“Hay là bỏ lại chỗ cũ đi, chúng ta đừng đắc tội với người ta làm gì. Tôi không thấy thích chiếc thuyền này nữa.”
“Không cần phải sợ. Chiếc thuyền này ta vẫn lấy, còn về lời đe dọa kia ta lại càng muốn xem ông ta sẽ làm gì với ta."
Hắn đắc ý nhìn ông ta.
“Cậu được lắm. Vậy thì hôm nay đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Ông ta hô một tiếng, trông phút chốc mấy tên đàn ông lực lưỡng bước ra. Tên nào tên nấy đều có cơ bắp cuồn cuộn, sắc mặt thì hung tợn. Bọn chúng nhìn Cang Chung, giọng khàn khàn nói:
“Chú Lý, có chuyện gì à.”
“Tên này muốn lấy đồ của chúng ta đi. Các người hãy cho nó biết việc lấy đồ của người khác sẽ có hậu quả như thế nào.”
“Thằng nhóc ranh mới tí tuổi đã học làm kẻ trộm rồi à.”
“Chú Lý cứ để việc này cho bọn tôi lo. Giải quyết tên này dễ ợt.”
Mấy tên đàn ông xoăn tay áo lên chuẩn bị cho Cang Chung một trận. Nhưng hắn lại hiển nhiên cười một cách châm biếm nhìn bọn họ.
“Cang Chung, bọn họ có nhiều người như thế sao anh có thể đánh lại họ được. Hay là bỏ đi.”
“Em đang xem thường khả năng của ta ư! đứng sang một bên xem người đàn ông của em làm gì đi.”
Tư Dương bất lực, cô chỉ có thể ngoan theo lời của Cang Chung đứng qua một bên. Trong lòng thầm cầu mong cho hắn không bị thương.
“Một người lên hay là cả đám lên đây.”
“Thằng nhóc mạnh miệng đấy. Để bọn ông đây chăm sóc cho nhóc.”
Cả đám nhìn nhau ra ám hiệu. Một tiếng “gầm” đã thấy bọn họ đứng trước mặt Cang Chung. Một tên vung nắm đấm của mình ra tấn công vào bụng của hắn. Nhưng Cang Chung lại nhẹ nhàng né qua một bên, hắn đạp một phát vào bụng của tên đó khiến hắn ta ngã lăn ra đất. Mấy tên còn lại thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên. Chưa ai có thể dễ dàng hạ gục một người to xác chỉ trong một cú đạp. Biết Cang Chung không phải là một tên dễ xử, bọn họ lại thay đổi chiến lược với nhau.
Lần này, không phải một người tấn công mà là tất cả cùng nhau tấn công.
“Để xem mày né bằng cách nào.”
Cang Chung cười khẩy, cúi người xuống đã dễ dàng né hết các đòn tấn công của họ. Hắn trực tiếp vung bàn chân dài của mình lên đạp vào cuống họng của một tên khác. Tên đó đau đớn ôm lấy cổ họng của mình mà ngã gục về phía trước. Chưa dừng lại ở đó, Cang Chung lại tiếp tục vung vài cú đấm về mấy tên còn lại. Chỉ trong tích tắc bọn họ đã nằm ngổn ngang dưới mặt đất. Thế là Cang Chung không cần phải tốn nhiều sức mà đã hạ gục được tất cả.
Tư Dương đứng cách đó không xa che miệng mình lại vì kinh ngạc.
Tên Lý nhìn thấy cảnh này cũng bàng hoàng. Một tên yếu đuối như hắn mà lại đánh gục hết bọn đàn ông lực lưỡng này. Ông ta không cam tâm liền chạy đi gọi ông chủ của mình đến.
“Ông chủ, chính tên kia muốn làm loạn ở xưởng gỗ của chúng ta.”
Tên Lý vừa đi vừa chỉ tay về phía Cang Chung.
“Tên đó là ai mà to gan như thế?”
Ông chủ nhìn thấy Cang Chung thì ngạc nhiên. Cứ tưởng bản thân hoa mắt, ông ta dụi dụi, nheo mắt nhìn lại một lần nữa.
“Ôi trời ơi! Khách quý đến nhà.”
Xác định được người đang đứng trước mặt mình chính là đô đốc Cang Chung. Ông ta liền tá hỏa, ba chân bốn cẳng chạy đến tiếp đón.
“Đô đốc Cang, lâu rồi mới thấy cậu đến đây. Sao không báo cho ta biết một tiếng để ra tiếp đón.”
Hắn chỉnh lại tay áo của mình không thèm nhìn lấy ông ta một cái.
“Người của ông tiếp đón ta cũng nhiệt tình lắm rồi.”
“Ôi giời! Bọn họ không được nhìn thấy cậu bao giờ nên mới thất lễ. Đô đốc Cang là người rộng lượng sẽ không tính toán đâu nhỉ.”
Ông chủ Triệu cười nói với hắn.
“Vì tâm trạng ta tốt nên sẽ không tính toán với họ.”
“Cảm ơn đô đốc Cang. Các ngươi còn không mau lui xuống hết đi.”
Ông ta mắng người của mình, sau đó lại cười nói với Cang Chung.
“Tuổi trẻ còn thiếu hiểu biết. Đô đốc Cang đến đây muốn mua tàu hay thuyền. Còn đến đây chơi thì ta sẽ cho người tiếp đón cậu.”
“Cảm ơn ông Triệu. Ta đến đây để xem có chiếc thuyền nào chắc chắn để ra khơi không.”
“Nếu là vậy thì để ta cho cậu xem qua mấy mẫu mới nhất của xưởng ta.”
Ông chủ Triệu nhiệt tình dẫn đường cho Cang Chung và Tư Dương.
Nhưng trước khi rời đi, Cang Chung nói với ông ta:
“Ông chủ Triệu, chiếc thuyền trên tay ta được phu nhân của ta ưng ý, ta có thể lấy nó không?”
“Chiếc thuyền này ư!”
Nhìn thấy chiếc thuyền trên tay của Cang Chung, ông ta có chút do dự. Đây là chiếc thuyền do chính tay cha của ông ta điêu khắc trước khi lìa đời. Mấy năm qua, ông ta luôn trưng bày nó ở trên kệ và không bán cho bất kỳ người nào. Dù cho đấy là người của chính phủ. Nay Cang Chung lại nhìn trúng nó làm ông không biết xử trí như thế nào.
Nhưng ông Triệu lại ngẫm nghĩ đến những việc mà Cang Chung đã làm cho thị trấn Tô Ba và giúp đỡ xưởng gỗ của ông khi còn là một lính quân đội. Trong lòng ông thầm nghĩ:
“Chà, xem ra chiếc thuyền của cha đành phải đổi chủ thôi. Người này xứng đáng nhận lấy món quà của cha đấy.”
Ông Triệu cười khà khà vỗ vai Cang Chung.
“Được chứ. Ta tặng nói cho cậu đấy. Ráng mà giữ gìn nó, đấy là báu vật của gia đình Triệu gia ta.”
“Cảm ơn ông Triệu rộng lượng.”
Cang Chung xoay người đưa lại chiếc thuyền cho Tư Dương. Hắn ghé sát vào tai cô thì thầm:
“Em là người may mắn nhận lấy món quà của ông Triệu mà bao nhiêu người muốn lại không có được.”
Giữ chặt lấy chiếc thuyền trong người, Tư Dương gật đầu cảm ơn ông Triệu. Xong cô nhìn Cang Chung muốn cảm ơn hắn. Dường như hắn biết được điều này liền nói khẩu hình miệng với cô.
“Ta muốn em cảm ơn bằng cách khác.”
“..!”
Tư Dương đỏ mặt, cô né tránh ánh mắt của Cang Chung.
Nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, trong lòng hắn lại có nỗi tâm tư khó đoán.
Ông chủ Triệu dẫn họ đi đến khu trưng bày mẫu thuyền loại mới.
“Ở đây có ba loại thuyền mẫu mới mà xưởng của ta vừa mới làm xong. Cậu xem có ưng mắt không? Vì cậu là Cang Chung nên ta sẽ tính giá hời cho cậu.”
Ông ta nhướng mày với Cang Chung cười cười.
Lúc này, một tên lính của ông ta đi đến.
“Ông chủ, ông chủ Kim đến muốn gặp ông.”
“Ông chủ Kim đến rồi à. Bảo ông ta đứng đợi đi, ta đi ra liền.”
Quay sang nhìn Cang Chung, cười trừ.
“Đô đốc Cang, cậu ở lại từ từ xem ta đi gặp khách một chút sẽ quay lại. Nếu không biết gì cứ gọi mấy tên lính của ta, họ sẽ giải thích cho cậu.”
“Ông Triệu bận việc thì cứ đi. Ta ở đây một mình không sao.”
“Vậy ta đi trước nha. Hai người cứ xem tự nhiên đi.”
Sau khi ông chủ Triệu rời đi chỉ còn lại Cang Chung và Tư Dương. Hắn nhìn ngắm chiếc thuyền, trầm tư suy nghĩ.
Tư Dương không hiểu tại sao Cang Chung lại muốn mua một chiếc thuyền, trong khi cả quân đội đều dùng tàu chiến để ra khơi. Cảm thấy khúc mắc, cô lên tiếng nói:
“Cang Chung, anh muốn mua chiếc thuyền để làm gì thế?”
“Tiện cho việc đi lại trên biển.”
“Tiện? Con tàu hải quân không tiện sao?”
Hắn nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô.
“Nó tiện nhưng những lúc cần bỏ trốn chiếc thuyền sẽ phù hợp hơn.”
Tư Dương càng nghe lại càng không hiểu. Hải quân mà cần phải bỏ trốn sao? Việc bỏ trốn trong một trận chiến chỉ có thể là hải tặc hoặc kẻ xấu. Hải quân sao có thể bỏ trốn được.
Trong lúc vô thức, Tư Dương đặt tay lên chiếc thuyền trước mặt.
“Tư Dương, nếu như có cơ hội bỏ trốn khỏi ta em sẽ chọn chiếc thuyền nào trong ba chiếc thuyền này để rời đi.”
“Chắc là chiếc thuyền này rồi. Thiết kế đơn giản không quá cầu kì, loại gỗ cũng là loại tốt.”
Tư Dương chỉ tùy tiện đại vài ba câu. Ai ngờ, Cang Chung lại mua luôn chiếc thuyền đấy. Cô há hốc mồm nhìn hắn với sự ngạc nhiên.
“Mua thật sao? Nhưng tôi chỉ nói theo cảm tính của mình, chưa chắc là đúng.”
“Không quan trọng, chỉ cần thứ em muốn là được.”
“Nếu muốn rời khỏi ta, em nhất định phải lấy chiếc thuyền này rời đi đấy.”
Câu nói ám muội của hắn, cô nghe lại cảm thấy không đúng. Dường như Cang Chung đang muốn nhắn gửi với cô về việc “bỏ trốn”. Nhưng mà chuyện này, tại sao Cang Chung lại đề cập đến. Chẳng lẽ hắn nghĩ cô muốn rời đi nên đã hạ độc hắn.
Mua thuyền là giả, câu nói mới là thật.
Tư Dương sững sốt.
“Cang Chung, anh đang nghĩ tôi sẽ rời khỏi anh ư!”
“Sao em lại nói cứ như đang trách mắng ta? Chẳng lẽ, em chưa từng có suy nghĩ rời khỏi ta ư!”
Dường như nói trúng tim đen nên Tư Dương mới im lặng. Hắn nâng cằm cô lên. Nhìn gương mặt kiều diễm, hắn hận không thể chiếm được trái tim của cô. Để cô không còn có suy nghĩ rời khỏi hắn, chuyên tâm nghĩ đến một mình hắn.
“Anh tài giỏi như thế sao tôi có thể rời khỏi anh được.”
“Không có thể nhưng không có nghĩa là không từng nghĩ đến. Tư Dương, em biết ta yêu em đến nhường nào không. Ta có thể vì em chống lại mọi người, ta ta cũng sẵn sàng đánh đổi một số thứ quan trọng của đời mình cho em. Nhưng còn em lúc nào cũng nghĩ cách để rời khỏi ta. Đến khi nào em mới cam nhận được trái tim chân thành của ta dành cho em đây.”
Hắn thu bàn tay của mình về, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, đặt lên đó một nụ hôn yêu thương.
Mọi sự dịu dàng của hắn đã làm cho trái tim cô bị tan chảy. Một Tư Dương không có tài cán gì, tại sao lại được một người đàn ông tài giỏi đem lòng yêu? Thử hỏi, trên thế giới này còn biết bao nhiêu người con gái tài giỏi và xinh đẹp. Hắn là một đô đốc quyền lực. Hắn có thể chọn bất kì cô gái môn đăng họ đối làm vợ của mình. Còn cô là một hải tặc không địa vị, không tiền của. Ngược lại, còn là một kẻ bị chính phủ truy đuổi. Một tình yêu không có kết quả, sao vẫn còn nếu giữ?
“Dù cho tôi có trao hết trái tim này cho anh thì giữa chúng ta sẽ chẳng có một cái kết đẹp.”
“Cho nên em mới chọn cách rời xa ta ư!”