Chương 9: nhiệm vụ thất bại bị phạt hứng tình

Cả hai người ân ân a a chẳng biết là bao lâu, chỉ thấy đêm đã khuya, gió lạnh thổi nhiều. Hai người cảm thấy lạnh, hơn nữa chơi cũng đã đủ nên quyết định về phòng nghỉ ngơi. Họ dùng quần áo của Xuyên Khanh để lau tϊиɧ ŧяùиɠ văng khắp nơi, để sáng mai gia nhân tới dọn dẹp không phát hiện điều dị thường.

Đường Minh ngỏ ý: "Xuyên Khanh, ta với ngươi thi xem, ai bắn tinh xa nhất thì thắng, người thua phải bò bốn chân về phòng.

"Chơi luôn."

Xuyên Khanh vuốt lại tóc. Ban nãy hai người quần nhau đến đầu tóc rối xù. Cả hai bắt đầu vuốt lộng phân thân mình.

Kết quả người thắng là Đường Minh.

Xuyên Khanh có chơi có chịu. Khỏa thân bò bốn chân về phòng.

Dấu son đỏ chi chít khắp người, trên mặt lem luốc như diễn viên hề. Dấu son còn tập trung hai bên vυ", trên bụng, phân thân, đặc biệt là đằng sau mông, Đường Minh hài lòng.

"Mau, bò nhanh lên."

"Đợi ta với."

Duy Kỳ hôm nay lại mất ngủ. Hắn không hiểu vì sao cứ nhớ mãi đến nụ cười Xuyên Khanh. Duy Kỳ khó chịu, quyết định ra bên ngoài ngắm trăng.

Không nghĩ tới hắn vậy mà đi tới biệt viện phía nam của Đường Minh. Hắn nhớ trong khu biệt viện này có đình không mái, là nơi tốt nhất để ngắm trăng, nhưng Đường Minh không thích người lạ đi tới nơi đó.

Duy Kỳ lưỡng lự vài giây, hắn vẫn tôn trọng nơi riêng tư của con mình, vì thế xoay người rời đi.

Hắn không nghĩ đến chuyện vừa mới đi được mấy bước đã nghe tiếng người xì xầm. Hắn nghi hoặc. Có kẻ gian đột nhập vào biệt viện con hắn.

Du Kỳ đi xông ra hỏi là kẻ nào thì nghe thấy tiếng của Đường Minh.

"Đi nhanh lên... gió thổi rồi, ta lạnh lắm..."

Đường Minh sao còn ở ngoài này? Con hắn cũng đang ngắm trăng à.

Ngay sau đó là tiếng của Xuyên Khanh, uất ức kêu lên. Hắn nghi hoặc, không lẽ con hắn gây khó dễ cho Xuyên Khanh? Tại sao Xuyên Khanh lại không nói hắn nghe chứ.

"Ưʍ... từ từ... ta mắc tè quá..."

"Nín tè đi! Giờ này tè gì nữa." Giọng Đường Minh.

"Ưʍ... nhưng mà bàng quang ta đầy nước quá...á... nó rỉ ra mất... hức..." Giọng Xuyên Khanh nức nở.

Không biết ma xui quỷ khiến gì mà Duy Kỳ không xông ra, chỉ nép vào bụi cây gần đó, nhẹ nhàng vạch tán cây nhìn ra bên ngoài xem có chuyện gì.

Duy Kỳ kinh hãi, không ngờ rằng có ngày chứng kiến đứa con út của mình ăn mặc như một kỹ nữ thấp hèn. Mặt lấm lem son và son. Còn bên dưới, Xuyên Khanh lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mặt cũng lem luốc không kém, đang bò bốn chân như một con chó.

Duy Kỳ vốn đã mắt nhắm mắt mở khi biết cậu quan hệ không đứng đắn với Kiến Vân, nhưng không ngờ ngay cả con mình mà Xuyên Khanh cũng dụ dỗ sa vào con đường da^ʍ loàn, biếи ŧɦái.

Duy Kỳ tức giận, nhìn bề ngoài thư sinh nho nhã, thực chất là đang che đậy cho một tâm hồn biếи ŧɦái bệnh hoạn.

Đường Minh cười: "Tiểu đi, tiểu bằng tư thế chó nha."

"Mà khoan đã, ta cũng mắc tiểu. Ngươi lại đây, há miệng ra."

Xuyên Khanh không hề hay biết Duy Kỳ đang đứng trong góc tối quan sát thấy hết thảy. Hắn thấy Xuyên Khanh đang từ từ bò tới, ngẩng đầu há miệng. Bên dưới giơ một chân lên. Từ chỗ đứng của Duy Kỳ, hắn thẳng một đường nhìn thấy rõ động huyệt dính đầy son, bị nong rộng chảy dâʍ ɖị©ɧ dầm dề của Xuyên Khanh.

Duy Kỳ hít sâu một hơi.

Đường Minh tiểu. Cột nước trong vắt rơi thẳng vào miệng cậu, còn bên dưới cậu cũng đang phọt nướ© ŧıểυ

Duy Kỳ muốn quay lưng đi, nhưng không biết có ma lực vô hình nào đó níu giữ chân hắn, để hắn tiếp tục nhìn hình ảnh dâʍ đãиɠ mà cả đời hắn chưa từng nghĩ đến, rằng có ngày con hắn bệnh hoạn như vậy.

Đường Minh phọt nướ© ŧıểυ xong thì ra lệnh: "Ngươi không được tiểu tiếp, nín cho ta."

Xuyên Khanh rên ư ử, mgoan ngoãn gồng người nín tiểu. Cảm giác côn ŧᏂịŧ nặng nướ© ŧıểυ hiện lên một cách rõ ràng. Nướ© ŧıểυ ấm ấm đã thoát khỏi bàng quang rồi bị nghẹt lại ở niệu đạo làm cậu bức bối khó tả.

"Ngươi... sao cấm ta tiểu?"

Đường Minh cười dâʍ đãиɠ: "Lát về phòng tiểu trước cửa nhà ta... ta thèm ngửi mùi khai nướ© ŧıểυ của ngươi."

"Biếи ŧɦái!" Xuyên Khanh mắng yêu.

Đừing Minh cười dài. Cả hai chầm chậm đi. Xuyên Khanh nức nở: "Chờ... chờ ta với... bàng quang ta tê quá... mắc tiểu quá... ta muốn tiểu... niệu đạo ta giống như bị ai đó bóp vậy á... nướ© ŧıểυ bóp niệu đạo của ta..."

Chẳng biết sao Duy Kỳ lén đi theo sau Xuyên Khanh. Lúc hắn thấy Xuyên Khanh với Đường Minh tiểu, bụng dưới rạo rực, bàng quang co bóp làm hắn buồn tiểu. Hắn muốn tiểu lên người Xuyên Khanh.

Xuyên Khanh đến trước của phòng liền hẩy mông, banh háng, hai tay chống đất đái xè xè. Đường Minh cũng xoạc rộng hai chân, một tiếng thét nho nhỏ, hắn cũng tiểu.

Nướ© ŧıểυ hai người hòa chung thành một bãi lớn. Lúc trút toàn bộ nước có trong bàng quang, cậu cảm giác như mình vừa bay lên thiên đàng vậy. Niệu đạo hơi ngưa ngứa, tựa như có ai nhẹ nhàng dùng móng khẩy chúng, kí©h thí©ɧ bàng quang co bóp rồi tống hết chất thải lỏng trong người ra.

Đường Minh hẩy mông, để nam căn lắc lư giũ nước mấy cái. Hiện giờ hai người bọn họ chẳng khác gì Ngưu Lang Chức Nữ, người đầu bãi nước người cuối bãi nước.

"Ngươi dám bò qua bãi nước vào nhà không?" Đường Minh hỏi.

Xuyên Khanh nhếch môi, ra vẻ đắc thắng: "Có gì không dám? Nướ© ŧıểυ thôi mà."

Cậu vừa nói vừa bò qua bãi nước, mang theo dấu nước vào trong phòng.

Xuyên Khanh bò theo sau Đường Minh, đến khi cửa phòng đóng lại, duy chỉ có bãi nướ© ŧıểυ trước cửa chứng minh cho những việc đồϊ ҍạϊ cả hai vừa làm để lại. Duy Kỳ nhíu mày, nhìn bộ dạng chịu uất ức của Xuyên Khanh, cả hành động uống nướ© ŧıểυ thấp hèn đê tiện kia, thoáng chốc hắn nghĩ có khi Xuyên Khanh bị con hắn nắm điểm yếu, cho nên mới phải nghe theo, làm mấy trò điên khùng này.

Càng nghĩ, Duy Kỳ càng tức giận, nhưng hắn lại không chú ý vì sao hắn lại nổi giận như vậy.

Là vì con hắn hay Xuyên Khanh.

Cả hai người không biết tâm tư cuộn trào như sóng dữ của Duy Kỳ. Hai người về đến phòng, Xuyên Khanh nhào lên hôn ngấu nghiến người kia. Đường Minh cắn môi dưới cậu mấy cái, rồi cùng nhau ôm chặt chìm vào giấc ngủ say nồng, không thèm tẩy rửa thân thể.

Đến sáng hôm sau, Đường Minh mếu máo, hôm qua dùng kẹp con bướm quá chặt nên đầṳ ѵú đã sưng tấy, đỏ bầm. Nhìn chúng cứng ngắt, to tròn chĩa thẳng lên trời, Xuyên Khanh ác ý đυ.ng nhẹ làm Đường Minh rêи ɾỉ không biết vì đau hay vì sướиɠ.

"Nhìn nè, nó dài ra một chút rồi. Ngươi cứ thường xuyên kẹp nó, từ từ vυ" ngươi cũng sẽ giống ta." Xuyên Khanh cười.

"Nhưng mà nó đau quá..." Đường Minh bĩu môi.

Xuyên Khanh nheo mắt, đầy ý cười nhìn Đường Minh: "Thật không? Sướиɠ hơn đau hay đau hơn sướиɠ?"

"Sướиɠ... hơn đau..." Đường Minh nhỏ giọng.

Xuyên Khanh bóp mạnh phân thân Đường Minh rồi đứng dậy định xuống bếp. Dường như Đường Minh sực nhớ ra điều gì, hoảng hốt nhìn Xuyên Khanh. Xuyên Khanh nghi hoặc, hỏi nhỏ.

"Ngươi... bộ có chuyện gì à?"

"Ta... ta có nên nói thật không?" Đường Minh vô cùng áy náy, ngập ngừng.

"Ngươi nói đi, có phải chuyện gì nghiêm trọng lắm không?"

Đường Minh ngập ngừng: "Không có gì quan trọng, chỉ là đêm qua... cha ta nhìn thấy hai chúng ta lõα ɭồ, lúc đó ta còn tiểu vô miệng ngươi, mà người đi tiểu tư thế chó..."

Xuyên Khanh kinh hoàng, cậu không ngờ tới Duy Kỳ lại biết. Duy Kỳ tới từ lúc nào vậy.

"Tại sao ngươi biết?"

"Ta có võ mà... có người tới lý nào ta không biết..."

Xuyên Khanh hoảng hốt bật dậy: "Tại sao lúc đó ngươi không nói cho ta biết?"

"Lúc đó đang sướиɠ... với lại... chúng ta có che giấu thì cũng trễ rồi..."

"Trời ơi, xong rồi... không xong rồi..."

Rốt cuộc Duy Kỳ lúc đó có phản ứng gì, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến nhiệm vụ đó.

Xuyên Khanh bồn chồn, cảm thấy mọi chuyện không ổn. Nếu như Duy Kỳ biết Đường Minh và cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tối hôm qua, ấy vậy mà hôm nay chẳng có chút phản ứng gì... không thể nào có chuyện Duy Kỳ nhắm mắt làm ngơ được.

Nhớ lại chuyện ban nãy, Duy Kỳ không ra dùng bữa có lẽ vì lý do này. Xuyên Khanh vội đứng dậy, Đường Minh cũng luốn cuống.

"Ngươi định đi đâu?"

"Còn đi đâu nữa, gặp cha ngươi."

"Ta cũng đi nữa."

Cả hai tìm tới thư phòng của Duy Kỳ, quả nhiên giống như Xuyên Khanh nghĩ, Duy Kỳ không muốn gặp mặt cậu.

Xuyên Khanh mím môi, cho dù nhiệm vụ bị thất bại, thế nhưng cậu vẫn sẽ không từ bỏ. Cậu đã hứa sẽ giúp Đường Minh câu dẫn được đại ca mình, thì người có thề giúp đỡ bọn họ, tăng tỉ lệ thành công chính là Duy Kỳ.

"Kỳ thúc, ta biết thúc không muốn gặp mặt, nhưng thúc hãy nghe ta nói, tất cả tội lỗi đều l2 do tq gây ra, chỉ mong thúc giơ cao đánh khẽ, đứng đánh chết hắn.."

Đường Minh run sợ, hắn biết cha mình tức giận. Cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn, nhưng hán chưa kịp nói gì đã nghe Xuyên Khanh đứng ngoài cửa thư phòng cầu xin.

"Xuyên Khanh..."

"Minh, ngươi về phòng trước đi, ở đây có ta lo liệu."

"Không được, ta ở đây chịu tội với ngươi, là do ta rủ ngươi nên mới..."

Xuyên Khanh lắc đầu, nhỏ giọng: "Ngươi về phòng đi, ta có cách của mình. Chắc chắn sẽ được."

Đường Minh lo lắng không đi, Xuyên Khanh gằn giọng: "Ngươi ở đây là đang cản trở ta."

Đường Minh mím môi, đành phải đứng dậy đi về phòng. Thấy Đường Minh đi khuất, Xuyên Khanh lớn giọng.

"Thúc thúc, nếu thúc không muốn gặp mặt ta... ta ở đây quỳ đến khi nào ngươi chịu gặp mặt ta thì thôi!"

Xuyên Khanh vừa nói vừa quỳ xuống. Gia nhân kinh ngạc, không biết công tử Xuyên Khanh đã phạm lỗi gì mà xin tạ tội với lão gia. Có vài gia nhân che dù cho cậu nhưng đều bị cậu từ chối, còn lớn tiếng cố ý nói cho Duy Kỳ nghe, cậu phải ở đây quỳ gối đến khi nào Duy Kỳ chịu gặp mặt hắn.

Gia nhân thấy thương, thấy tội cho Xuyên Khanh nhưng không làm gì được. Họ cũng không thể xin lão gia tha cho Xuyên Khanh, phận tôi tớ không có quyền xen vào chuyện gia chủ, hơn nữa họ cũng không biết Xuyên Khanh phạm lỗi gì.

Tuy Xuyên Khanh ở đây mới có vài ngày, nhưng tính tình Xuyên Khanh ngoan ngoãn, lễ độ, gặp ai cũng chào hỏi, không phân biệt người trước mặt là chủ hay người rồi ăn nói hách dịch. Họ tin lỗi Xuyên Khanh phạm phải chỉ là một lỗi nhỏ xíu, bé như con kiến không đáng kể. Nhưng vì tính cách xa cách của lão gia, vì thế mới làm Xuyên Khanh áy náy, lo lắng trong lòng.

Họ chỉ là không nghĩ rằng, tội Xuyên Khanh với Đường Minh phạm phải, Duy Kỳ cả đời cũng không tưởng tượng ra nổi.

Quản gia Lý Hoài trong nhà hé mở mành cửa sổ, nhìn thấy Xuyên Khanh đã quỳ nhiều giờ liền, không khỏi thở dài.

Lý Hoài ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Lão gia... Xuyên Khanh công tử đã quỳ nhiều giờ rồi."

Duy Kỳ xoa hai vành mắt đen của mình, gằn giọng: "Nó muốn quỳ cứ để nó quỳ."

Thật uổng công hắn coi Xuyên Khanh như cháu ruột của mình.

Xuyên Khanh lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao, nếu chiếu theo giờ hiện đại chắc đã tầm mười hai hoặc một giờ trưa, đây là thời gian nắng nóng nhất trong ngày.

Thân nhiệt hắn vốn không chịu nóng được, chơi game cũng như vậy, Xuyên Khanh bắt đầu cảm thấy choáng váng, thân hình lung lay sắp không chịu nổi.

Thấy tình hình này không ổn, Xuyên Khanh thầm nói với Bảo Bảo: "Bảo Bảo, ta sắp chịu không nổi rồi..."

"Rất tiếc tôi phải thông báo cho cậu biết... nhiệm vụ thất bại. Chuẩn bị nhận hình phạt uống xuân dược, hứng tình một ngày một đêm."

Cậu vốn dĩ biết trước sau gì nhiệm vụ cũng thất bại. Chưa kịp quyến rũ hắn đã bị hắn phát hiện ra bí mật.

"Không phải chứ... quỳ ở dưới nắng thế này ta sẽ bị cảm thôi, đã bệnh rồi còn hứng tình nữa... tôi chết thiệt đó Bảo Bảo."

"Bảo Bảo sẽ không cho cậu chết dễ dàng đâu." Giọng Bảo Bảo trầm xuống, còn cười dài mấy câu.

Xuyên Khanh vừa nghe cảm thấy lỗ tai tê rần, ngứa ngáy.

Đường Minh về phòng cũng không yên lòng. Hắn không biết cách của Xuyên Khanh là gì, nhưng nhìn thấy mặt trời đã lên rất cao, hắn chờ rất lâu vẫn không thấy Xuyên Khanh về. Đảo mắt suy nghĩ, hắn đóng cửa, quyết định tới thư phòng phụ thân lần nữa.

Lúc hắn tới đã thấy Xuyên Khanh quỳ gối ở đó, mồ hôi tuôn đầm đìa, ướt hết lưng áo. Mặt cậu đỏ ửng, Đường Minh biết không ổn, vội vàng đi tới.

Xuyên Khanh lảo đảo, thân hình lung lay rồi ngã xuống. Đường Minh hoảng hốt hét lên.

"Xuyên Khanh!"

Hắn dùng khinh công bay tới, kịp thời đỡ Xuyên Khanh trước khi đầu cậu đập xuống nền gạch. Toàn thân Xuyên Khanh nóng như lửa đốt, hơi thở nặng nề, khó chịu. Đường Minh hét lớn.

"Cha! Cha! Xuyên Khanh không ổn, đệ ấy gặp chuyện rồi!"

"Xuyên Khanh, tỉnh lại, Xuyên Khanh!"

"Phụ thân! Xuyên Khanh gặp chuyện rồi!"

Đường Minh gào to, gia nhân hoảng hốt, vội chạy ra xem, họ thấy Xuyên Khanh bất tỉnh nên cũng gọi lão gia. Duy Kỳ vừa mới nhắm mắt ngủ, vừa lim dim đã nghe bên ngoài ồn ào. Duy Kỳ biết Xuyên Khanh đang quỳ gối bên ngoài, mọi người ồn ào chắc chắn Xuyên Khanh đã xảy ra chuyện.

Duy Kỳ vội vàng bước ra, bế bổng Xuyên Khanh lên, đi tới phòng ngủ của mình.

"Còn không mau gọi đại phu!"

Đường Minh luống cuống đứng dạy, gia nhân chạy đi tìm đại phu.

Đại phu vừa tới, chẩn đoán cho Xuyên Khanh, ông nói may là gọi đại phu kịp thời, nếu để lâu chút nữa chắc chắn da cậu sẽ bị phỏng. Đại phu kê vài đơn thuốc, phòng ngừa cậu bị cảm nắng. Quản gia khom người cám ơn rồi đưa đại phu ra về.

Chờ đại phu đi khỏi, Duy Kỳ mới sờ trán cậu kiểm tra. Duy Kỳ định phạt cậu một chút để cơn giận nguôi bớt, không ngờ da của Xuyên Khanh yếu ớt tới như vậy, không chịu đựng cái nóng được.

Duy Kỳ lên tiếng: "Minh, con về phòng đi."

"Nhưng..." Hắn muốn ở lại chăm sóc cho Xuyên Khanh.

"Còn không về phòng? Chuyện của con ta tính sổ sau."

Đường Minh rùng mình, đành phải về phòng. Trước khi đóng cửa còn luyến tiếc nhìn Xuyên Khanh một cái, thấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm như thể muốn chém mình ra làm hai từ cha, Đường Minh đành phải đóng cửa lại.

Duy Kỳ đợi Đường Minh đi khỏi mới quay lại nhìn Xuyên Khanh.

"Hừ, đúng là khiến cho người ta lo lắng."

Giọng Bảo Bảo đầy ý cười vang lên: "Hình phạt bắt đầu."

Xuyên Khanh cảm thấy toàn thân nóng bức, râm ran ngứa ngáy khó chịu. Cậu động đậy, ma sát quần áo. Duy Kỳ thấy Xuyên Khanh tỉnh lại, nhưng thần sắc và hành động có chút là lạ.

"Xuyên Khanh? Ngươi làm sao vậy?"

"Ta... ta khó chịu quá... nóng quá..." Xuyên Khanh nức nở, vội vàng cởi bỏ quần áo.

Duy Kỳ kinh hoàng ngăn hành động cậu lại. Xuyên Khanh vùng ra, chẳng biết cậu có sức mạnh từ đâu, thành công hất tay Duy Kỳ ra.

"Khó chịu quá... a... ưʍ... khó chịu quá... đau quá..."

Toàn thân đều đau, cảm thấy trống rỗng, mọi thứ mơ mơ hồ hồ. Nhất là cái lỗ bên dưới, nó rất khó chịu, rất cô đơn.

"Ngươi bị làm sao thề? Để ta gọi đại phu tới!"

Xuyên Khanh hét lên: "Không muốn!"

Xuyên Khanh lao xuống giường, nhào tới giá treo bội kiếm, vội vàng rút kiếm ra. Duy Kỳ kinh hoàng.

"Khanh, ngươi có biết ngươi làm gì không, bỏ kiếm xuống!"

Xuyên Khanh giơ kiếm lên, khóc lóc nửa nở.

"Ta đau... khó chịu... thân dưới khó chịu... ngươi để ta chết đi!"

Xuyên Khanh nói xong giơ kiếm đặt ngay cổ mình. Duy Kỳ xông tời, kịp thời chụp tay câu, giật mạnh về phía mình, tay còn điểm huyệt trên cánh tay cậu. Xuyên Khanh bị đau buông kiếm ra.

"A!"

Xuyên Khanh đau đớn ôm lấy tay mình, Duy Kỳ tức giận ném cậu lên giường. Xuyên Khanh không cho hắn nói trước.

"Tại sao ngươi cứu ta? Để cho ta chết đi, ta mới không phải đau đớn như vầy!"

Xuyên Khanh bật khóc, nước mắt lăn dài, ướt hai bên gò má cậu. Duy Kỳ nhìn thấy liền đau lòng, ngồi bên giường, xoa má cậu.

"Rốt cuộc có chuyện gì!"

Xuyên Khanh đẩy hắn ra, co ro một góc, run rẩy. Không ổn, có vẻ xuân dược đã ngấm, tòa thân cậu đã dần mất sức.

"Tại loại thuốc chết tiệt đó! Nếu ta không bị nó thì cha mẹ ta đã không qua đời. Đường Minh sẽ không bị ta dụ dỗ làm mấy chuyện đồϊ ҍạϊ đó. Đường Minh chỉ vì muốn cứu ta, không để ta bị đau mà thôi..."

Xuyên Khanh càng nói càng khóc to. Duy Kỳ kinh ngạc, rốt cuộc Xuyên Khanh bị cái gì, là ai nhẫn tâm hạ độc một đứa trẻ. Nói vậy Kiến Vân cũng vì cứu đứa nhỏ cho nên mới làm chuyện đó. Duy Kỳ kinh ngạc, không ngờ rằng Xuyên Khanh đã chịu đựng đau đớn bấy lâu nay.

Xuyên Khanh thở dốc, cuối cùng không chịu nổi, liền cởϊ qυầи áo ra. Duy Kỳ cản lại.

"Ngươi định làm gì?"

"Giúp ta... giúp ta... ta đau quá, ta chịu không nổi.. ta chết mất..." Xuyên Khanh chồm tới, cố gắng vùi mặt vào ngực hắn, hít lấy hít để mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng đó.

Xuyên Khanh bừng tỉnh, vội vàng đầy Duy Kỳ ra.

"Không... ngươi đi ra đi... đừng quan tâm ta... để ta chịu đau đớn chết đi..."

Xuyên Khanh khóc nức nở. Duy Kỳ không đành lòng, nhưng cũng không dám tiến tới ôm lấy Xuyên Khanh. Thân thể của Xuyên Khanh rất đẹp, trắng nõn nã. Hai đầṳ ѵú to tròn hơn bình thường, nam căn hồng hồng bên dưới đã cương cứng. Đây đều là cảnh xuân mà hắn nhìn thấy ngày hôm qua, làm hắn thao thức không ngủ được. Hôm nay, hắn lại nhìn cơ thể này lần nữa, trong cự ly cực gần.

"Đau... đau quá..."

Đau là thật, ngứa là thật, cậu muốn có ai đó hϊếp cậu là thật, nhưng mấy lời phía trên đều là chém gió. Cậu không đi làm diễn xuất uổng phí biết bao, làm nền diễn xuất nước nhà bị mất đi một tài năng.

"Đau quá... ưʍ... ai đó... tới hϊếp tôi đi... hϊếp tôi... cưỡng bức tôi... gian dân tôi đi... làm ơn..."

Xuyên Khanh thở dốc, ngón tay mò xuống động huyệt mà chà đạp. Cậu mò tới bên cạnh Duy Kỳ, thở dốc, trườn lên người hắn, còn cố gắng ngậm ngậm môi hắn.

"Duy Kỳ... giúp ta... làm ơn... giúp ta... ta khó chịu quá... ta muốn chết..."

Khoảnh khắc cậu hôn hắn, tuy nụ hôn mỏng manh như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng hắn cảm thấy có dòng điện nào đó chạy dọc từ sống lưng xuống nam căn của hắn.

Duy Kỳ thở ồ ồ, trực tiếp chụp tay cậu đè xuống giường.

"Ta sẽ giúp ngươi."

Xuyên Khanh cười, hai chân quấn hông hắn: "Mau lên... ta khó chịu quá... ngứa quá..."

Trước tiên phải làm Xuyên Khanh bình tĩnh lại rồi tính tiếp. Hắn nghĩ thầm.

Duy Kỳ cúi người, bị Xuyên Khanh chụp lấy, điên cuồng hôn, tựa hồ muốn nuốt luôn cái lưỡi đối phương.

Duy Kỳ đã có bao nhiêu phu nhân, sinh ra tới tận ba đứa con, vì thế nhanh chóng chiếm ưu thế. Duy Kỳ lật người cậu lại, cầm nam căn để bên ngoài động huyệt, bắt đầu nhấp

Ngay khi Xuyên Khanh nóng nảy thì hắn đâm mạnh vào. Xuyên Khanh hét lên, bắn ra.

"Ta bắn rồi! A... mạnh lên... hϊếp ta đi... Duy Kỳ..."

Trong phòng truyền ra tiếng bịch bịch da thịt chạm nhau, kèm theo đó là tiếng thở dốc của Xuyên Khanh. Gia nhân đã sớm lui đi, không có lệnh lão gia không ai dám bén mảng lại gần, cho nên không biết trong phòng đang diễn ra cảnh xuân làm con người ta đỏ mặt.

"Dâʍ đãиɠ... siết chặt như vậy, thèm nam căn đàn ông lắm sao?" Duy Kỳ đổi tư thế, cầm hai chân cậu giơ lên cao rồi đâm vào. Xuyên Khanh cũng tận tình tự vuốt lộng phân thân mình. Hai đầṳ ѵú đầy dấu răng, nước miếng, chúng sưng lên, đỏ tươi hai quả sơ ri.

"Thèm... thèm lắm... thèm nam căn của ngươi... ta thích ngươi từ lâu rồi... nhưng không dám nói... ngươi... ưʍ... quá lạnh lùng... a... sâu quá... trời ơi..."

Duy Kỳ kinh ngạc, không ngờ Xuyên Khanh đã yêu thầm mình. Chẳng hiểu sao trong lòng hắn có chút vui vẻ, tự hào, hắn điên cuồng nhấp sâu vào đến tận gốc rồi ngâm ở đó một lúc, sau đó rút ra, chỉ để lại qυყ đầυ còn trong động, rồi lại đâm sâu vào.

Nhịp thúc chầm chậm nhưng cú nào sâu cú đó làm Xuyên Khanh điên cuồng, run rẩy hét to.

"Được... vậy ta sẽ cho ngươi ăn no, lúc nào cũng được ăn bạch dịch. Ngươi thích bò kiểu chó mà? Sau này cho người khỏa thân, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bò như chó..."

"A... thích quá... sướиɠ quá... ưʍ... ta không thích mặc quần áo... cảm giác ngứa ngáy... nóng nực..."

Xuyên Khanh trân người, lần nữa bắn ra. Trên ngực, trên bụng đều dính đầy tϊиɧ ŧяùиɠ. Duy Kỳ thúc liên hồi, đến độ da thịt ma sát nhau tạo thành mảng đỏ.

"Ta cho ngươi khỏa thân, cho ngươi ăn kiểu chó, lúc nào hứng tình phải chổng mông cầu xin ta hϊếp ngươi!"

"Thao ta... thao... hϊếp ta... a... hϊếp ta..."

Xuyên Khanh ngửa cổ, Duy Kỳ cắn liếʍ trái cổ của cậu. Xuyên Khanh run rẩy, ôm hai gò má hắn, đưa lưỡi ra, cầu xin hắn hôn mình.

Duy Kỳ đáp ứng.