Chương 3: Từ giữa hai chân chảy xuống dâʍ ŧᏂủy̠

"Không, không được!"

"Em biết không được, sao không nhanh kẹp chân lại?"

Đường An Nhu hai mắt đỏ lên, nghiến chặt răng lợi, cô nhét sâu cái côn ŧᏂịŧ giả vào sâu trong tiểu huyệt, chỉ như vậy cô mới có thể khép chân lại.

Điều khiển từ xa được Lục Kiêu cầm trong tay, trên đó có ba tần số khuếch đại cao, trung bình và thấp, bây giờ nó được điều chỉnh xuống mức thấp nhất.

Nếu anh điều chỉnh tần số lên cao nhất thì khi bước lên sân khấu e rằng cô sẽ ngã xuống đất vì quá phấn khích.

Lục Kiêu lấy khăn giấy ra, lau khóe mắt của Đường An Nhu một cách đầy vô cảm, nhẹ nhàng nói:

"Ngoan, kết thúc hôn lễ này thật tốt, sau khi kết thúc anh sẽ đến đút cho em ăn."

"Vâng." Đường An Nhu chỉ biết cúi đầu ủ rũ đáp.

Chỉnh lại chiếc váy cưới ren mềm mại trắng như tuyết trên người, cô đi về phía cửa.

"Anh..." Sau khi mở cửa ra, Đường An Nhu muốn nhìn người đàn ông này một lần nữa, nhưng khi cô quay đầu lại, lại phát hiện Lục Kiêu đã mở cửa ở phía bên kia rồi rời đi từ đó.

Cô là người duy nhất còn lại trong căn phòng trống rỗng này, như thể cảnh tượng dâʍ ɖu͙© vài phút trước chỉ là một giấc mơ vụt qua.

Sắc mặt Đường An Nhu tái nhợt, cô cắn chặt môi, nắm chặt lấy góc áo cưới.

Khi cửa vừa mở ra, bạn thân Quý Lâm Lâm vội vàng đi tới, nhìn cô hỏi: "An Nhu, sao cậu lại lâu như vậy?"

Đường An Nhu cố nén thân thể có chút run rẩy, nhẹ giọng nói: "Tớ không sao, chỉ là có chút lo lắng."

Quý Lâm Lâm ôm cô nói: "Cha và dì của cậu đều ngồi ở bên trong, nhạc cũng mở sẵn sàng rồi, chồng cậu đang đợi cậu xuất hiện! Mau lên!"

"Được."

Đường An Nhu cũng chẳng kháng cự, để Lâm Lâm kéo mình đi về phía trước.

Hội trường nơi tổ chức hôn lễ đẹp lộng lẫy và hoành tráng, những bản nhạc được tuyển chọn kỹ lưỡng văng vẳng bên tai nhưng cô không hề thấy vui chút nào.

Quý Lâm Lâm vội vàng giúp cô đeo khăn che mặt, "Tớ vừa mới nhìn thấy anh trai của cậu đi vào và ngồi bên cạnh Kiều Nhã, chẳng lẽ sau khi đám cưới của cậu kết thúc thì sẽ đến lượt anh trai cậu sao?"

Đường An Nhu sững người, khóe miệng trở nên vặn vẹo, "Cậu đang nói cái gì vậy? Anh trai tớ..."

"Tớ không nói nhảm....Này, tớ thực sự ghen tị với Kiều Nhã. Tại sao cậu lại thân với Kiều Nhã trước? Nếu biết rằng mình sẽ có cơ hội trở thành chị dâu của cậu, lẽ ra tớ nên vào lớp của cậu học hồi cấp ba rồi.”

Khuôn mặt Đường An Nhu dưới tấm khăn càng ngày càng khó coi, vừa đi vừa nhìn về phía Lục Kiêu, từ xa đã nhìn thấy Kiều Nhã nở nụ cười xinh đẹp, ôm lấy cánh tay của anh, tựa hồ chỉ có mình anh trong thế giới của Kiều Nhã. Giống như mọi cặp đôi, cô ấy cư xử như một đứa trẻ đối với Lục Kiêu.

Lục Kiêu đang quay lưng lại, Đường An Nhu không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ một cảnh này thôi đã khiến trái tim của cô tan nát.

Lục Kiêu đã nói với cô ư?

Kiều Nhã là bạn thân nhất của cô, anh ta giả vờ ở bên Kiều Nhã, điều này có thể lừa dối những người khác và ngăn cha cô phát hiện ra mối quan hệ của hai người họ.

Nhưng đã bốn năm rồi, tại sao họ vẫn còn chưa chia tay?

"An Nhu, tớ đi vào trước!"

Quý Lâm Lân dẫn cô đi tới cửa sau, cô tiến vào đại sảnh.

Cánh cửa từ từ mở ra, giọng nói cao vυ"t của người chủ trì buổi lễ vang vọng khắp hội trường rộng lớn.

"Bây giờ tất cả chúng ta hãy chào đón cô dâu xinh đẹp và đáng yêu Đường An Nhu, cô Đường..."

Tiếng nhạc và tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, ánh đèn sân khấu chiếu rọi vào cô.

Đường An Nhu từng bước đi trên thảm đỏ, cô lại có cảm giác như mình là một con rối vô hồn.