đúng là xúi quẩy mà! Quốc gia gì mà nhà máy phát điện cũng không có!"

Tứ đại ma la ở phía sau cũng thực buồn thảm, quá thảm mà, không ngờ mấy ngàn năm qua đi, ma giới cư nhiên sa sút tới mức bệ hạ chịu không nổi muốn từ chức!

Lại còn không thể gϊếŧ chết nhân loại, mấy cái thứ tủ lạnh 4G gì gì đó, ma giới thật sự không làm được a!

Sóc Tông có thể coi là người bình thường duy nhất, lúc này cũng không khỏi cảm thấy mê muội, Atula giới trước nay vẫn bị ngũ giới xem là quả bom hẹn giờ bây giờ lại vì không có 4G mà cứ vậy tan rã sao?

Đang chạy chạy chạy thì Vệ Tây đột nhiên trượt chân một phát, bởi vì tốc độ quá nhanh mà suýt chút nữa đã ngã nhào xuống, Sóc Tông nhảy mắt cảm nhận được Vệ Tây lảo đảo lập tức tiến tới đỡ.

Vệ Tây cúi đầu nhìn một cái thì phát hiện mình đạp trúng một mảng lớn chất lỏng màu nâu không biết là gì, vừa dính vừa trơn, lại còn tỏa ra mùi gay mũi.

Đoàn Kết Nghĩa cũng sợ hết hồn, dừng lại hỏi: "Sư phụ, người có sao không?"

Bọn họ đang chạy trên đường phố vương đô, lúc này trong một căn phòng thấp lùn bên đường ló ra một cái đầu nhìn mặt đất nói: "Ồ, dính dính lại tràn ra rồi, thứ đáng ghét này thường xuyên từ rất nhiều khe hở trên mặt đất vương đô tràn ra, dính vào quần áo sẽ không giặt sạch được, mấy người cẩn thận một chút a."

Đoàn Kết Nghĩa nhất thời lại càng ghét bỏ ma giới hơn, này con mẹ nó là gì a, nghèo cũng thôi đi, sao lại có nhiều hiểm họa như vậy chứ, ngay cả dưới đất mà cũng có thể xì ra đồ bẩn.

Vệ Tây cũng cảm thấy mùi này rất kỳ quái, liền quẹt một ít vào đầu ngón tay xoa xoa, phát hiện khá sệt, định thè lưỡi liếʍ thì bị nhị đồ đệ cản lại.

"Thứ này không thể ăn."

"Đúng vậy a sư phụ! Thứ này tởm như vậy, thúi muốn chết, sao người có thể đυ.ng tay vào chứ!" Đoàn Kết Nghĩa chán ghét nôn khan vài tiếng.

Vệ Tây hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi, con biết thứ này à?"

Sóc Tông gật đầu.

Đoàn Kết Nghĩa: "Ọe! cư nhiên lại từ dưới đất tràn ra, nhìn mà muốn ói a."

Vệ Tây đưa tay lau vào áo khoác Đoàn Kết Nghĩa: "Nó gọi là dính dính à?"

Sóc Tông nhìn cậu: "Còn có một cái tên khác."

Vệ Tây: "Tên gì?"

Sóc Tông: "Dầu hòa."

Đoàn Kết Nghĩa: "Ọe ọe ọe ọe------??????"

***

Kết giới trong không khí im lặng bị xé rách, trong khe hở đen đen đỏ đỏ, khí tức hỗn độn của ma giới cuồn cuộn trào ra.

Trời xanh mây trắng, không khí rét lạnh, còn có nhóm tu hành giả cùng thụy thú bể đầu sứt trán chờ đợi cứu viện.

Nháy mắt không khí bắt đầu chấn động, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó đông đảo thụy thú Ninh Thiên giống như phát điên tràn tới, trong lòng tràn đầy cảnh giác.

Cũng không biết cuối cùng thứ xuất hiện từ kẽ hở sẽ là gì...

Là đồng bạn sao?

Hay là ma la trập trung muốn quấy rối nhân gian?

Trong sự chờ đợi căng thẳng tới nghẹt thở, một bóng người quen thuộc từ kẽ nứt bước ra.

Là Sóc Tông.

Nháy mắt đó tất cả mọi người đều cay cay khóc mắt, nhóm thụy thú Ninh Thiên há to miệng, tâm tình kích động khó nói nên lời, một hồi lâu sau, vẫn là Hạ Thủ Nhân mở miệng đầu tiên: "Lão.... người anh em, chúc mừng ông sống sót trở về."

Sóc Tông nhìn hắn, một chút biểu tình cảm động cũng không có: "Hạ Thủ Nhân, liên hệ ngành XX."

Hạ Thủ Nhân lau nước mắt, còn tưởng Sóc Tông muốn báo cáo kết quả lần hành động này với quốc gia: "Được, muốn báo cho bọn họ biết ông đã gϊếŧ chết Ba Tuần rồi à?"

Sóc Tông mặt không biểu cảm: "Không có gϊếŧ."

Hạ Thủ Nhân sửng sốt: "Cái gì! Không có gϊếŧ?!"

Nháy mắt hắn ý thức được gì đó, ánh mắt nhìn ra phía sau lưng Sóc Tông: "Ba Tuần không chết, vậy Vệ Tây đâu?!"

Sóc Tông há miệng, Hạ Thủ Nhân ngắt lời anh, nước mắt rốt cuộc tràn ra: "...đại họa đó, cư nhiên chết rồi sao? Cậu ta nhảy nhảy nhót nhót hơn mấy ngàn năm, ngay cả thiên đạo cũng không thể gϊếŧ được, sao lại có thể chết ở ma giới chứ?!"

Sóc Tông: "....im miệng, em ấy rất khỏe mạnh."

Hạ Thủ Nhân lúng túng: "....hả? Oh. Kia Ba Tuần có đăng cơ chưa?"

Sóc Tông: "Đăng cơ rồi."

Hạ Thủ Nhân rốt cuộc cũng nghe thấy tin tức xấu, ngẩng đầu nhìn bầu trời thở dài, lấy di động ra: "Thiên đạo sụp đổ, thiên đình không cònthiên đình đông tây phương khó khăn chống đỡ trật tự nhân gian mấy ngàn năm, không ngờ rốt cuộc cũng tới hồi kết."

Sóc Tông: "Ông đang nói gì vậy?"

Hạ Thủ Nhân: "Chỉ cảm khái một chút thôi, nói ngành XX biết ma giới đã chuẩn bị khai chiến với nhân gian đúng không?"

Sóc Tông: "Không."

Hạ Thủ Nhân: "?"

Sóc Tông: "Bảo bọn họ chuẩn bị hỗ trợ ngoại giao."

Hạ Thủ Nhân: "?"

Sóc Tông: "Còn chuẩn bị mua bán nhiên liệu nữa."

Hạ Thủ Nhân: "?"

***

Sớm đã biết tin ma la hiện thế rất có thể có âm mưu thâm độc, người phụ trách ngành XX sớm đã thông báo khẩn cho các địa phương cấp bách chuẩn bị một lượng lớn vũ khí đồng thời sẳn sàng chiến đấu, thậm chí còn bắt đầu diễn tập máy bay chiến đấu ném bom: "????????"

.o.

[tác giả] Vệ Tây: Thái Thương Tông phát đạt rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »