Trong phòng, Lục Kiêu sắc mặt đầy âm trầm, tràn ngập sự tức giận, gân xanh trên mu bàn tay anh như muốn nổ tung, trực tiếp bóp chặt điều khiển trong tay ném vào thùng rác.
Vừa rồi có thể nói là anh có chút xấu hổ khi rời đi.
Rõ ràng mọi thứ đều do anh lên kế hoạch, nhưng tại sao khi nhìn thấy Đường An Nhu đưa tay về hướng của Lục Thầm, anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy.
Lục Kiêu tức giận giật giật cổ áo sơ mi, mặc cho bao nhiêu nút đang rơi ra, anh nghiêng người sang một bên, từ trong túi quần tây lấy ra một bao thuốc lá, rút
ra một điếu, châm lửa, ngậm vào miệng, liếc nhìn mình trong gương với đôi mắt khép hờ. Lúc này, Kiều Nhã từ bên ngoài bước vào.
"Anh Lục Kiêu! Anh không sao chứ?"
Kiều Nhã có vẻ ngoài xinh đẹp, luôn giả vờ ngây thơ trong sáng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu be, trang điểm rất nhẹ, luôn nở nụ cười ngọt ngào như một bông sen trắng thuần khiết.
Lục Kiêu buồn chán một hồi, cau mày lạnh lùng nói: "Anh không sao, em đến đây có chuyện gì?"
Kiều Nhã lo lắng nhìn anh, "Em sợ anh không khỏe!"
Lục Kiêu không để ý tới Kiều Nhã, chỉ nhìn điếu thuốc đang dần tắt, dập tắt nó, ném vào thùng rác và lấy điếu khác hút.
Nhìn thấy anh lúc này, Kiều Nhã dường như không vui lắm, vì vậy cô kiếm chuyện để nói: "Anh Lục Kiêu, em nghe nói rằng đám cưới của An Nhu và Lục Thầm hôm nay là do anh lên kế hoạch và sắp xếp tổ chức, thực sự rất tuyệt vời và lãng mạn. An Nhu mặc váy cưới lên cũng rất đẹp... Dì nói sắp tới đám cưới của hai chúng ta rồi, khi nào anh Lục Kiêu có thời gian, anh đi chọn váy cưới cùng em được không?"
Cô chớp mắt nhìn Lục Kiêu đầy hi vọng.
Lục Kiêu liếc nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt, cười khẩy, "Kiều Nhã, em có thực sự biết coi trọng bản thân mình không?"
Kiều Nhã nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức trở lên cứng đờ, giả vờ như không biết gì nhìn anh: “Anh Lục Kiêu, anh đang nói cái gì vậy?”
Lục Kiêu không thèm để ý tới cô, xoay người đi và bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Lục Kiêu, Kiều Nhã vô cùng sợ hãi, nhanh chóng đuổi theo, ôm chặt eo anh từ phía sau: "Anh Lục Kiêu, A Nhã đã làm sai cái gì? Anh có thể nói cho em biết không? Anh đừng giận nữa."
Lục Kiêu ghét nhất bị phụ nữ đυ.ng chạm vào mình, Kiều Nhã đột nhiên ôm lấy eo của hắn.
Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, trong mắt tràn sự tàn nhẫn, anh quay đầu dùng sức đẩy cô ra, không chút lưu tình, hầm hừ lạnh lùng uy hϊếp: "Cút ngay!”