Đổ Bác Chi Vương

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cờ bạc, sát phạt lẫn nhau trong cuộc đỏ đen… Võ Lâm Đổ Thành giống như một bóng ma xuất hiện chấn động võ lâm thiên hạ. Cuộc đỏ đen sát phạt như những cơn lốc cuốn hút theo toàn bộ giới giang hồ. Tron …
Xem Thêm

Chương 22
Mục đích muốn xóa bỏ giao ước để cứu anh, nên Tuyết Sơn Âm Linh nghe Tống Nguyên chịu "cá độ" vội hỏi tới:

- Điều kiện thế nào?

Tống Nguyên mỉm cười đầy tự tin và bảo:

- Đơn giản lắm, nếu ngươi thắng ta, thì chẳng những lão huynh của ngươi được tự do mà ta sẽ ở dưới quyền sai khiến của ngươi. Còn ngươi thất bại đương nhiên cũng phải chịu làm lão nô cho ta như anh của ngươi vậy.

Tuyết Sơn Âm Linh gật đầu, nói lớn:

- Được lắm, giao ước một lời đã định.

Những kẻ đứng ngoài đều nhốn nháo nhìn nhau. Họ ngạc nhiên cũng phải. Bởi "Tuyết Sơn Nhị Kỳ" hai lão này tuổi đã hơn trăm, võ công đều thượng thặng. Vậy mà giao đấu với một thiếu niên một trận có thể phải trở thành đầy tớ hết. Biết là trận đấu sẽ kinh khủng, mọi người lẳng lặng tránh xa, đấu trường bỗng có một khoang thật rộng. Giữa hai đối thủ, sát khí đằng đằng, không khí căng thẳng như sợi dây đàn căng hết cỡ phím.

Trận chiến này quan hệ đến cả suốt đời đôi bên.

Tuyết Sơn Âm Linh vốn là kẻ xảo trá, lão đã có ý đồ xấu trong đầu, nếu nắm không thắng được đối phương bằng võ công thì sẽ dùng kế độc để hại Tống Nguyên.

Vừa qua một trận kịch chiến, Tống Nguyên bị hao tổn chân nguyên quá nhiều, còn mang thương tích bởi một chưởng của Tuyết Sơn Âm Hồn. Thế mà vẫn chịu đấu tiếp với Tuyết Sơn Âm Linh, nên Tống Nguyên khiến mọi người có mặt phải nể phục. Song kẻ nào sẽ chết thì chẳng ai dám quyết đoán.

Khi đó Tuyết Sơn Âm Hồn phủ phục trên lớp đá, miệng kêu khẽ:

- Thưa chủ nhân.

Tống Nguyên phẩy tay:

- Đừng nói nhiều. Ngươi đứng dậy, chờ xem lão đệ của ngươi dành lại tự do cho ngươi.

Vội tuân lệnh, Tuyết Sơn Âm Hồn đứng qua một bên, trong lúc Tuyết Sơn Âm Linh sấn tới.

Dịu giọng, Tống Nguyên hỏi:

- Ngươi muốn đấu sao đây?

Lão già đáp nhanh:

- Đấu chưởng…

Tống Nguyên thản nhiên bảo:

- Tốt lắm, ta sẽ đấu ba chưởng để quyết định hơn thua.

Chàng chĩa ngón tay dùng thiết chỉ vạch xuống nền đá trong hang. Chỉ nghe những tiếng "rẹt rẹt", trong chớp mắt ngón tay chàng đã vạch ra ở nền đá hai vòng tròn, cách nhau một trượng.

Chàng nhảy vào đứng trong một vòng…

Tuyết Sơn Âm Linh cũng hiểu ý, nhảy vào vòng đối diện.

Gương mặt lo sợ, Tuyết Sơn Âm Hồn bỗng bước lên, nói nhỏ:

- Xin chủ nhân nới tay…

Tống Nguyên quay lại bảo:

- Ta đang bị thương, nhưng với lão đệ của ngươi ta không nỡ cạn tàu ráo máng đâu. Ngươi cứ lui ra.

Tuyết Sơn Âm Hồn cúi đầu lui qua một bên.

Lúc ấy, đấu trường giữa lòng hang im phăng phắc, mọi người theo dõi trận đấu ghê sợ. Bầu không khí tĩnh lặng đến con ruồi bay qua cũng nghe tiếng rung cánh.

Bỗng Tống Nguyên lên tiếng:

- Phát chưởng đi.

Cười gằn một tiếng, thừa lúc Tống Nguyên đang nói, Tuyết Sơn Âm Linh mở chân khí, vung song chưởng xuất chiêu, theo kiểu đánh trộm.

Một luồng lãnh khí ào ào vỗ tới…

Tuy bất ngờ, Tống Nguyên cũng kịp định thần, lật nhanh song chưởng, hồng quang đỏ rực, kình khí ầm ầm chặn chưởng đạo đối phương.

"Bình", lòng hang chấn động, chưởng khí bị nén, tạo thành những luồng xung kích xẹt ra bốn phía. Bọn cao thủ đứng xem bên ngoài đều ngả nghiêng như muốn bị đẩy bay đi.

Áp khí nén mạnh, khiến Tống Nguyên cảm thấy tức ngực, thân thể lảo đảo, chỉ một bước nữa là lọt ra ngàoi vạch vòng. Nhưng chàng cố gắng trụ bộ tại chỗ.

Đôi vai Tuyết Sơn Âm Linh chỉ hơn lắc. Lão chiếm ưu thế, vài người bên ngoài kêu lên:

- Đồ hèn, xuất chưởng không báo trước.

Tống Nguyên vừa trụ vững, kinh mạnh chưa ổn định, vừa toan lên tiếng thì hàn phong đã xô tới ầm ầm, bên tai nghe loáng thoáng tiếng nói của Tuyết Sơn Âm Linh:

- Chưởng thứ hai…

Lại bị đánh trộm, trong lúc vội vã Tống Nguyên đẩy ngược song chưởng, huyết khí ào ào phóng ra…

- "Bình bình"…

Sóng phản lực của chưởng đạo làm những kẻ đứng xem ngã lăn chiêng. Còn Tống Nguyên thân hình đỏ rực, hồng quang bốc lên nghi ngút. Chàng vừa thoát hiểm, chân lùi nửa bước, cắn răng giữ nguyên vị trí.

Chưởng thứ hai này của Tuyết Sơn Âm Linh cũng xuất trộm, nhưng kết quả chẳng được như ý đồ. Lão bị huyết chưởng của Tống Nguyên kịp thời phản kích, bị chấn thương, đầu váng mắt hoa, mồ hôi ướt đẫm, chân lảo đảo bước cả lên vạch vòng tròn.

Có những tiếng la bên ngoài:

- Nhị chiêu gian lận…

- Đánh lén là hèn.

Bọn người đứng xem nhốn nháo.

Đám cao thủ bàn tán xôn xao. Họ đến đây vì theo dõi Tống Nguyên, mong chiếm đoạt Kiếm và Tiêu, nhưng với bản thân Tống Nguyên thì không có thù oán gì cả. Bởi vậy, xem trận đấu diễn ra, mọi người đều tỏ ý không đồng tình với hành động của Tuyết Sơn Âm Linh. Một số người còn tỏ ra nể phục Tống Nguyên, một thiếu niên mới xuất giang hồ dám đấu ngang ngửa với hai lão Tuyết Sơn Nhị Kỳ.

Lúc đó Tuyết Sơn Âm Hồn cũng đỏ mặt vì hành vi bất xứng của Tuyết Sơn Âm Linh. Em lão đã được lão truyền võ công, cũng như đệ tử, thế mà đã hai lần dùng kế đánh trộm đối thủ, trái đạo võ lâm, còn mặt mũi nào nhìn các cao thủ giang hồ?

Nhưng Tống Nguyên thì vẫn thản nhiên, như không thèm chấp với kẻ gian xảo. Vừa ổn định tư thế, chàng lại nhìn thẳng vào mặt Tuyết Sơn, dõng dạc bảo:

- Còn chưởng thứ ba, ngươi phát tiếp đi.

Chàng bình tĩnh đến lạnh lùng, vì đã vận huyết khí lên mười hai thành công lực.

Lớp sương đỏ bao bọc quanh Tống Nguyên, biến thân hình chàng thành pho tượng rực một màu xích huyết.

Nhìn thấy hình ảnh đối phương, Tuyết Sơn chột dạ, Âm Linh của lão phen này chắc chết "linh", bởi không còn cơ hội đánh lén.

Nhưng dù sao cũng tự xưng là tiền bối, và còn mối lo giải tỏa lời giao ước cho lão huynh, nên Tuyết Sơn Âm Linh nghiến răng tập trung song thủ, dồn công lực mười nhân mười, chưởng tâm hướng ra ngoài, phát ra luồng hàn khí lạnh buốt, tạo thành tiếng kêu ù ù khủng khϊếp bắn thẳng vào ngực Tống Nguyên thật mãnh liệt.

Đối diện kẻ cường địch, Tống Nguyên nhe răng cười, song chưởng lật lại, hai luồng hồng khí tạo nên kình lực như sấm sét ầm ầm lao thẳng vào đạo hàn phong của đối phương.

Bóng hình Tống Nguyên khi ấy đỏ rực, lung linh huyền ảo.

Nhiều cao thủ bên ngoài bỗng kêu thất thanh:

- Ôi, "Huyết Thần"… "Huyết thần" xuất hiện.

Bùng bình….

Tiếng nổ long trời lở đất ngắt ngang tiếng kêu của đám cao thủ, những tia hồng quang chói lòa, vách đá xụt xuống, cát bụi mịt mù, làm chúng nhân chạy tán loạn.

Cùng với tiếng nổ, Tuyết Sơn Âm Linh bị bắn khỏi vòng, bay tung tám trượng…Rồi "phịch" một cái, lão ngã ngửa trên nền hang, miêng kêu một tiếng "hự" máu vọt ra như suối ồng ộc, kinh người. Lão ta hôn mê ngay tại chỗ…

Những tiếng hô vang vọng:

- Ôi, tuyệt diệu, công lực siêu phàm.

- Ôi, "Huyết Thần".

- "Tân Huyết Thần" đã xuất hiện.

Những tiếng tung hô, "Huyết Thần" cứ vang vọng mãi như không dứt. Cả lòng hang nhốn nháo, tưng bừng.

Đám đông náo động…

Thấy lão đệ Tuyết Sơn Âm Linh lâm nguy, Tuyết Sơn Âm Hồn vội bay mình tới lấy một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng, tay điểm nhanh mấy huyệt bảo mệnh.

Rồi lão quay lại Tống Nguyên, cung kình hỏi:

- Bẩm chủ nhân, lão nô có nên cứu Tuyết Sơn Âm Linh không?

Lão phải hỏi Tống Nguyên, vì biết rằng theo luật giang hồ và đạo võ lâm, dù một kẻ tàn ác đến đâu, trong khi so chưởng cũng phải giữ tinh thần võ đạo chân chính, động thủ phải báo trước, không được dùng độc kế lừa gạt để giành phần thắng.

Vậy mà đừa em và cũng là đệ tử của lão đã lần lần phát chưởng trộm, giữa lúc đối thủ chưa chuẩn bị. Nếu lão là Tống Nguyên thì lão cũng không thể thao thứ hành vi bỉ ổi ấy…

Lúc đó Tống Nguyên nhìn ánh mắt lo sợ và cầu khẩn của Tuyết Sơn Âm Linh, lòng cao thượng bỗng thắng hận thù.

Chàng dịu giọng bảo:

- Được, cứu hắn đi…

Rồi chàng quay nhìn bốn phía, bỗng nói:

- Ôi, làm gì mà đông người xúm đen, xúm đỏ thế này? Các vị muốn gì đây? Nếu không có việc gì hệ trọng, xin mời các vị lui bước.

Tuy Tống Nguyên nói nhỏ, nhưng nội lực thâm hậu, âm thanh như rót thẳng vào tai mọi người.

Bọn cao thủ các môn phái tìm đến núi Đại Tuyết này vì nghe tin Tống Nguyên sa vào tay Tuyết Sơn Nhị Kỳ, họ đến mong tranh giành Kiếm và Tiêu.

Nhưng xem qua trận giao tranh "Năm mươi chiêu tử đấu" và "Ba chưởng quyết định" còn thấy chàng thiếu niên là hiện thân của "Huyết Thần" đã đủ cho mọi người kinh khϊếp, chẳng dám hỏi han lôi thôi gì nữa.

Sau khi xanh mặt nhìn nhau, chẳng ai bảo ai, đám cao thủ đều tản lạc ra khỏi hang và bay mình xuống núi.

Trong chốc lát, trong lòng hang chỉ còn lại anh em Tuyết Sơn Song lão và chàng trẻ tuổi Tống Nguyên.

Thấy Tuyết Sơn Âm Hồn cứ khúm núm, Tống Nguyên liền bảo:

- Lão tự nhiên đi, bây giờ chúng ta là bạn.

Tuyết Sơn Âm Hồn vội nói:

- Không dám, lão đã thề làm tôi tớ, nếu chủ nhân không chấp nhận thì lão phải chết vì lời thề thôi.

Nghe lão khăng khăng giữ ý, Tống Nguyên thở dài:

- Thôi cũng được, tên thật của anh em ngươi là gì?

Cúi đầu, Tuyết Sơn Âm Hồn đáp:

- Bẩm chủ nhân, lão nô là Thường Trung, còn đệ đệ là Thường Nghĩa.

Liếc nhìn Thường Trung, Tống Nguyên nghĩ thầm:

- Con người này chắc không đến nỗi gϊếŧ sư phụ, hẳn là mưu độc của thằng em. Sau này Tuyết Hồn Lão Nhân trở về ta sẽ tìm dịp minh oan cho Thường Trung.

Chàng bảo Tuyết Sơn Âm Hồn, khi ấy còn quỳ dưới đất:

- Ngươi đứng dậy đi, lo cứu Thường Nghĩa. Ta cần phải đi trước vì có việc gấp…

Tuyết Sơn Âm Hồn Thường Trung lại cung kính hỏi:

- Chủ nhân đi đâu, để lão nô theo hầu?

Tống Nguyên đáp:

- Hãy lo liệu trị vết thương cho Thường Nghĩa, ròi anh em ngươi đến Tinh Cam tìm ta. Chuyến này ta phải đến gấp núi Mã Phát, một người bạn đang hôn mê chờ ta tới cứu.

Chàng phẩy tay:

- Thôi nhé, ta đi đây.

Gương mặt ngượng ngùng, Tuyết Sơn Âm Hồn bỗng kêu:

- Chủ nhân…

Nhìn bộ dạng của lão, Tống Nguyên đã hiểu lão muốn gì, bèn cười:

- Phải ngươi muốn báo cho ta biết là đã cho ta uống thuốc độc?

Hết sức ngạc nhiên, Tuyết Sơn Âm Hồn lắp bắp:

- Ôi, thì ra chủ nhân đã biết?

Tống Nguyên gật nhanh:

- Ta biết, nhưng ngươi cứ yên tâm, vì ta không thể trúng độc.

Chưa dứt lời Tống Nguyên đã phóng mình đi như một cái bóng. Chàng đã nhắm hướng về nội địa, vùng Thanh Hải. Bởi nóng lòng kịp cứu Ái Mã nên bất kể ngày đêm Tống Nguyên vẫn đi, không nghỉ.

Chẳng bao lâu Tống Nguyên thấy trước mặt là sông Cáp Nhĩ Đằng. Bề mặt sông rộng mênh mông, sóng cuồn cuộn dữ dội.

Tự lượng sức mình, rồi Tống Nguyên toan sử dụng khinh công tuyệt đỉnh "Đăng Thủy Độ Bình" để vượt qua bờ bên kia.

Bỗng trong đám lau sậy ven bờ có một con thuyền ló ra. Người ngồi trên thuyền là một lão nhân quắc thước.

Lão ngước nhìn Tống Nguyên và hỏi:

- Khách nhân muốn qua sông chăng?

Vài ngày qua, vừa giao đấu vừa hành trình mỏi mệt, Tống Nguyên cũng muốn ngồi thuyền qua sông thoải mái, nên tươi cười:

- Lão nhân chịu chở khách chứ?

Ông lão tươi nét mặt:

- Tất nhiên, nghề của lão mà. Mời khách nhân xuống thuyền.

Búng mình một cái, Tống Nguyên đã đứng trong lòng thuyền và nhìn mặt sông cuộn sóng.

- Ái chà, sóng dữ quá, lão trượng có cần tại hạ tiếp tay?

Bật cười sang sảng, ông lão nói:

- Không cần đâu, khách nhân đừng coi thường sức lão. Mời khách nhân vào trong khoang thuyền dùng nước. Có trà ngon lắm đấy…

Lướt mình vào trong, quả nhiên Tống Nguyên thấy có bình trà ủ trong giở tre, đang nóng hổi, bên cạnh có chiếc chén lớn. Chàng liền rót trà, cảm thấy mùi thơm, vị chát, có hậu ngọt, rất hấp dẫn. Sẵn cơn khát trên đường xa, Tống Nguyên uống liền ba chén lớn.

Liếc nhìn ra ngoài, Tống Nguyên thấy thuyền vượt ngang sông băng băng, có lẽ gần tới bờ.

Chàng bước ra ngoài, lên tiếng:

- Lão nhân tuổi chắc "cổ lai hy" rồi mà chèo thuyền vượt sóng còn hơn trai trẻ, lại cho khách uống trà ngon. Lát nữa tại hạ xin được thưởng thêm tiền đò.

Lão già bỗng bật cười:

- Cám ơn khách nhân chiếu cố. Nhưng lão chở người chẳng bao giờ lấy tiền đâu…

Tống Nguyên ngạc nhiên:

- Lão trượng nói gì lạ, chở khách không lấy tiền thì lấy gì?

Lại cười sằng sặc, lão già bảo:

- Tùy khách thôi. Có lẽ khách từ phương xa đến nên không biết lão?

Nghe giọng nói của lão già, Tống Nguyên bỗng sinh nghi ngại, liền để ý thì thấy vẻ ngoài hiền từ, nhưng cặp mắt lão chiếu ngời những tia hung quang đáng sợ.

Chàng liền lấy ra một viên ngọc, nói nhanh:

- Lão trượng chắc là người nổi tiếng trong vùng, tại hạ không phải người ở đây nên thất lễ. Thôi thì công lão trượng đưa đò, xin cho được tặng một viên ngọc vậy.

Lão già khoát tay:

- Ồ, lão phu già rồi, lấy ngọc làm gì?

Thuyền vẫn băng đi, còn khoảng hai mươi trượng mới vào bờ, nhưng có vẻ lão già không muốn hướng tới bến.

Tống Nguyên sốt ruột hỏi nhanh:

- Vậy lão trượng muốn tra công ra sao đây?

Ánh mắt sáng ngời, lão già gằn giọng:

- Ta muốn lấy mạng sống của ngươi thôi.

Tuy ngạc nhiên và bực tức, Tống Nguyên dịu giọng:

- Tạ hạ với lão trượng xa lạ, không oán không thù, tại sao lão nói thế?

Gật đầu, lão già đáp:

- Đúng là ta với ngươi không oán không thù. Nhưng ta vâng lệnh phải gϊếŧ ngươi. Trong trà óc thuốc độc "Thủ mệnh đoạt hồn tán" người có thoát tay ta thì cũng không thoát được tử thần.

Vẫn bình tĩnh, Tống Nguyên gằn giọng:

- Tên lão là gì? Lão vâng lệnh ai?

Trừng mắt lên, lão già đáp:

- Ta là "Hải Tâm Quái Tẩu" (Lão già quả quái giữa biển), Đường chủ của Phân đường Thanh Hải, thuộc Thiên Ma bang, vâng lệnh bang chủ gϊếŧ ngươi ở chỗ này.

Tống Nguyên nhếch mép khinh thị:

- Nhưng ta không chế vì thuốc độc thì sao?

Hải Tâm Quái Tẩu vung tay:

- Thì đã có võ công.

Chàng trai lại cười:

- Võ công chắc gì đã thắng ta?

Lão già nhíu cặp mày bạc:

- Ta trấn ở vùng sông biển này đã lâu, khó có tên nào thoát khỏi tay ta. Vả lại, ngươi đã uống ba chén trà "Thủ mệnh đoạt hồn tán" chỉ hơn một giờ nữa không có thuốc giải là đứt ruột chết. Nhưng bang chủ của ta có dặn: Nếu không gϊếŧ được ngươi thì báo cho ngươi biết rằng tới ngày hai mươi sáu tháng này, hẹn ngươi ở "Tuyệt Mệnh nhai" trên đỉnh Vu Sơn Thần Nữ… Ngươi nên nhớ lấy.

Tống Nguyên nhướng mắt:

- Ai sẽ đón ta trên "Tuyệt Mệnh nhai"?

Lắc đầu, lão già bảo:

- Ta không biết.

Bởi nóng lòng đi cứu Ái Mã, Tống Nguyên không muốn giằng co với Hải Tâm Quái Tẩu, nên chàng chỉ cười khà khà, nói nhanh:

- Tốt lắm, phiền lão nói lại với bang chủ Thiên Ma bang là ta đang cần gặp ông ấy. Ta nhất định sẽ đến theo lời hẹn ở "Tuyệt Mệnh nhai".

Lời nói chưa dứt, Tống Nguyên đã bay mình ra mặ sông.

Hải Tâm Quái Tẩu thét lớn:

- Tiểu tử, đi đâu.

Buông lơi mái chèo, lão uốn vài cuộn lên một làn kình phong để chặn Tống Nguyên lại.

Vì muốn đi nhanh, Tống Nguyên rút đồng bạc lẻ trăng tình, vụt lại, miệng quát to:

- Hãy nhận tiền đò.

Một luồng bạch quang chói ngời phóng vụt vào "Biện Môn" của Hải Tâm Quái Tẩu.

Lão già hơi nghiên đầu, tả thủ đưa ra, hai ngón tay vừa đúng lúc kẹp lấy đồng bạc.

Lúc đó Tống Nguyên đã lao xuống nước, miệng bật cười:

- Khà khà, nhận tiền đò sòng phẳng rồi nhé.

Hải Tâm Quái Tẩu đã từng hạ bao nhiêu cao thủ giang hồ, không ngờ hôm nay bị thằng nhỏ giỡn mặt, bèn nổi giận vung hữu thủ, quát lên:

- Không thèm nhận…

Đồng bạc mang theo luồng kình khí dữ dội quật vào lưng Tống Nguyên như một tia sét. Đồng thời lão già vác mái chèo đuổi theo.

Nghe tiếng quát của lão già và thấy có luồng kình phong đến huyệt "Bội Tâm", Tống Nguyên vận công, đưa tả thủ ra phía sau vớt lấy đồng bạc rồi phóng vụt lại Hải Tâm Quái Tẩu cùng tiếng cười:

- Đừng khách sáo, nhận bạc đi.

Đồng bạc mang theo kình đạo mãnh liệt, trong lúc thân hình Tống Nguyên đã lướt xa hơn mười trượng.

Hải Tâm Quái Tẩu hơi khựng lại vì sức mạnh khủng khϊếp từ phía đồng bạc làm lão phải tránh né, khi lão nhìn lên đã thấy cái bóng đỏ lao vào bờ mất hút rồi.

Khom vai xuống, lão than thầm:

- Tiếc thay một tài năng trẻ. Nhưng hắn sẽ chết vì độc dược…

Thêm Bình Luận