Chương 6: Tam thiếu gia nhà họ Đường

Kiến Vân đi rồi, ở Đường gia không quen biết ai làm cậu có phần chán chường.

Xuyên Khanh đi ra vườn đào, nhìn xa xa đã thấy Duy Kỳ ngồi bên bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch, trên đó còn có bộ trà điêu khắc tinh xảo. Cậu đến gần, lễ phép chào.

"Thúc thúc."

Duy Kỳ nhướn mày, gật đầu: "Con ngồi đi."

Xuyên Khanh ngồi xuống, đối diện với Duy kỳ. Hắn vén ống tay áo, rót cho cậu một chung trà, kêu cậu thưởng thức. Xuyên Khanh vâng lời nâng tách trà lên uống. Trà không đắng, còn có vị ngọt thanh, mùi hoa sen phảng phất quanh mũi làm cậu bắt đầu thích loại trà này.

Duy Kỳ dường như biết Xuyên Khanh thích loại trà này, khóe môi hơi cong, lộ ra nụ cười hài lòng. Không hiểu sao, hôm nay hắn cảm thấy Xuyên Khanh có gì đó khác lạ, thu hút ánh nhìn của hắn, làm hắn muốn rời đi cũng không nỡ.

Nhất là khi thấy Xuyên Khanh mỉm cười, lòng hắn lại càng nôn nao khó tả.

"Kiến Vân đi vài ngày, ta biết con sẽ buồn chán. Ta cũng thường xuyên lo việc kinh doanh nên không quan tâm tới con mấy... "

Xuyên Khanh lắc đầu, mỉm cười: "Không sao đâu thúc thúc, con quen rồi mà."

Duy Kỳ không để ý lời nói của cậu, ôn hòa nói tiếp.

"Có lẽ con ở Đường gia này một khoảng thời gian khá dài. Con hạn chế giao du với Đại thiếu và Nhị thiếu, nếu buồn có thể tới tìm Tam thiếu, tính nó hòa đồng, hợp với con."

Xuyên Khanh gật đầu: "Dạ. Cảm ơn thúc thúc."

Câu nói của Xuyên Khanh làm cậu tò mò Tam thiếu gia nhà họ Đường ra sao. Cậu ở lại đó, uống nhà trò chuyện với Duy Kỳ một lúc lâu rồi mới quay trở về phòng.

Giọng Bảo Bảo vang lên lần nữa: "Mở nhiệm vụ thứ tư, nắm giữ bí mật của Tam thiếu gia, thành công tăng lên một cấp, cộng thêm một trăm điểm mị lực. Thất bại phạt khỏa thân trói vào cây một đêm."

Mỗi lần hệ thống ra hình phạt Xuyên Khanh đều rùng mình sợ hãi. Khỏa thân trói ngoài cây tận một đêm không cảm liệt giường thì cũng chết vì lạnh.

Nhưng mà bí mật của Tam thiếu gia là gì, lúc nãy Duy Kỳ cũng nói cậu buồn thì tìm Tam thiếu gia nói chuyện.

Xuyên Khanh bắt đầu tò mò với Tam thiếu gia này.

Đến giờ dùng cơm, Duy Kỳ gọi Xuyên Khanh ăn cùng. Mọi ngày chỉ có cậu, Duy Kỳ cùng với Kiến Vân, hôm nay lại xuất hiện đại thiếu gia Đường Khuynh, nhị thiếu gia Đường Kính Tâm và cả tam thiếu gia Đường Minh. Đại và nhị thiếu chỉ nhướn mày, dò xét Xuyên Khanh rồi nói vài lời khách sáo, rằng họ cũng xem cậu là đệ đệ của mình. Nhưng cậu biết đó chỉ là những lời dối trá mà thôi. Còn Đường Minh trực tiếp xem cậu như là không khí, ăn cơm xong thì cáo lui trở về phòng.

Đại thiếu và nhị thiếu ăn cơm xong, cung kính hành lễ với cha rồi ra ngoài, có vẻ đang tới cửa hàng kiểm tra sổ sách.

Xuyên Khanh bực bội, rốt cuộc bí mật của Đường Minh là gì. Nhìn bề ngoài hắn ta lạnh lùng như vậy, vậy mà Duy Kỳ lại nói cậu thích hợp làm bạn với Đường Minh? Rõ ràng là đầu óc Duy Kỳ có vấn đề.

Sau bữa cơm Xuyên Khanh triệt để theo dõi Đường Minh, cố tình lảng vảng gần cấm địa của Đường Minh quan sát hắn ta thường làm gì, kết quả cái gì cũng không nhìn thấy.

Tính ra Đường gia cũng là thành phần có máu mặt ở kinh thành. Vì sao? Nhìn đi, nơi này có khác gì hoàng cung đâu. Hành lang vừa dài, gấp khúc, mỗi vị thiếu gia lại có một khu riêng biệt. Khu của Đường Minh nằm tuốt ở hướng nam , cách phòng nghỉ của cậu một khoảng khá xa, làm Xuyên Khanh đi đến nơi thì vội vàng đấm chân nghỉ ngơi.

Xuyên Khanh lo lắng nhiệm vụ sẽ thất bại, tưởng tượng mình bị hình phạt kia, da gà da vịt nổi tầng tầng lớp lớp. Xuyên Khanh lăn lộn ngủ không được.

Xuyên Khanh lại mất thêm một ngày quan sát Đường Minh, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Bảo Bảo cảnh báo: "Thời hạn nhiệm vụ có hạn, cậu mau mau tìm cách đi."

Hai đêm rồi, Xuyên Khanh triệt để mất ngủ, cứ nằm chắp tay suy nghĩ mãi, kết quả dưới mắt xuất hiện hai quầng thâm nhàn nhạt. Xuyên Khanh cảm thấy không ổn, nếu mất ngủ thêm một đêm nữa cậu sẽ chết chắc. Cậu chịu không nỗi.

Dứt khoát tung chăn ngồi dậy, Xuyên Khanh xỏ giày, mở cửa đi ra ngoài, định bụng hóng gió một lát rồi quay về, kết quả đi một hồi lại đi tới biệt viện của Đường Minh.

Dưới ánh trăng mờ mờ, Xuyên Khanh nhìn thấy cửa phòng Đường Minh mở ra. Cậu mừng rỡ, đúng là ông trời đã giúp cậu. Vội vàng trốn vào bụi cây gần đó, cậu vạch tán cây, he hé con mắt nhìn vào phòng Đường Minh.

Cửa phòng bật mở, Đường Minh bước ra ngoài. Xuyên Khanh kinh ngạc, há hốc che miệng để không phát ra tiếng. Cậu không tin vào mắt mình.

Vẫn là Đường Minh xuất hiện ngoài cửa, nhưng hắn không bước đi mà là đang bò bằng bốn chi. Toàn thân trần trụi không một mảnh vải, nam căn bên dưới dựng đứng, tiết dịch nhờn bóng bẩy. Hắn bắt chước tư thế của chó, bò ra ngoài sân, tới một gốc cây, hắn giơ một chân lên bắt đầu đi tiểu.

"A... sướиɠ quá... tiểu được rồi... a.... nhịn cả ngày tiểu được rồi... tiểu bằng kiểu chó đã quá... sướиɠ quá... ưʍ..."

Hắn vui sướиɠ rên dài, do nam căn cương cứng nên nướ© ŧıểυ đa phần bắn lên ngực hắn. Hắn dùng nướ© ŧıểυ thoa khắp ngực mình, thoa dọc xuống bụng rồi chà chà hai túi cầu nặng trịch, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ửng đỏ đĩ thỏa như thể đang hưởng thụ một loại dầu mát xa thượng hạng bí truyền nào đó.

Hắn tiểu xong còn hẩy hẩy mông mấy cái, làm nam căn lắc lư qua lại. Xuyên Khanh nuốt nước bọt, côn ŧᏂịŧ bên dưới đã sớm căng cứng, hắn muốn bay ra ngoài đó, tắm nướ© ŧıểυ của Đường Minh rồi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ kia. Sau lần cậu làm cùng Kiến Vân, động huyệt bị bỏ đói mấy hôm nay rồi.

Đường Minh tiểu xong xoay mông, bò bốn chi đi vào trong phòng. Xuyên Khanh nhìn thấy trong động huyệt cậu ta có nhét một cây ngọc vừa to vừa thô, làm động huyệt cậu ngứa ngáy khó chịu. Xuyên Khanh nghĩ, có khi cậu ta nhét dương cụ giả trong mông trong lúc ngồi ăn cơm cùng với cha mình luôn kìa.

Cửa phòng Đường Minh đóng lại. Xuyên Khanh luyến tiếc nhìn bãi nướ© ŧıểυ Đường Minh vừa xả ra. Khóe môi cậu khẽ nhếch, biết được bí mật của cậu rồi nhé.

"Hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, tăng thêm một cấp, điểm mị lực cộng thêm một trăm. Shop thời trang mở thêm một vài món mới."

Bảng thông tin lại hiện lên.

Ngươi chơi: Xuyên Khanh

Thuộc tích: 0

Cấp: 2/99

Điểm mị lực: 480.

Xuyên Khanh bấm tắt bảng thông tin. Bảo Bảo lại vang lên lần nữa.

"Mở nhiệm vụ thứ năm, hoan da^ʍ với Đường Minh, thành công tăng một cấp."

Xuyên Khanh kinh ngạc: "Nhiệm vụ mới tới nhanh vậy?"

Bảo Bảo cười hề hề nhưng không nói. Xuyên Khanh bĩu môi rồi quay trở về phòng, ngủ một giấc thật ngon.

Sang đêm hôm sau, Xuyên Khanh tới trước cửa phòng Đường Minh, gõ cửa.

Một lúc sau Đường Minh mở cửa, kinh ngạc nhìn Xuyên Khanh.

Xuyên Khanh thầm nghĩ, chắc bình thường trong phòng cậu ta không mặc đồ, nên có ai gõ cửa hắn mới vội mặc quần áo, cho nên mới ra mở cửa lâu tới như vậy.

"Có chuyện gì?" Lần đầu tiên Đường Minh chủ động mở miệng hỏi.

"A... ta có làm một ít thạch lạnh ăn giải nhiệt... thúc thúc nói ta đưa sang cho ngươi..." Xuyên Khanh ngập ngừng, ấp úng đỏ mặt nói.

Trời đã tối còn đưa đồ ăn tới? Đường Minh nghi hoặc một lát rồi nhận lấy dĩa thạch lạnh.

"Cảm ơn, Xuyên Khanh." Hắn mỉm cười.

Mấy ngày nay Xuyên Khanh quan sát, Đường Minh nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất là người gần gũi. Cậu ta là mẫu điển hình của người thân thiện nhưng không hòa đồng.

Xuyên Khanh gãi đầu: "Thúc thúc nói ngươi vẽ đẹp lắm. Ta rất thích vẽ, nên muốn thỉnh giáo ngươi, không biết có được không?"

Đường Minh lưỡng lự một lúc mới gật đầu.

"Đùng lúc ta cũng đang vẽ, ngươi vào đi, ta sẽ chỉ ngươi vài nét cơ bản."

Xuyên Khanh mừng rỡ, theo chân Đường Minh vào phòng. Đảo mắt quan sát, bố cục căn phòng khá đẹp và có trật tự, tuy nhiên mọi vật dụng trang trí đều có hình trụ, to nhỏ khác nhau.

Khóe miệng cậu khẽ cong.

Đường Minh dạy cậu vẽ vài nét cơ bản, vừa trò chuyện vừa ăn thạch lạnh. Cộng thêm sức mạnh cường hóa mất năm trăm điểm lúc trước, Xuyên Khanh dễ dàng tăng độ hảo cảm với người khác. Đường Minh cũng cởi mở hơn, cười nói nhiều hơn, thi thoảng còn trêu chọc cậu vài câu. Đường Minh muốn thân thiết hơn với Xuyên Khanh, vì thế bắt Xuyên Khanh gọi mình là Minh, không cần phải khách sáo trong xưng hô.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng cũng đã lên cao, bên ngoài tiếng dế kêu inh ỏi. Xuyên Khanh liếc mắt, nhìn thấy Đường Minh có vẻ bồn chồn, sốt ruột.

Đường Minh không biết phải đuổi khéo Xuyên Khanh về như thế nào. Hắn thực sự mắc tiểu, từ nãy đến giờ mặc quần áo làm hắn ngứa ngáy toàn thân.

Trong lúc Đường Minh đang bối rối nghĩ cách, Xuyên Khanh lên tiếng.

"A... đột nhiên ta mắc tiểu quá..."

Đường Minh rùng mình, hắn cảm giác nướ© ŧıểυ bắt đầu rỉ ra một ít.

Hắn nuốt nước bọt khô khan, giọng cũng run rẩy mà hắn không phát hiện ra: "Mắc tiểu thì đi tiểu đi, nói với ta làm gì..."

Xuyên Khanh cười gian manh: "Không biết ta có đi tiểu ở đây được không ta? Tiểu vô gốc cây trước cửa phòng chẳng hạn."

Đường Minh đỏ mặt nhưng vẫn ra dáng đứng đắng, còn quở trách Xuyên Khanh: "Thật là... tiểu thì vô nhà xí, tiểu bậy bạ côn trùng cắn mông ngươi bây giờ."

Xuyên Khanh sáp lại gần Đường Minh, còn cố tình thổi khí vào tai đối phương. Minh rùng mình, gãi gãi tai. Xuyên Khanh nheo mắt, thì thầm.

"Ta mắc tiểu quá..."

"Thì đi lẹ lên, còn nói lảm nhảm làm gì?" Đường Minh luống cuống đẩy Xuyên Khanh đi mà không biết hành động của mình khá mờ ám, làm Xuyên Khanh đắc ý bội phần.

"Ta đổi ý rồi, ta muốn bò kiểu chó, giơ chân tiểu vô gốc cây... à... ờ đây có hai người... ta muốn tiểu lên người ngươi... để ngươi tự thoa khắp cơ thể mình."

"Ngươi!" Đường Minh đỏ mặt, đứng phắt dậy trừng mắt cậu.

Nhưng Xuyên Khanh nhanh tay hơn, vồ lấy bụng Đường Minh, ấn mạnh lên bàng quang của hắn.

"Ta tò mò không biết lúc đi nặng ngươi có đi kiểu của chó không ta? Banh rộng hai chân ra? Ưỡn ngực, chu mông rồi rặn chất thải trong người ra?"

"A!"

Đường Minh hét lên. Xuyên Khanh nghe tiếng nước chảy, nhìn xuống sàn đã thấy có một bãi nước dưới chân hắn. Hai chân Đường Minh run rẩy, bấu chặt vào Xuyên Khanh làm điểm tựa. Tiếng nước vẫn chảy róc rách, xem chừng hắn vẫn còn đang tiểu.

"Ưʍ... tiểu ra rồi..."

Xuyên Khanh đắc ý ấn lên bàng quang hắn lẫn nữa.

"Lớn như vầy rồi mà còn đứng đái dầm kìa."

Hai mắt Đường Minh ửng đỏ. Hắn mím chặt môi nhìn chằm chằm Xuyên Khanh. Cậu không nỡ trêu ghẹo đối phương nữa, đành đỏ mặt nói.

"Thực ra ta đã thấy ngươi bò kiểu chó tiểu trước cửa phòng rồi..."

"Ngươi..." Đường Minh uất ức, hai mắt ngấn nước sắp khóc, ủy khuất nhìn Xuyên Khanh.

Xuyên Khanh thở dài, khom người chu mông. Minh hoảng hốt, định thét lên khi nhìn thấy Xuyên Khanh cúi đầu liếʍ từng ngụm nướ© ŧıểυ rơi vãi trên sàn.

Thực ra cậu chơi trò này cũng lâu rồi, chủ yếu livestream web đen thì trò gì cậu cũng sẽ chơi, bao gồm việc nuốt nướ© ŧıểυ, nhưng đó giờ cậu chỉ uống nướ© ŧıểυ chính mình, chưa uống của người khác bao giờ.

Vị nướ© ŧıểυ của Đường Minh cũng không khai mấy, nên Xuyên Khanh chấp nhận được mà liếʍ tiếp.

"Ngươi... ngươi..."

"Ta cũng giống như ngươi mà... dâʍ đãиɠ thiếu thao."

Xuyên Khanh tựa như một con rắn trườn tới chân Đường Minh, đầu chui dưới tà áo, đầu lưỡi nóng mềm liếʍ nướ© ŧıểυ còn đang dính hai bên chân hắn. Lần đầu tiên Đường Minh được người khác liếʍ cho, kɧoáı ©ảʍ ập tới hắn đỡ không kịp, rêи ɾỉ thở dốc.

"A... ưʍ... nhột quá..."

"Quả nhiên bên dưới không mặc quần." Xuyên Khanh đắc ý cười.

Đường Minh nhìn Xuyên Khanh núp dưới tà áo dài của mình. Hắn vội kéo Xuyên Khanh ra.

"Ngươi... ngươi cũng giống như ta?"

"Chứ không ta cũng đâu cố tình ở lại với ngươi tới giờ này."

Đường Minh nghe xong, suy nghĩ giây lát liền mừng rỡ.

"Nếu ta biết ngươi cũng biếи ŧɦái giống vầy ta đã làm quen sớm hơn rồi."

Đường Minh bĩu môi. Xuyên Khanh cởϊ áσ hắn ra. Hắn ta cũng cởϊ qυầи áo cậu ra. Cả hai nhanh chóng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Đường Minh nhìn thân thể của Xuyên Khanh rồi bật cười. Xuyên Khanh cũng cười theo.

"Đều là nằm dưới với nhau thôi, cười cái gì?"

"Lúc nãy ngươi nói ngươi mắc tiểu mà?"

Xuyên Khanh gật đầu. Cậu đảo mắt nhìn quanh phòng. Tầm mắt dừng lại trên ấm trà, cậu cười hề hề.

"Coi như đây là quà gặp mặt lần đầu tiên của chúng ta đi."

"Là quà gì?" Đường Minh tò mò hỏi.

Xuyên Khanh mở nắp bình trà, sau đó đưa cho hắn, ý bảo hắn uống bớt nửa bình. Lần đầu tiên có người bệnh hoạn giống mình, Đường Minh vui vẻ uống một lúc hơn nửa bình trà. Hắn cảm thấy bụng no căng, không lâu sau sẽ mắc tiểu.

Xuyên Khanh kê bình trà ngay nam căn ngủ yên của mình, sau đó nhắm mắt thả lỏng. Một dòng nước ấm trong vắt từ từ chảy vào trong bình trà.

Đường Minh vui mừng, hai mắt long lanh nhìn dòng nước trong đang rót đầy bình trà lần nữa.