“ Ưʍ..ư..ư…”
“ Đừng mà A Chung..ư…” Tư Dương nắm lấy ga giường, cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu. Chẳng còn biết đây là lần thứ mấy Cang Chung đã giày vò cơ thể của cô.
“ Em bảo ngừng lại ư! Nhưng ta thấy cơ thể của em dường như không muốn điều đó.” Cang Chung hôn lên đôi môi mọng nước của cô. Hắn tham lam nếm hết các hương vị trên người cô. Không bỏ sót một chỗ nào.
Tư Dương nằm bất lực trên giường, cô chỉ có thể im lặng mặc cho hắn chơi đùa trên cơ thể mình. Bởi vì, đó là điều hợp pháp. Bọn họ đã kết hôn. Thực hiện nghĩa vụ của một người vợ là điều nên làm nhưng cô lại cảm thấy chán ghét và ghê tởm đến nhường nào. Có lẽ, hắn và cô không hề có loại tình cảm trai gái. Vì đây là một cuộc hôn nhân ép buộc mà hắn đã đem lại.
Một tháng trước, khi cô vẫn còn là con gái của một thuyền trưởng của băng hải tặc Tư Lục ( tức là bốn mươi sáu) với mười thành viên trên thuyền. Trên thuyền, ngoài cô ra còn có đứa em gái là Lục Châu. Em ấy chỉ nhỏ hơn hai tuổi, bọn cô rất yêu thương nhau. Cuộc sống bốn người hạnh phúc biết bao. Cho tới khi vài ngày trước, cô và cả nhà đang trôi dạt trên những con sóng li ti thì phát hiện ra phía trước là một hòn đảo. Ở gần bờ, hình như còn có thứ gì đó đang nằm bất động. Tư Dương bảo với Lục Châu vào bên trong báo lại với cha, còn cô sẽ đứng ngoài đây quan sát xem thứ đó có di chuyển không.
“ Cha ơi!” Lục Châu vừa chạy vào trong vừa gọi cha.
Tư Dương lấy chiếc ống ngòm đang đeo trên cổ của mình đưa lên mắt bên phải xem. Khi nhìn qua ống ngòm, cô nhận ra thứ đang nằm bất động trên đó chính là một con người. Hình như trên cơ thể còn có một vết thương. Lúc này, cha cô và Lục Châu cũng đi ra.
“ Cha mau ra đây xem thứ gì này!” Lục Châu không ngừng kéo cha ra bên ngoài thuyền.
“ Được rồi con gái. Đừng kéo cha nữa, cha tự đi được mà.” Ông cảm thấy bất lực với đứa con gái của mình. Hể có chuyện gì gấp gáp là nó và chị của nó sẽ thúc giục ông đến khi nào được mới thôi. Mặc dù ông không hề phản kháng một tí nào vẫn bị chúng hành xử như người bị ép.
“ Cha, trên đảo có một con người.” Tư Dương nói gì những mình đã thấy qua ống ngòm cho cha nghe.
Sau đó, ông liền ra lệnh cho người lái thuyền tiến về phía đảo. Lúc mũi thuyền vừa mới cập bến, Tư Dương và Lục Châu đã nhảy ra khỏi thuyền từ lúc nào. Ông cha vừa quay đầu lại thì chẳng còn thấy người đâu.
“ Ủa hai đứa con của ta đâu rồi?” Ông sợ rằng bọn chúng bị rớt xuống biển nên cúi đầu xuống tìm. Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy người đâu. Ông bất đầu cảm thấy lo lắng. Vì khi còn nhỏ, Tư Dương và Lục Châu rất tinh nghịch đến nổi số lần hai người rớt xuống biển nhiều đến đếm không xuể. Cho nên, mỗi khi không thấy con gái thì ông cha này lại sợ con của mình bị rơi xuống biển.
“ Thuyền trưởng, ngài đang tìm thứ gì ở dưới biển ư!” Tên lái thuyền thả dây neo xuống dưới biển. Nhìn thấy ông không lên bờ cùng với hai cô con gái của mình mà cứ tìm thứ gì bên dưới biển, ông ta cảm thấy làm lạ.
Thuyền trưởng cũng không giấu diếm mà nói với tên lái thuyền, bản thân không nhìn thấy hai đứa con gái đâu cả. Vừa nãy, chúng nó còn đứng bên cạnh ông còn bây giờ thì biến mất.
Tên lái thuyền nghe xong cảm thấy hoang mang. Chẳng phải hai cô con gái của thuyền trưởng đang ở trên đảo ư! Tên lái thuyền kéo căng hai con mắt ra. Hắn thầm nghĩ, mắt vẫn còn tinh lắm. Hay là hai lỗ tai của hắn bị lãng tai rồi! Tên lái thuyền gãi đầu, hắn nói với thuyền trưởng:” Thuyền trưởng, tuy tôi cũng là người có tuổi nhưng mắt của tôi vẫn chưa đến nỗi quá hạn. Ngài nhìn xem, hai cô gái đang ở trên đảo có phải con gái của người không.”
“ Gì cơ?” Ông ngạc nhiên nhìn về phía bờ. Nhìn thấy hai đứa con của mình đang ở trên đảo, ông vui mừng khôn xiết. “ Đúng là hai đứa nó rồi.”
Ở trên đảo, Tư Dương và Lục Châu đang bao vây lấy người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên bờ. Máu trên ngực của hắn vẫn còn chảy và với số lượng rất nhiều. Nếu không kịp thời sơ cứu, không sớm thì muộn hắn cũng bị chết do mất quá nhiều máu hoặc mùi máu tanh sẽ dẫn lối cho mấy con cá răng nhọn đến đây. Việc bây giờ của hai chị em cô chính là cứu người. Tư Dương và Lục Châu cùng nhau kéo cơ thể nặng nề của hắn vào bên trong bờ.
“ Hai đứa đang làm gì với cơ thể của tên đó vậy?” Cha của họ cuối cùng cũng đi đến.
Nhìn thấy cha, Tư Dương rất vui mừng, vẻ mặt cô rất gấp gáp nói:” Cha, người quay trở lại thuyền lấy dụng cụ băng bó giúp con.”
“ Cái gì?” Ông có chút ngạc nhiên khi nghe con gái nói.
“ Cha, nhanh lên đi. Hắn sắp chết rồi!” Lục Châu càng ra sức hối thúc. Điều này làm ông trở nên rối trí mà lật đật quay trở con thuyền. Lúc đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm :” Cầu cho chúng nó không quấn tên đó thành một cái xác chết.”
Ai thì ông không biết chứ con gái của ông thì ông lại biết rất rõ đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Có một lần, trong lúc cướp hàng hóa trên một con tàu buông nhỏ. Người của ông bị thương nhưng mẹ của chúng nó không kịp cứu người thì chúng nó lại đi phá. Lấy người bị thương ra, chúng nó bó thành một cái xác chết. Còn dám nói người ta không còn thở nữa mà trực tiếp ném xuống biển. Cũng may là có người nhìn thấy mà cứu người đó lên nếu không, chúng lại gián tiếp gϊếŧ chết người ta.
Dùng cụ băng bó được đến tay hai cô gái. Tư Dương cởi bỏ lớp áo bên ngoài của hắn ra. Lục Châu thì phụ trách đỡ hắn ngồi dậy. Thế là một người quấn miệng vết thương còn người kia thì đỡ. Một lúc sau, vết thương của tên đó được băng bó lại cẩn thận. Cha của Tư Dương đứng một bên nhìn thấy thành quả của con gái mình thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy không quấn thành xác ướt nhưng đòn bánh tét thì cũng không tệ. Miễn sao bọn chúng không làm người ta ngạt thở là đủ lắm rồi.
“ Cha, người đang nhìn cái gì vậy?” Lục Châu thấy cha từ nãy đến giờ cứ nhìn hai chị em cô chăm chăm. Hành vị này của ông làm cô em út Lục Châu cảm thấy không được thoải mái.
“ Ta nhìn xem hai chị em con quấn người ta ra hình thù gì.” Ông không một chút kiên dè mà vô tư nói.
Nghe thấy điều này, cả hai chị em đều nhìn ông với ánh mắt tức giận.
“ Ôi! Xem như ta chưa nói gì đi.” Nhìn thấy ánh mắt của hai đứa nhỏ, trong lòng lại cảm thấy bất an. Tốt nhất là rời khỏi đây trước khi hai cơn mây đen kéo đến.
Tối hôm đó, hắn được Tư Dương và Lục Châu đưa lên thuyền của họ để dưỡng thương. Vì khi họ rời đi nhưng hắn vẫn chưa tỉnh dậy. Sợ thú dữ trên đảo sẽ nuốt lấy hắn nên hai người quyết định đưa hắn lên thuyền của mình. Đợi khi nào hắn tỉnh dậy sẽ đưa hắn trở về nhà.
“ Hai đứa tốt với người khác quá đấy. Có biết người ta là người tốt hay người xấu không mà dám cho lên thuyền.” Mẹ của họ từ khi nhìn thấy hắn thì không ngừng lải nhải bên tai ba cha con.
“ Bà nó, người cứu thì cũng cứu rồi. Bà đừng lải nhải nữa được không.” Ông vừa lung tung cánh tay của vợ vừa làm nũng với vợ.
“ Phải đó mẹ. Chúng ta là người xấu mà sợ người xấu hay người tốt làm gì.” Tư Dương liền sửa lời của mẹ.
Bà nghe thấy con gái nói liền tức giận quát:” Con vừa mới nói cái gì, nói lại cho mẹ xem.”
Lục Châu thấy tình hình căng thẳng liền lấy tay bịt miệng của Tư Dương lại. Cô em út cười hề nói với mẹ: “ Chị hai đang đùa đấy, mẹ đừng quan tâm chị ấy nói gì.”
“ Phải đó bà nó. Ơ, tới giờ ăn rồi. Chúng ta đi ăn thôi, bỏ qua chuyện này đi.” Ông sợ hai mẹ con lại xung đột nội bộ liền lấy việc đi ăn cơm để bà không nói đến chuyện này nữa. Nhờ vậy, mà gia đình mới tránh được cuộc xung đột vấn vở.
Tối đến, mọi người đều đi ngủ chỉ riêng Tư Dương là ở lại chăm sóc cho hắn. Cô không ngại mà nằm bên cạnh hắn. Đối với cô việc này chẳng có gì là xấu hổ. Đến nửa đêm, đột nhiên cô nghe thấy tiếng rên của hắn. Tư Dương lờ mờ mở mắt ra. Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của hắn, cô thấy không ổn đặt tay của mình lên trán hắn: “ Nóng quá!”
Tư Dương rút tay về. Cô chạy ra phía sau bếp lấy một chiếc khăn vào thau nước nóng. Cô ân cần chăm sóc hắn suốt cả đêm. Đến khi trời sáng, cô không mở mắt nổi nữa mà ngáp vài cái rồi ngã người xuống ngủ thϊếp đi.
Trong lúc cô ngủ, hắn ta từ từ mở mắt sau một giấc ngủ dài. Nhìn thấy cảnh vật trước mắt thật lạ lẫm. Hắn giơ tay lấy thứ đang để trên trán mình xuống, mệt mỏi ngồi dậy. Lúc ngồi dậy, hắn không ngờ bên cạnh còn có một cô gái đang nằm. Ánh mắt của hắn bị thu hút bởi gương mặt đẹp đến mê lòng người của cô. Những sợi ông mi dài mượt làm tôn vinh đôi mắt, chiếc mũi cao làm cho gương mặt nhỏ nhắn của cô trở nên cân bằng hơn. Đặc biệt là đôi môi mọng nước ấy, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác muốn cắn lấy. Người phụ nữ xinh đẹp như một thiên thần này đã làm cho trái tim của hắn chìm đắm vào bên trong. Người đàn ông trước nay chưa từng có ham muốn với phụ nữ. Chẳng lẽ đây là duyên phận của hắn và cô gái này ư!
Hắn miễn cưỡng rời mắt của cô, lấy chiếc chăn trên người mình đắp lại cho cô. Sau đó, hắn lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhìn cảnh bình minh trên biển làm cho tâm hồn con người cảm thấy thanh bình đến kì lạ. Cang Chung vô thức sờ vào vết thương trên người mình. Từ miệng vết thương hắn có thể cảm nhận được vết thương đã trải qua bao nhiêu ngày.
“ Mình chỉ ngủ mới một ngày thôi. Chắc bây giờ, quân lính đang đi tìm mình. Qua mấy ngày nữa, họ sẽ đến được đây. Trong lúc đó, mình có thể tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi.” Cang Chung thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xa.
Lúc này, Tư Dương từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Cang Chung đang đứng thẫn thờ, cô đi đến hỏi thăm.” Anh khỏe rồi à!”
Giọng nói của Tư Dương cắt ngang suy nghĩ của hắn. Cang Chung không trả lời cô mà gật đầu.
Thấy hắn có vẻ không muốn nói chuyện với mình, Tư Dương chu mỏ cô hỏi hắn: “ Anh từ đâu đến? Anh còn nhớ bản thân đã bị gì vào ngày hôm qua không?”
Câu nói của Tư Dương làm hắn nhớ lại sự việc xảy ra hôm qua. Lúc đó, con tàu chờ hàng của hắn đang vận chuyển hàng đi ngang qua một hòn đảo. Đáng lý, hắn không có mặt trên con tàu đó nhưng vì trong lúc kiểm tra hàng hóa. Tên trở hàng không biết rằng hắn đang ở trên tàu nên đã nhổ neo. Chính vì vậy mà hắn đã bị kẹt lại trên con tàu. Tên lái thuyền cảm thấy có lỗi muốn quay đầu trở lại để đưa Cang Chung trở về đất liền nhưng hắn lại từ chối. Dù sao, con tàu này cũng sẽ quay trở lại vào lúc tối. Mà hắn không có việc gì vội sau một cuộc chiến vừa rồi. Nhân cơ hội này, hắn cũng muốn xem thử việc vận chuyển hàng của những tên thương buông ra sao.