Cánh cửa vừa mở ra, tên lính nhìn thấy sắc mặt giận dữ đáng sợ của Cang Chung liền run lên lẩy bẩy. Nhưng hắn ta phải cố nén đi sự sợ hãi của mình thông báo việc quan trọng hơn.
“Báo cáo đô đốc, phía trước có một con thuyền của hải tặc.”
“Hửm?”
Cang Chung bất giác quay đầu lại nhìn Tư Dương.
“...”
Cang Chung lạnh lùng đóng sầm cửa lại. Hắn bảo tên lính ra bên ngoài nói chuyện.
Ở trong này, Tư Dương ngồi co rúm trên giường. Vừa lúc nãy, hình như cô đã nghe thấy tên lính kia nói đến “hải tặc”. Có khi nào đó là con thuyền của gia đình Thập Hải?
Từ rất lâu, băng hải tặc Hắc Long đã có tiếng tăm trong giới cướp biển. Trên biển lớn, chỗ nào Hắc Long cũng đặt chân đến. Gia đình của Thập Hải còn thu nhận một số băng hải tặc nhỏ, họ liền lấy danh của Hắc Long để những kẻ khác phải khϊếp sợ. Bởi vì sức mạnh của Hắc Long cũng ngang tầm với các đô đốc. Khi đô đốc của đời trước vẫn còn trong nhiệm kì, ông ta từng quỳ xuống cầu xin cha mẹ của Thập Hải tha cho một con đường sống. Khi đó, họ chỉ lấy đi hai tay của tên đô đốc và thả ông trở về đất liền. Cũng từ lúc đó mà Hắc Long ngày càng lớn mạnh và được nhiều hải tặc khác biết đến với huyền thoại vĩ đại ấy.
Tư Dương bồn chồn rời khỏi giường, cô muốn ra bên ngoài. Nếu như đó thật sự là thuyền của Thập Hải thì cô nhất định sẽ được cứu. Một lần nữa, suy nghĩ trốn khỏi Cang Chung hiện ra trong đầu cô. Cơ hội đang ở trước mắt, cô không thể từ bỏ một cách dễ dàng. Sau lần này, cô không biết bản thân có thể được gặp lại biển nữa không. Vì vậy, khi có thể cô phải cố gắng nắm lấy nó.
Cố mở cánh cửa ra nhưng dường như nó đã bị khóa ở bên ngoài. Cang Chung nhốt cô bên trong, hắn không muốn cô ra bên ngoài. Tư Dương ngồi bẹt xuống sàn nhà bất lực. Cô dùng bàn tay của mình đập vào cửa nhưng chẳng có sự hồi đáp của người bên ngoài. Hết cách, cô chỉ có thể ở trong chiếc lòng sắt này.
“Cang Chung, anh là một tên khốn!”
Lúc này, bên ngoài tàu Cang Chung châm một điếu thuốc liền hít một hơi thật sâu. Hắn lấy ống kính nhìn con thuyền đang ở cách hắn nửa hải lý. Hình như nó đang có ý định tiến đến đây.
“Báo cáo đô đốc, theo như tư liệu thì đó là con thuyền của băng Hắc Long. “
“Tại sao Hắc Long lại có mặt ở đây? Điều tra xem người bên trong thuyền gồm những nhân vật lớn nào.”
“Rõ, thưa đô đốc.”
Tên lính lui về sau, khoảng ba mươi phút sau liền báo cáo tình hình cho Cang Chung.
“Báo cáo đô đốc. Theo như điều tra thông tin thì trên thuyền là gia đình của băng Hắc Long gồm có thuyền trưởng Rạng Đông, đứa con cả Bình Minh, con thứ Minh Hoàng và đứa út Thập Hải.”
Nghe thấy tên Thập Hải, ánh mắt Cang Chung trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Hắn vùi đầu thuốc vào tàn gạt, trong đầu lúc này đang có một mưu kế vừa có thể khiến bọn hải tặc bị bắt vừa có thể làm cho người con gái ấy phải từ bỏ việc chốn chạy khỏi hắn. Cang Chung bình tĩnh ra lệnh cho tên lính.
“Nghe lệnh của ta, phân tán các con tàu hải quân ra xung quanh tạo thành một vòng bao quanh con tàu kia nhưng nhớ, không được để bọn chúng phát hiện. Ta muốn thật chậm rãi và từ từ thu lưới con cá lớn này.”
“Rõ thưa đô đốc.”
Tên lính cúi chào Cang Chung, hắn ta lập tức chạy đi truyền tin của đô đốc cho các con tàu khác.
Một mình đứng trên con tàu lênh đênh sóng biển, Cang Chung đứng nhìn xa xa con thuyền hải tặc đang tiến lại gần mình. Hắn nheo mắt lại ước tính khoảng cách mà con thuyền sẽ đến đây trong bao nhiêu phút nữa.
“Thập Hải! Hừm.”
Cang Chung quay trở lại phòng, hắn vừa mở cửa ra thì tấm lưng mỏng manh của Tư Dương ngã nhào về phía sau. Hắn và cô đều ngạc nhiên nhau. Vì quá bất ngờ, Tư Dương không thể nói nên lời. Hai người bỗng rơi vào khoảng không im lặng. Ánh mắt Cang Chung trở nên dịu đi vài phần, hắn nhanh chóng cúi người xuống bế cô lên.
“Em đang làm gì ở đây?”
“Tôi…”
Trước câu hỏi của Cang Chung, cô không biết bịa đặt lời nào để nói với hắn nên chỉ có thể im lặng.
Nhìn Tư Dương như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ở trong vòng tay của mình, Cang Chung cũng không hỏi thêm. Hắn bế cô đi đến giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Cang Chung ân cần hôn lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Mèo con, lần sau không được chạy nhảy lung tung nhé!”
“...”
Tư Dương kinh ngạc nhìn hắn. Cô cắn chặt môi mình không trả lời. Đôi mắt nhìn vào một khoảng trống vô hình.
“Không trả lời vậy là đồng ý nhá!”
Cang Chung mỉm cười nhìn cô. Nụ cười của hắn rực rỡ như ánh bình minh khiến Tư Dương bất giác mà quay đầu nhìn. Nụ cười giống như một bức tranh được người họa sĩ tỉ mỉ vẽ lên. Cũng chính vì vậy mà cô bị thu hút bởi nó. Cô nắm chặt tay mình, giá mà tâm hồn kia có thể đẹp như nụ cười ấy. Nhưng tiếc rằng, những thứ hoàn hảo sẽ không bao giờ đi cùng với nhau.
“Anh đừng nở nụ cười đó với tôi. Tôi cảm thấy nó thật ghê tởm!”
”…”