Chương 38: Chơi một trò chơi với anh trai Bùi Hàn

Bùi Hàn bị giáo huấn một trận, trở về phòng bắt đầu dở sách vở tiến hành hình thức lật xem như nhồi cho vịt ăn, Bùi Hàn trở về thư phòng, sau khi xoay người có hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm Thu An Thuần đứng ở trong góc.

Lá gan cô to ra, mở miệng, giọng nói lanh lảnh nhưng lại quá mức cứng đờ, cứng đờ tới một mức nhất định, đó là sự sợ hãi đối với kẻ mạnh hơn.

Thu An Thuần muốn nói ra toàn bộ, nhưng giọng nói lại vo ve như tiếng muỗi, cô nói bản thân bị cưỡиɠ ɧϊếp, cô bị trói lại, là do Bùi Hàn luôn mãi dây dưa vô lại, mới vừa rồi không màng cô phản kháng mà cưỡng bức thêm một lần, nói trắng ra không che lấp một chút nào, còn vươn tay sờ soạng ở sau người, móc di động ra, bấm bấm.

“Dù sao… tốt nhất tôi mong ngài thả tôi trở về.”

Đại thiếu gia cũng là người hiểu lý lẽ, không để cô đi, thì cô sẽ báo cảnh sát. Anh xem đầu ngón tay tôi đã đặt ở trên nút bấm gọi, sao vậy, sao lại không nói lời nào cả, có phải là sợ hay không? Dù sao thì mấy nhân vật như các người, nếu mà làm chuyện này lớn ra cũng phải chịu áp lực của dư luận đúng không?

Với cái đầu dưa này, là hạt giống học tập tốt, không ngốc chút nào, sau khi mở đầu thì ngữ khí cũng tự nhiên hơn nhiều, nói đến giờ phút này, Bùi Châu nhìn bàn tay nhỏ bé của Thu AN Thuần nắm chặt di động, ánh mắt sâu thẳm như một hồ nước, ước chừng ba giây sau, cánh môi hơi cong thành một độ cong tinh tế.

Thể xác và tinh thần sung sướиɠ.

Anh ngồi lại án thư, mở notebook ra, đầu ngón tay vội vàng gõ, việc công xử lý theo phép công, không hoảng hốt một chút nào cả, lại trào phúng mà nói.

“Gọi đi.”

Khí thế kia, là kẻ đã từng trải đời, sao lại chẳng sợ cảnh sát? Chẳng lẽ cho rằng cô thật sự không dám gọi? Thu An Thuần bóp chặt di động, thật sự không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào, cô rất nhớ rất nhớ rất nhớ dì, còn muốn ăn đồ muối chua trong nhà.

Máu dồn lên não, gọi đi, vài giây sau có người bắt máy, Thu An Thuần nghe được thanh âm thân thiết thì khóc tới thở hổn hển, đứng ở trong thư phòng đại thiếu gia, kể ra hết những hành vi ác liệt của nhị thiếu Bùi thị cho chú cảnh sát nghe, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào, thân thể run rẩy, người ta hỏi cô địa chỉ, cô cũng thành thật nói ra, còn hỏi khi nào họ tới đón cô, lúc nào thì lập án điều tra, bên kia nói đợi lát nữa, sau khi sửa sang lại tài liệu thì cúp điện thoại, Thu An Thuần lau nước mắt, bộ dáng gỡ gánh nặng xuống như thoát ly biển khổ, thu dọn xong cặp sách và quần áo ngồi ở cửa thang lầu, nhìn cửa lớn, sau hai tiếng đồng hồ mỏi mắt mong chờ, bốn tiếng sau thì thành hòn vọng phu.

Cho tới bây giờ, cô bị người ta đá một cái, xoay người thấy đại thiếu gia nhà họ Bùi quần áo đoan chính, chỉ là không đeo kính.

“Cô thật sự cho rằng mình là cái thá gì?”

Những lời như vậy, nói mình bị bắt, bị cưỡиɠ ɧϊếp, hắn rất là không thích nghe. Quả thực nặn đứa em trai bảo bối của hắn ra cái dạng gì vậy? Thích cơ thể cô ta là biếи ŧɦái? Em trai của Bùi Châu hắn, bất luận kẻ nào cũng không được nói nó không tốt, nửa chữ thôi cũng không được.

Nó không xứng cưỡиɠ ɠiαи cô ta, thật đúng là tự cho mình mặt mũi?

Bùi Châu là kẻ cuồng cố chấp bênh vực người nhà mình, không chấp nhận được em trai mình bị người khác nói bằng những lời như vậy, hắn hừ lạnh, từ trên cao nhìn xuống Thu An Thuần.

“Muốn trở về? Có thể, tôi đồng ý với cô. Nhưng vậy thì chơi một trò chơi đi.”

“Một tháng, chẳng phải cô luôn coi mình rất ra gì và này nọ sao? Như vậy thì, thử làm Bùi Hàn yêu cô đi.”

“Nếu cô thắng, tôi sẽ thả cô được tự do.”

Thu An Thuần ngẩng đầu nhìn hắn, phía sau lưng gió thét gào thổi qua, ánh mắt châm chọc của người đàn ông này, tựa như đang nhìn một cây cỏ dại mọc ven đường không hề đáng giá.

Đâm tới xương cốt người ta đau đớn.

Nhưng mà vì cái gì, cô vẫn muốn phản kháng thử đây?