Mấy ngày nay Lục Thời Dập trải qua rất dày dò. Tình cảm của cậu đối với Vu Vãn, giống như măng xuân sau cơn mưa từ mặt đất đâm lên, rất khó để quay trở lại trong lòng đất.
Cậu mặc kệ việc Vu Vãn biết rõ tình cảm của mình mà còn cố tình trốn tránh, hay chỉ xem cậu như là một người em trai đang trêu chọc chị gái. Thậm chí Lục Thời Dập còn muốn để cho Vu Vãn nhìn thẳng vào tình cảm của cậu, không muốn lại bị cô đối xử giống như em trai.
Có lẽ trò chơi đêm nay, chính là trời cao an bài cho cậu một cơ hội, khiến cho cậu triệt để đâm thủng tầng cửa sổ này, đồng thời cũng cho Vu Vãn biết rõ việc “Cậu thích cô.”
Chỉ có điều, mặc dù Lục Thời Dập đã tận dụng trò chơi này để táo bạo tỏ tình, nhưng cậu thực sự không có can đảm để biết lời tỏ tình của mình, Vu Vãn sẽ phản ứng như thế nào?
Cho nên khi vừa nói xong, Lục Thời Dập liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Giờ phút này, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Yên lặng đến mức dường như một cây kim rơi trên mặt đất, cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Những người trong phòng im lặng nhìn nhau, có một số không dám nhìn sắc mặt của Đường Uyển Tình.
Một trận náo loạn với sai lầm quá lớn*, cái này, mẹ kiếp quá lúng túng!
(*Trong raw ghi đại ô long = một pha đá phản lưới nhà, hoặc một sai lần lớn. Nguồn Baidu.)Sau khi hai người Vu Mục và Lâm Dương Châu ù ù cạc cạc nháy mắt nhìn nhau, kề sát vào nhau nhỏ giọng thì thầm, “Không phải cậu nói đầu óc của cậu có thể sánh bằng Conan sao, tuyệt đối sẽ không tính sai? Việc này thật là khôi hài?”
“Làm sao ông đây biết được cái người mà thằng này thích, thật không phải là Đường Uyển Tình….” Vu Mục không ngừng nhíu mày.
Cậu ta nhìn Lục Thời Dập, rồi lại nhìn Đường Uyển Tình. Cuối cùng cậu ta cũng có phản ứng, đêm nay Lục Thời Dập ở dưới bàn đá mình, lại âm thầm véo eo mình, đến cùng là có ý gì rồi.
Mẹ nó, cậu ta rõ ràng vẫn luôn sai lầm, hơn nữa đêm nay còn làm loạn uyên ương…. Vu Mục mơ hồ có linh cảm rằng sau khi kết thúc buổi họp lớp này, cậu ta sẽ bị Lục Thời Dập bạo hành.
Đường Uyển Tình cúi thấp đầu, tóc dài hai bên che khuất đi gương mặt. Giờ phút này, trên mặt nóng bừng, rất khó xử. Cô ấy khẽ cắn môi, đầu ngón tay trắng nõn lúng túng nắm lấy vạt áo, tựa như ngồi trên đống lửa.
Hoá ra, vẫn luôn là cô ấy tự mình đa tình…..
Cuộc họp mặt thường niên đêm đó, cô ấy đứng ở ban công, dùng hai tấm vé xem phim làm cái cớ để mời Lục Thời Dập đi xem phim cùng mình. Lúc ấy Lục Thời Dập đã nhã nhặn từ chối cô ấy. Cậu nói: “Tối mai tôi phải ở lại tăng ca, công việc trong tay vẫn còn chưa hoàn thành. Thật xin lỗi.”
“Không sao, không sao đâu. Tôi sẽ tìm người khác đi xem cùng tôi.” Khi đó Đường Uyển Tình còn ngây ngốc cho rằng, công việc của cậu thực sự quá bận rộn, không có thời gian đi xem phim với cô ấy. Hoá ra người ta căn bản đối với mình không có chút hứng thú nào…..
Thậm chí trước đó, trong lúc hai người ở nhà ăn. Cô ấy từng hỏi Lục Thời Dập tại sao lại đến Vinh Quang làm việc, cậu nói bởi vì nơi này có người mà cậu thích.
Hoá ra, không phải nói đến cô ấy….
Vậy trong công ty, người cậu thích là ai?
………
Các bạn học đều là người có nhân tính, vì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, nên một vòng trò chơi mới lại nhanh chóng diễn ra, những việc trước đây xem như chưa từng xảy ra.
Một lúc sau, trong phòng lại náo nhiệt như lúc trước.
Có một câu nói rất hay, xuất lai hỗn trì tảo yếu hoàn*! Sau hai vòng chơi, Vu Mục xui xẻo rút được lá bài có số điểm thấp nhất. Người rút được lá bài có số điểm cao nhất chính là lớp trưởng. Cậu ấy trưng cầu ý kiến của mọi người, nên “Mệnh lệnh” Vu Mục như thế nào?
(*Xuất lai hỗn trì tảo yếu hoàn: có nghĩa đi gây rối sớm muộn gì cũng phải nhận hậu quả. Gần nghĩa với câu nhân quả báo ứng. Nguồn Baidu.)Xưa nay Vu Mục luôn chơi rất giỏi trò này. Bảo cậu ta trả lời những vấn đề kia không có gì khó khăn cả. Huống hồ người ta còn là đại thiếu gia có không ít bạn gái, chỉ sợ không nhớ được những “Việc nhỏ” kia mà thôi.
Đã muốn chơi thì phải chơi thật hăng hái. Hầu hết đám bạn học cấp 3 đều biết chuyện, Vu Mục nổi danh là sợ chịu gái nhà mình. Vì vậy, có người đã nảy ra một ý tưởng khá cùi bắp, bảo Vu Mục gọi điện thoại cho người mà cậu ta sợ nhất, nói một cậu “Bảo bối, I love you.”
Vu Mục bùng nổ ngay tại chỗ, “Bà mẹ nó, bảo tôi nói lời buồn nôn như vậy với chị của tôi, các người muốn hại chết lão tử à.”
“Không phải chứ, Vu Mục, đã nhiều năm như thế mà cậu vẫn còn sợ chị của mình sao? Ngay cả gọi điện thoại cũng không dám?” Mọi người e sợ cho thiên hạ bất loạn, cố ý khıêυ khí©h.
“Cái rắm nè, ông đây không sợ trời không sợ đất. Chẳng phải gọi điện thoại thôi sao, có cái gì phải sợ.”
Vì vậy mọi người nhìn thấy Vu Mục tức giận rút điện thoại ra, sau khi nhấn gọi, cậu ta còn cố ý quay màn hình lại, quơ quơ cho mọi người nhìn thấy cậu ta dũng cảm như thế nào!
“Này, đặt tên danh bạ cho chị gái nhà mình, lại ghi là “Tổ tông”, ha ha ha…..” Mọi người cười điên cuồng.
*
Nhà họ Vu.
Vu Vãn ngồi trên ghế sô pha, cau mày. Câu nói “Em thích chị” của Lục Thời Dập, tựa như sấm dậy đất bằng*, khiến cảm xúc của cô nổ tung thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
(*Sấm dậy đất bằng: ý chỉ một biến động lớn đột ngột phát sinh. Nguồn Baidu.)Vu Vãn nghĩ mãi không thông, chẳng phải người cậu thích là Đường Uyển Tình sao? Tại sao bỗng nhiên lại gọi điện thoại tỏ tình với cô?
Uống quá chén?
Vu Vãn không nghe thấy ở trong điện thoại, Lục Thời Dập có dấu hiệu uống say. Vậy cậu bỗng nhiên nói với cô “Em thích chị”, rốt cuộc là có ý tứ gì?
Càng đáng ghét hơn chính là, vừa nói xong không chỉ cúp điện thoại ngay, mà còn tắt nguồn điện thoại nữa…..
Vu Vãn nghĩ đến đoạn thời gian này, trong quá trình chung đυ.ng với Lục Thời Dập, những việc ái muội xen lẫn tình cảm nam nữ kia, chẳng lẽ không phải là ảo giác của cô sao?
Nếu quả thực là không phải, thì cái thằng nhóc thối này rõ ràng đang một chân đạp hai thuyền rồi, một bên thích Đường Uyển Tình, một bên lại trêu chọc cô, thực sự là quá cặn bã!
Vu Vãn càng nghĩ càng giận, đầu óc hỗn loạn như tơ vò.
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà vang lên, là Vu Mục gọi đến. Cô rất hiểu đứa em trai nhà mình, mỗi lần cậu ta đi ra ngoài chơi hơn phân nửa đều lôi kéo Lục Thời Dập đi theo.
Vu Vãn bắt điện thoại, đang muốn hỏi Vu Mục tình hình của Lục cặn bã một chút. Chỉ nghe thấy Vu Mục ở đầu dây bên kia, trong điện thoại tức giận thổ lộ với cô, “Cục cưng, I love you!”
“…..” Mặt Vu Vãn lập tức đen lại.
Trong vòng mười phút ngắn ngủi, có liên tiếp hai người gọi điện thoại “Tỏ tình” với cô. Một người là Lục Thời Dập, người còn lại chính là em trai của mình Vu Mục. Vu Vãn đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Cô tức giận hỏi: “Em gọi cuộc điện thoại này cho chị là có dụng ý gì? Mau nói rõ cho chị!”
Vu Mục vội vàng đưa điện thoại ra xa lỗ tai, giọng nói tức giận của Vu Vãn, thiếu chút nữa dọa cậu ta tiểu ra quần rồi. Ở trong phòng lại còn trước mặt đám bạn học, Vu Mục cố giả bộ bình tĩnh, “Đừng kích động mà, em chỉ đang bày tỏ một chút tình cảm với chị gái của mình thôi, không có dụng ý gì khác.”
Vu Vãn nói từng chữ từng chữ một, rõ ràng là đang cảnh cáo, “Vu Mục, bây giờ em đang ở đâu? Đang làm cái gì? Em tốt nhất nên nói rõ cho chị biết, bằng không thì cái nhà này em không cần quay trở về nữa, tổng giám đốc của Hoàn Ảnh, em cũng không cần phải làm nữa!”
Ôi mẹ ơi…..
Vu Mục nhận lấy sự kinh hãi cấp độ mười. Cậu ta không ngờ rằng mình lại có uy lực to lớn như vậy, chỉ với một câu “Bảo bối, I love you”, lại có thể khiến cho chị của mình xuất hiện một trận động đất mạnh đến 8 độ richter. Việc này nghiêm trọng đến mức muốn trục xuất cậu ta ra khỏi gia môn, cắt luôn chức vị của cậu ta…..
Vu Mục lập tức sợ hãi biến thành một chú chó, “Chị à, chị ngàn vạn lần đừng nóng giận, chị hãy nghe em nói đã, chị hãy nghe em nói…..”
Kết quả là, mọi người trong lớp nhìn thấy Vu Mục uy phong không quá hai giây, lại khẩn trương giống như học sinh tiểu học, báo cáo đầu đuôi góc ngọn với chị gái của mình, bảo rằng cậu ta đang tham gia cuộc họp lớp. Sau đó cậu ta thua trò chơi, bị người khác trừng phạt bằng cách gọi cho người mà mình sợ nhất….
Vu Vãn hít một hơi thật sâu, “Buổi họp lớp đêm nay có những ai?”
“Trương Liệt, Kỳ Kỳ, Hà Minh…..” Vu Mục điểm danh giống như báo cáo.
Vu Vãn cắt ngang: “Lục Thời Dập cũng có ở đó phải không?”
“Vâng, vâng, vâng! Lâm Châu Dương cũng ở đây! Bọn em đều đang chơi trò chơi này, chị, chị đừng tức giận, chỉ là một trò chơi thôi mà!” Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Vu Mục phạm lỗi đều luôn kéo Lục Thời Dập và Lâm Châu Dương làm đệm lưng cho mình. Như vậy, cậu ta không phải là thủ phạm chính, nhiều lắm thì cũng chỉ là đồng phạm mà thôi.
Quả nhiên!
Trước đó Vu Vãn còn cho rằng cuộc điện thoại kia của Lục Thời Dập, thực sự là đang tỏ tình với mình…..Hoá ra cô lại bị xem là đối tượng trong trò chơi này, đùa giỡn với cô!
Cô bị hai thằng nhóc khốn kiếp này chọc tức không nhẹ, “Lập tức gửi địa chỉ qua cho chị.”
“Hả? Chị, chị muốn đến đây à?”
“Một trò chơi thú vị như vậy, chị làm sao có thể không trực tiếp tham gia cho được.” Vu Vãn nghiến răng, giọng nói cực kì lạnh lùng, “Địa chỉ! Ngay lập tức! Nhanh lên!”
Vu Mục còn muốn nói điều gì đó, trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, điện thoại đã bị cúp.
Xong đời rồi, chị của mình muốn đích thân đến đây chỉnh mình…..
Vu Mục bỗng nhiên giống như một con cá chết, nằm liệt trên ghế sô pha.
Sau khi Lục Thời Dập gọi điện cho Vu Vãn xong, cậu đi ra ngoài hít thở không khí. Vừa quay về, lập tức nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của Vu Mục.
Cậu hỏi: “Nó bị làm sao vậy?”
“Lục thiếu, trong lúc cậu đi ra ngoài, thực sự đã bỏ lỡ một màn kịch hay.”
“Cái gì mà một màn kịch hay.”
Mọi người đem việc Vu Mục sau khi thua bài, nhẹ nhàng kể ra. Lục Thời Dập nghe xong, như lâm vào đại địch, đá Vu Mục một cước, “Chị của mày muốn đến đây?”
Vu Mục cũng không nhúc nhích, cam chịu số phận gật đầu, “Tao đã gửi địa chỉ rồi, về sau ông đây sẽ không bao giờ cùng các người chơi loại trò chơi nhàm chán này nữa!”
Câu ta lại lẩm bẩm một mình: “Làm việc điên cuồng chính là làm việc điên cuồng, một chút vui đùa cũng không khơi dậy nổi, tại sao tôi lại có một người chị kinh khủng không thú vị như vậy, tôi thực sự quá thê thảm…..”
Lúc này, đến phiên Lục Thời Dập nằm liệt trên ghế sô pha.
Cậu có một cảm giác sợ hãi như khi bị đưa lên đoạn đầu đài xử tử, khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Đêm nay cậu lấy hết can đảm tỏ tình, nhưng một lúc nữa Vu Vãn đến, cậu phải đối mặt với cô như thế nào?
*
Phòng KTV rất rộng lớn. Đủ mọi ánh đèn với màu sặc sỡ, trong màn hình nữ ca sĩ cất tiếnt hát thâm tình, trên bàn trà, hột dưa, vỏ trái cây, vỏ chai rượu ném khắp nơi, trong phòng vốn huyên náo, nay đã không còn mấy bóng người.
Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng giày cao gót thanh thuý vang lên, vừa bước vào phòng, lớp trưởng cùng một cậu bạn khác đang giải quyết hậu quả, nhìn thấy người tiến vào, bọn họ đều nhìn đến ngây người.
Bọn họ không chỉ kinh ngạc trước dung mạo của người vừa bước vào, mà còn bị khí thế của người đó làm cho khϊếp sợ, khiến cho người ta hận không thể quỳ xuống hô lên “Ba ba.”
Lớp trưởng ít nhiều gì cũng đã đoán ra được, người đến chính là chị gái của Vu Mục, dù sao hai chị em bọn họ cũng có vài phần giống nhau. Cậu ấy cả gan lên tiếng hỏi, “Chị là chị của Vu tổng phải không?”
Vu Vãn khẽ gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự lạnh lùng vốn có, cô nhìn lướt qua một vòng, “Vu Mục cùng Lục Thời Dập đâu?”
Lớp trưởng chỉ vào góc hẻo lánh ấy, hai người đàn ông to lớn giống như hai cổ thi thể đang nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, “Hai người bọn họ uống say rồi.”
“Say thật à?”
“Say rồi ạ. Đêm nay bọn em uống rất nhiều rượu. Hầu hết các bạn trong lớp có không ít người uống say, có một tốp đã về trước. Bọn em đang chuẩn tiễn hai cậu ấy về nhà.” Lớp trưởng trả lời.
Vu Vãn đi đến bên cạnh ghế sô pha, đạp mỗi người một cước, cả hai đều giống như con lợn chết, không có một chút phản ứng nào.
Vu Vãn khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, nhếch một bên miệng, cười lạnh.
Lần nào cũng dùng chiêu này, tốt quá nhỉ! Lục Thời Dập cũng thật có tiền đồ, cậu thực sự đã học được chiêu say rượu của thằng em trai cặn bã nhà cô để trốn tránh sai lầm.
Thế thì cô sẽ đợi!
“Vậy làm phiền cậu dìu hai người bọn họ lên xe giúp tôi nhé.”
“Vâng, Vu tổng.”
Một giờ sau.
Vu Vãn từ ghế lái bước xuống, “Phanh” âm thanh đóng cửa xe vang lên. Hai bạn học nam cùng nhau lên xe đi đến nhà Vu Vãn, cũng bước xuống xe, dìu hai con ma men lên lầu.
Sau khi Vu Vãn đưa ra ý định tiễn bọn họ trở về, hai bạn học nam vội vàng từ chối, “Không cần, không cần đâu ạ, bọn em bắt xem trở về là được rồi.”
Vu Vãn gật đầu, “Cực khổ cho các cậu quá.”
“Không cực khổ, không cực khổ.” Hai người tranh thủ thời gian rút lui, vừa rời khỏi nhà liền lau mồ hôi lạnh trên trán. Mới vừa rồi trên đường đi, bọn họ thậm chí không dám nói một lời.
“Khó trách tại sao Vu thiếu lại sợ chị gái của mình như vậy, khí thế quá mạnh mẽ! So với việc lãnh đạo tìm tôi nói chuyện còn khẩn trương….”
Trong căn phòng của Vu Mục.
Vu Mục cùng Lục Thời Dập bảy hoành tám dựng* nằm trên cái giường lớn, Vu Mục dưới tác động của rượu, không ngừng nằm trên giường khoa tay múa chân. So với Vu Mục, Lục Thời Dập khi “Say” nhã nhặn hơn rất nhiều, chỉ nằm bất động như một cái xác chết.
(*Bảy hoành tám dựng: ý chỉ mọi thứ lộn xộn, cũng có thể hiểu là tứ tung ngang dọc. Nguồn Baidu.)Vu Vãn vào phòng, hung hăng đạp Vu Mục không chịu an phận một cước, “Câm miệng!”
Cô vẫn giống như trước đây, kìm nén sự nóng nảy, nhẫn nhịn tính tình, để chăm sóc cái con ma men này. Cởi giày cho cậu ta, vắt khô khăn lông ướt, lau khắp mặt Vu Mục, rồi lại kéo chăn mềm lên đắp cho cậu ta.
Làm xong việc này, Vu Vãn trực tiếp tắt đèn ngủ, chuẩn bị rời đi.
“….” Lục Thời Dập đợi thật lâu, cũng không thấy Vu Vãn chăm sóc mình giống như vậy. Từ lúc Vu Vãn tiến vào phòng của Vu Mục, từ đầu đến cuối không hề để ý đến cậu, hoàn toàn là chuẩn bị tinh thần để cậu tự sinh tự diệt.
Cậu cũng “Say” mà, tại sao cô có thể nhẫn tâm để cho cậu tự sinh tự diệt như vậy?
Ngay tại lúc Vu Vãn chuẩn bị rời đi, rốt cuộc Lục Thời Dập không thể tiếp tục giả say được nữa. Cậu từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy eo Vu Vãn từ phía sau, bất an vùi đầu vào lưng cô, giọng nói ồm ồm lên tiếng hỏi, “Chi, chị không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
————-//—//———-
*Tác giả có lời muốn nói: Lục Thời Dập: em không phải là Lục cặn bã, em là Lục si tình.