Chương 1: Bạch Úc

Bạch Úc được đưa đến hội sở cao cấp.

Cậu sống ở trong một thôn nhỏ, thân thể song tính ở trong thôn bị coi là không may mắn, ba mẹ ngày thường coi cậu giống như không khí, tâm trạng không tốt liền lấy cậu ra trút giận, mắng cậu là đồ xui xẻo, Bạch Úc chỉ yên lặng thừa nhận, không có chút phản kháng nào, chỉ cảm thấy những trừng phạt trên người cậu đều đúng, bởi bản thân cậu không trong sạch, bởi vì cậu là người song tính. Cậu chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học, ba mẹ mở một cửa hàng nhỏ ở đầu thôn, ngày thường cậu sẽ ở nơi đó trông cửa hàng, cả nhà dựa vào cửa hàng này sinh hoạt.

Cho đến một ngày ba mẹ ra ngoài đi lên trấn trên nhập hàng bị tai nạn xe cộ, cần rất nhiều tiền để phẫu thuật, Bạch Úc không thể không cúi đầu vay tiền những người họ hàng ngày thường không nói với nhau mấy câu, lúc cậu đến nhà thím hai mượn tiền, trùng hợp gặp được đứa con trai của thím hai học đại học ở thành phố lớn về nhà, cậu con trai kia vốn dĩ lớn lên đã thanh tú, còn ăn quần áo lụa là gọn gàng, miêu tả với người trong nhà cuộc sống tốt đẹp ở thành phố lớn.

Thím hai nghe Bạch Úc nói xong, ấp úng nói nhà bọn họ còn phải đóng tiền học phí cho con trai nên cũng không có tiền, Bạch Úc gật gật đầu đang muốn rời khỏi, vốn dĩ cậu cũng không quen việc nói chuyện với người khác, mở miệng ra vay tiền đã là giới hạn cậu có thể làm rồi, cậu con trai kia từ lúc tiến vào liền ngơ ngác nhìn mặt cậu, lúc này lại kéo tay cậu lại: “Mẹ, con ra ngoài nói mấy câu với anh.”

Bạch Úc không biết cậu con trai muốn nói gì, chỉ mờ mịt nhìn cậu ta.

Cậu ta cắn chặt răng nói: “Anh, anh có muốn kiếm một số tiền lớn cho ba mẹ anh làm phẫu thuật không? Đi cùng em lên thành phố đi.” Cậu ta hâm mộ nhìn cậu “Anh lớn lên đẹp như vậy, rất nhiều người có tiền sẽ thích, nơi em làm việc, uống chút rượu và trò chuyện với người ta, có thể nhận được rất nhiều tiền, chỉ cần anh tự nguyện.”

Bạch Úc nghi hoặc hỏi: “Nhẹ nhàng như vậy cũng có thể kiếm tiền?”

Cậu ta bắt buộc cậu phải bảo đảm không nói cho những người khác biết mấy lần, mới chịu nói ra: “Nói trắng ra chính là làm vịt, chỉ cần anh không cãi lời những kẻ có tiền đó, bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó, những kẻ có tiền đó sẽ trả tiền rất hào phóng.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~