"Tôi không muốn! Anh thả tôi ra đi!"
Tư Dương cố vùng vẫy trong vòng tay của Cang Chung nhưng cô nào thoát khỏi được vòng tay rắn chắc ấy. Hắn bế cô đến trước giường, trực tiếp ném cô xuống không một chút thương tiếc. Bàn tay của hắn bắt đầu cởi từng nút áo trên người mình ra, ánh mắt đầy sự du͙© vọиɠ. Giọng nói có chút khàn đi.
"Ta muốn yêu thương em một chút."
"Không! Anh đừng qua đây!"
Trái ngược với sự ham muốn của Cang Chung, Tư Dương vô cùng sợ hãi. Cô lùi về phía sau giường, ánh mắt liếc nhìn ra phía ngoài cửa phòng. Lúc này, cô liền suy nghĩ chỉ cần có một sơ hở thì cô sẽ ngay lập tức chạy ra khỏi đây.
Trong lúc phân tâm vì chuyện khác, Tư Dương bất ngờ bị bàn tay to lớn của Cang Chung chạm vào gò má mình. Hắn giữ chặt sau gáy mà trao cô một nụ hôn mãnh liệt. Sự bất ngờ của hắn khiến cô chỉ kịp "ư" lên một tiếng. Chiếc lưỡi nóng hổi của Cang Chung luồng vào sâu trong khoan miệng cô, tham lam nếm trải những vị giác bên trong. Chưa dừng lại ở đó, chiếc lưỡi của hắn còn quấn lấy lưỡi của cô yêu thương mà trêu đùa. Nụ hôn kéo dài hơn một phút đã khiến cho Tư Dương cảm thấy khó thở, cô không chịu đựng được mà nắm chặt tay mình đánh vào lòng ngực hắn ra hiệu. Cang Chung cũng không phải kẻ ngốc, sự chống cự của cô đủ để hắn nhận ra điều gì.
Cang Chung lưu luyến thu lại chiếc lưỡi của mình, hắn từ từ rời khỏi chiếc miệng nhỏ bé của Tư Dương.
"Hộc..hộc..."
Có lại sự sống, Tư Dương thở dốc, cô tham lam hít lấy hít để vì lượng không khí thiếu hụt của mình.
Nhìn lấy lại sức, Cang Chung đưa chiếc lưỡi liếʍ vành môi bên dưới của mình. Vị ngọt từ đôi môi của Tư Dương vẫn còn đọng lại trên môi của hắn. Cảm giác này khiến cơ thể của hắn bỗng trở nên tê dại. Thấy cô đã hồi phục lại, Cang Chung chép miệng. Hắn nghĩ thời gian cho cô nghỉ ngơi đã hết, bây giờ bắt đầu vào buổi "vận động " lao lực.
"Em đã sẵn sàng chưa?"
"Cái gì?"
Cô trố mắt ra nhìn hắn. Còn chưa định hình được thì Cang Chung đã đè cô xuống giường. Hắn nắm lấy hai bàn tay của cô đưa lên trên thành hình chữ V, dùng một tay của mình để ghì chặt lại. Tay còn lại, Cang Chung trực tiếp xé toạc chiếc áo trên người của cô ra để lộ một đường cong hấp dẫn. Hai quả đào căng tròn hiện ra trước mắt khiến hắn không kìm lòng được mà muốn trêu chọc nó. Chiếc lưỡi kia lại bắt đầu hoạt động đúng với trách nhiệm của mình. Hắn vừa trêu chọc vừa nhìn xem biểu hiện của Tư Dương.
"Ưʍ...Cang Chung hãy dừng...."
Tư Dương mím chặt môi mình, cô cố gắng không để phát ra những âm thanh xấu hổ đó. Nhưng chiếc lưỡi nóng hổi của Cang Chung lại giống như những luồng điện xung kích. Mỗi lần nó chạm vào là cả cơ thể cô giật nhẹ. Cảm giác cơ thể trở nên nóng bức và có những thay đổi khác lạ.
"Dừng lại? Em thật sự muốn dừng lại khi cơ thể của em đang cảm thấy phấn khích khi được ta chạm vào sao? Em thật mâu thuẫn!"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Tôi không muốn. Đó là lời nói do anh tự bịa đặt ra thôi."
Tư Dương trừng mắt lên nhìn hắn. Nhưng hành động của cô ngược lại khiến hắn cảm thấy phấn khích trong người. Cang Chung ma mị, ghé sát vào tai cô.
"Vậy để ta xem, cái miệng bên dưới của em có muốn từ chối ta không."
Bàn tay bắt đầu làm việc chính của mình. Những ngón tay từ từ di chuyển đến "vùng tam giác", hắn dùng đầu ngón tay của mình để xoa xoa cái miệng yêu dấu của Tư Dương. Cảm giác hai lớp da cọ xát vào nhau khiến cô có cảm giác thoải mái mà thốt ra những âm thanh kì lạ.
"Ư.."
"Xin anh...hãy dừng lại."
"Dừng lại! Cái miệng trên của em lại không chân thật bằng cái miệng bên dưới. Nhìn xem, cái miệng của em đang chảy nước vì ngón tay của ta đấy."
Hắn dừng lại hành động cọ xát của mình mà trực tiếp đút ngón tay vào sâu bên trong. Cang Chung thoả mãn ra vào.
"ta thấy dường như nó đang muốn nuốt chửng ngón tay của ta đấy, Tư Dương."
Hai má của cô đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tư Dương nghiêng mặt qua một bên, cô nhắm mắt lại, nghiến chặt răng mình. Nhìn biểu hiện của cô, Cang Chung cứ muốn trêu chọc. Hắn ghé sát vào tai cô, cắn nhẹ vành tai thì thầm:
"Em có biết không, những lúc như vậy em rất tuyệt."
Vừa dứt lời, Cang Chung lại bắt đầu thêm một ngón tay vào bên trong. Cái miệng bên dưới đang dần mở rộng ra để chào đón hắn. Sự phấn khích đấy khiến cho con quái vật đang say giấc ngủ bị đánh thức. Hắn không cam lòng mà tiếp tục đưa ngón thứ ba vào bên trong. Đang đến lúc cao trào thì Cang Chung đột nhiên rút tay mình ra khỏi miệng của Tư Dương. Sự đột ngột này khiến cho Tư Dương đang nhắm mắt cảm thấy hụt hẫng. Dường như cô vừa bỏ lỡ thứ gì đó.
Lúc này, bàn tay của Cang Chung thu về. Hắn không cần phải cố định cô lại nữa mà đi cởi bỏ những vật cản trên người mình để cho con quái vật bên trong hắn xuất hiện.
"Anh đang làm gì vậy?"
Được tự do, Tư Dương còn chưa được vui mừng thì cô phải sợ sệt khi nhìn thấy con quái vật bên dưới của Cang Chung. Mặc dù cô đã từng làm chuyện dơ bẩn với Cang Chung, nhưng mỗi lần như thế cô đều né tránh hoặc nhắm chặt mắt lại, hắn cũng không có chậm chạp. Còn lần này thì khác. Cang Chung làm gì cũng đều chậm chạp và nhẹ nhàng như muốn cho cô cảm nhận mọi thứ từng chút một. Chính vì điều đó mới khiến cô cảm thấy sợ khi gặp con quái vật bên trong của hắn. Tư Dương lấy hai tay của mình che mắt lại không muốn nhìn. Hành động của cô làm hắn thấy bản thân không được tôn trọng. Cang Chung đen mặt, khó chịu, trực tiếp kéo hai tay của cô ra. Ánh mắt có phần sắc bén:
"Em che đôi mắt của mình lại có ý gì hả?"
"Tôi không muốn làm bẩn mắt mình."
Cô nghiến răng nghiến lợi dùng hết sự cam đảm để nói với hắn.
"Bẩn?"
"Nè Tư Dương, em nên nhớ ta là chồng của em. Em không có quyền từ chối bất kì thứ gì trên người của ta kể cả thứ đó."
"Không ! Tôi không muốn!"
Tư Dương lắc đầu. Việc gì cô phải chấp nhận hắn trong khi cô chỉ là người bị ép buộc bởi hắn.
"Em có biết thứ này sẽ khiến cho cơ thể em sung sướиɠ đến mức nào không ?"
Bàn tay bất giác lại siết chặt cô hơn.
"Nhưng tôi lại không thích những thứ dơ bẩn đấy."
"Tư Dương !!!"
Cang Chung gầm giọng mà gọi tên cô. Sát khí trên người hắn lan ra khắp người. Bị Tư Dương từ chối và chê bai một cách thẳng thừng, Cang Chung cảm thấy mất hứng. Hắn nghiến răng ken két.
"Tư Dương, em rất giỏi trong việc làm người khác cảm thấy mất hứng đấy."