<
>Tôi yêu em, không phải nhất thời hứng khởi mà là đã chủ mưu từ lâu rồi —– Lục Thời Dập.
Gần 12 giờ đêm.
Tại quán bar cao cấp Tam Lý Truân nào đó, vẫn vô cùng náo nhiệt như mọi ngày, cùng với thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, hỗn hợp chất cồn rượu, không ngừng khuếch tán khắp cơ thể, làm mỗi dây thần kinh đều như đang nhảy disco.
Lục Thời Dập lười biếng dựa vào sô pha, chân dài gác lên nhau, một tay cầm chén rượu, một tay đang gõ trên lưng ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp đều đều, mắt híp lại, tựa như đang thưởng thức thứ âm nhạc bên dưới lầu.
Vũ Mục cùng Lâm Châu Dương– là anh em tốt hai mươi mấy năm của Lục Thời Dập, biết được tin anh về nước nghỉ ngơi nên mấy anh em cố ý hẹn đêm nay tới tụ tập cho anh đổi gió tẩy trần. Đêm nay, Vũ Mục còn sắp xếp kêu tới sáu cô em xinh đẹp như hoa để bồi rượu, lúc đầu định mỗi người hai cô nhưng đều bị Lục Thời Dập cự tuyệt.
Sắp xếp một cô em ngồi bên trái Lục Thời Dập, nhưng anh thuộc loại người cấm dục thần bí “ Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân”*1, cao quý trác tuyệt. Làm không biết bao nhiêu cô gái mê muội cùng tò mò về thân phận của anh.
[*1万花丛中过,片叶不沾身 Ý chỉ: “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến—chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả ]–(Sưu tầm)Đã gần hết đêm, trên bàn tra đã tứ tung ngang dọc mấy chục bình rượu rỗng. Vũ Mục đã say nghiêng ngả rồi.
Anh ta lấy chai rượu rỗng, chỉ chỉ ra ngoài màn trời đen, nói: Lục Thời Dập, mày về nước thật cmn biết chọn thời gian. mày biết hôm nay cấp bậc ô nhiễm tại Bắc Kinh là bao nhiêu không? Cấp Sáu! Cấp cao nhất đó! Cái này căn bản không thể gọi là sương mù nữa, phải cmn là bay trong không khí đều là quang hóa sương mù. Mày đã bỏ chạy nay lại quay trở về, lão tử cũng thực sự cmn yêu chết ngươi rồi, mới có thể liều mình bồi quân tử!!
Lục Thời Dập khẽ động khóe môi cười nhẹ, buông chén rượu, đem tên Vũ Mục say khước đẩy ra xa “Cút,ai muốn yêu mày yêu tao chứ, vừa mới về nước, miễn ghê tởm cho tao đi.”
Giọng nói của anh trong sáng sạch sẽ, bất kể nói những từ thô tục cũng dễ nghe, phảng phất có thể làm cho lỗ tai người nghe mang thai.
Lời nói của anh vừa dứt, các cô nương không nhịn được lại bắt đầu nhìn trộm qua.
Lục Thời Dập sinh ra với ngũ quan xinh đẹp, có thể nói là đẹp trai kiểu Trương Dương Bá Hổ*2, đặc biệt là cặp mắt đào hoa câu dẫn, phảng phất phong lưu đa tình bất tận. Giơ tay nhấc chân đều tản ra hocmon man tính, ghẹo người lại ghẹo tâm.
[ *2张扬跋扈 ý nghĩa: ương nghạnh, bá đạo]
Một nam nhân có mị lực như vậy lại không gần nữ sắc, thật làm người ta cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Đêm nay các cô gái tuy tiếc nuối không được ngồi bồi rượu Lục Thời Dập nhưng bù lại tiền boa cũng không ít nên cả đám vẫn vui vẻ ra mặt. Một cô gái có lá gan không nhỏ, nương vào cảm giác say lâng lâng, trực tiếp, nhào vào trong lòng Vu Mục, làm nũng nóng giận mấy ngày trước anh ta không có tới “ tiểu Vu tổng, từ nay anh hãy nhớ đến thường xuyên nha”
Vũ Mục vỗ vỗ khuôn mặt bé nhỏ của cô gái, khi say miệng lưỡi nói không lưu loát nữa: “tiểu mỹ nhân, nếu không phải bị quản nghiêm bởi “vị tổ tông” kia, ợ zz, lão tử hận không thể mỗi ngày đều đến đây tiêu dao sung sướиɠ đâu!!”
Các cô gái này đều biết, Vu Mục nói trong miệng “tổ tông” kia là ai, chính là vị chị gái ruột của anh ta – Vu Vãn – chủ tịch tập đoàn Vinh Quang kiêm CEO.
Lại nói, vị chị gái ruột của vị tiểu Vu tổng này vô cùng lợi hại.
Khi 22 tuổi đã tiếp quản tập đoàn Vinh Quanh bên kề phá sản, thế mà trong 5 năm ngắn ngủi cô đã lãnh đạo tập đoàn từng bước được vực dạy và phát triển nhanh chóng, cổ phiếu một đường tang vọt, mở ra một tương lai vô cùng sáng lạn. Tuổi đời còn rất trẻ nhưng đã là gương mặt quen thuộc của tạp chí kinh tế tài chính, một nữ nhân gương mẫu của thời đại mới, là một truyền kỳ của sắc thái nữ cường.
“Tiểu tổng, thật hâm mộ anh có một người chị xuất sắc như thế.”
“Hâm mộ cái rắm ấy, lão tử mỗi ngày đều bị chị ấy quản giống như quản cháu vậy, một chút tự do đều không có”.
“Vu tổng chỉ có anh là em trai ruột, không đến mức như thế chứ?”
“Như thế nào mà không đến mức!!” cảm giác say rượu đã bốc lên, Vu Mục bắt đầu không kiểm soát được mồm miệng, câu chữ nhanh chóng nhảy ra khỏi miệng: “ Lão tử tốt xấu cũng là người một nhà…. ợ zz, giám đốc của một công ty giải trí, không hề cặp kè cùng nữ minh tinh lan truyền thị phi…ợ zzz, vô cùng bình thường ấy! Mỗi ngày đều xem lão tử như trẻ 3 tuổi để quản, chỗ này không cho đi, chỗ kia cũng không cho đi, một chút tiêu dao vui vẻ cuộc sống cũng không có, hận không thể mang lão tử 24/24 kè kè bên cạnh chị ta để quản…..ợ zzz, vì công ty mà cống hiến!… các ngươi nói xem chị ta có phải là kẻ phiền phức hay không?”
Vu Mục là tổng tài của công ty giải trí Hoàn ảnh, Vu Vãn cùng Vu Mục tuy là chị em ruột, nhưng nói mặt khác, Hoàn ảnh chỉ là một trong nhiều công ty con của tập đoàn Vinh Quang. Cho nên, Vu Vãn càng là lãnh đạo trực tiếp của Vu Mục.
Vu Mục nói xong liền trở thành tâm của đám cháy bát quái của đám cô gái: “ Vu tổng thực sự làm việc bán mạng như báo chí đưa tin nha?”
“Sai, chị ta còn liều mạng hơn so với báo chí đưa tin nhiều” Vu Mục cao giọng nói. Thân đứng trên bàn lung lay như sắp đổ, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén rượu, tại quán bar ồn ào, cảm xúc trào dâng bắt đầu lên án chị ruột quản anh ta theo chế độ bá quyền, đừng trông chị ta bề ngoài mà bắt hình dong, thực ra từ tận trong xương tủy chính ta chuyên quyền, độc đoán, bá đạo, lại vô vị nữ nhân.
Cả đêm này, cảm xúc của Lục Thời Dập không hề dao động, vừa nghe chuyện về Vu Vãn đã lập tức có hứng thú. Anh điều chỉnh lại dáng ngồi, ánh mắt đào hoa lóe sáng, khóe miệng hàm chứa nụ cười, tuy rằng ngồi nghe cực kỳ thích thú nhưng vẫn không nhịn được thay Vu Vãn nói vài lời: “mày nói về chị ruột mình như thế thực không thích hợp đi?, còn có, chị mày có như mày nói khoa trương vậy không?”Anh đối với lối đối nhân xử thế của Vãn ít nhiều vẫn hiểu rõ.
Vu Mục xua xua tay, “tao nơi nào khoa trương, mày mấy năm nay đều ở nước ngoài không biết đấy. Chị của tao từ ngày tiếp quản Vinh Quang bắt đầu trong mắt chỉ có công việc công việc công việc! Còn cả quản lão tử nữa! tính cách với tính tình so nam nhân còn gan góc hơn đó, trên người chị ta không tìm nổi hai chữ “ôn nhu” đâu. Để tao nói mày nghe….ợ zzz, chị gái tao chính là kiểu nữ nhân như thế, căn bản chẳng có người đàn ông nào dám muốn chị ta cả!! Chị tao cả đời này đừng hòng nghĩ đến việc gả được ra ngoài!”
Lục Thời Dập nhăn mày, không tán thành lắc đầu, “như thế nào nói sẽ không có đàn ông nào dám muốn”
“Một người phụ nữ như thế mày cũng dám muốn sao?” Vu Mục hỏi lại. Bất quá không đợi được anh trả lời,anh ta liền trực tiếp nói luôn “ tao nói luôn với mày, mày tuyệt đối không dám muốn!, Ai không thích kiểu con gái luôn ôn nhu săn sóc lại thiện giải nhân ý chứ. Lão tử mới không cùng chị ta cùng một dạng người….. ợ zz chỉ biết có công việc, cả một đời tức thời còn đâu.
Lục Thời Dập ngửa đầu uống một ngụm nửa ly rượu, yết hầu lăn lên xuống, khóe môi giương lên cao. Anh thật là dám muốn người con gái này.
Vu Mục giống như là đang nói talk show một mình, hơn mưới mấy phút lên án chị gái ruột mình không thể ngừng được, hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí xung quanh đang biến hóa.
Các cô gái bồi rượu đang quay lại xem người đang chầm chậm đi từ dưới lầu lên, cảm nhận được khí chất nghiêm nghị từ người con gái ấy, thần sắc mỗi người đều dần thay đổi.
Tiêu rồi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!!
Trong lúc ấy một cô gái vội vàng kéo kéo ống tay áo của Vu Mục, ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa. Vu Mục vung bàn tay lên, bất giác hồn nhiên “kéo lão tử cũng vô nghĩa”
Mà lúc này Lục Thời Dập khi nhìn thấy người con gái bỗng nhiên xuất hiện, chợt ngồi ngay ngắn lại, tay bỏ chén rượu xuống, cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia, tựa như giọt nước 502, tầm mắt dừng lại mãi trên người cô gái ấy cũng không thu trở về.
Vu Vãn là “tâm bệnh” của Lục Thời Dập, tra tấn anh mười mấy năm, lần này anh bỗng nhiên về nước chính là để xác nhận chính mình có phải hay không đã yêu “cái tâm bệnh” này.
Thực không nghĩ tới về nước đêm đầu tiên đã gặp được người anh tâm tâm niệm niệm nhiều năm………….là duyên phận gì đây?.
Lục Thời Dập không phải không gần nữ sắc, mà đối với người con gái khác không hề có hứng thú. Giờ phút này, trái tim khô kiệt nhiều năm, sau khi nhìn đến Vu Vãn lại như nắng hạn gặp mưa rào “Bùm bùm”nhảy loạn không ngừng.
Một bên Lâm Châu Dương cũng nháy mắt ra hiệu nhắc nhở Vu Mục đừng nói nữa, 250 (đồ ngốc) Vu Mục vẫn càng nói càng say sưa: “sớm muộn gì cũng có ngày lão tử sẽ lật đổ chính quyền, xoay người làm chủ,….”
“Ai CMN không muốn sống nữa ah, dám đá lão tử……” Vu Mục xoa cái mông vưa bị đá đau bò lên quay lại nhìn về phía sau, bỗng giác giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa “Chị, chị, chị, …. Chị, sao chị lại tới đây?”.
“Nếu tôi không tới, làm sao biết được anh mở talk show nói lại xuất sắc như thế đâu” người tới không phải ai khác, chính là người bị Vu Mục hóa yêu quái – Vu Mãn. Cô đứng khoanh tay trước ngực, toàn than toát ra hàn khí, từ trên cao nhìn xuống đám người trên so pha, tiếng nói lạnh băng, không nộ mà uy.
Vu Vãn sinh ra với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, một cái liếc mắt cũng đủ cho người đối diện kinh diễm. Nhưng vẻ đẹp của cô lại mang thần thái sắc bén cùng lạnh nhạt, giống như hàn bang, làm cho người khác không dám tới gần.
Vu Vãn mặc một bộ vest cắt may, chân đi cao gót, môi đỏ lãnh diễm, dáng người cao gầy, khí chất lãnh khốc, một thân tổng tài bá đạo. Bầu không khí trầm xuoongd như nữ vương giá đáo đến.
Cô đảo mắt qua lại, tập trung nhìn chỗ các cô gái ngồi bên cạnh Vũ Mục, lập tức bị ánh mắt của cô làm cho đứng ngồi không yên, thực sự đúng như lời tiểu Vu tổng nói khí chất của Vu tổng thật vô cùng khủng bố.
Các cô gái lập tức giải tán ngay.
Vu Mục ngồi dưới anh mắt sắc lạnh của Vu Vãn, xoa xoa mặt một cái, khuân mặt đỏ bừng do say rượu nở nụ cười ngây ngô “chị, hiểu lầm, toàn bộ là hiểu lầm thôi!! ợ zz, em vừa nói không phải nói chị”
“A? vậy nói về ai vậy? Vu Vãn đứng bên bán đối diện, môi hồng nghiêng nghiêng giương lên một nụ cười lạnh nhạt.
Nụ cười lạnh thấu ấy làm Vu Mục run rẩy, chòng mắt anh ta dừng lại trên người Lâm Châu Dương “em là nói chị gái của tiểu Dương Dương kìa”
Vu Vãn hừ lạnh một tiếng: “Tôi làm sao lại không nhớ ra là Lâm Dương Dương lại có chị gái nha?”
Lâm Dương Dương vừa chạm với ánh mắt lạnh bang của Vu Vãn, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần. Anh chàng quyết định không tranh vũng nước đυ.c này, lập tức nói “mẹ em gọi về đi ngủ, Vãn tỷ, gặp sau ạ”.
Lâm Dương Dương bỗng hóa thân thành đứa bé ngoan luôn ngủ sớm dậy sớm, bước đường vòng, vội vã chạy.
Quán bar vẫn với thứ âm nhạc inh tai nhức óc, trên ghế dài nào đó tại tầng hai, trong nháy mắt đã yên tĩnh không ít. Vu Mục vọt lên kêu “A..A” nở nụ cười ngây ngô lần hai với Vu Vãn, giống như sét đánh không kịp bưng tai ngửa đầu tu hết nủa bình rượu trên bàn, rồi nói là vì lúc trước anh ta đã nói những lời đại nghịch bất đạo nên giờ hướng đến chị mình uống rượu bồi tội. Uống xong nằm liệt trên ghế so pha với điệu “mặt ngửa lên trời tứ chi giang tứ tung”, cũng không biết là đã chết vì say rượu rồi hay chỉ là đang giả say mà thôi.
Vu Vãn rên cười hắt ra “đây chính là điều có tiền đồ nhất” Cô vẫn không hiểu đức hạnh của em trai mình. Cố ý tự chuốc say bản thân mình, không phải là muốn né tránh sự trách mắng của cô.
Trên băng ghế dài truyền đến tiếng động, dường như là tiếng va chạm đổ bình rượuu Vãn chuyển ánh mắt tới, lúc này mới nhìn đến góc tối nhất bên trái, đập vào mắt là một người. Đúng lúc này, đèn màu của quán bar quay vòng tròn đảo qua mặt người kia —-là người thanh niên trẻ, tràn trề tình thần phấn chấn, khuôn mặt rõ ràng vô cùng đẹp trai. Hơn nữa ngũ quan của người thanh niên ấy làm lóa mắt hơn với cặp lông mày rậm và đôi mắt đào hoa vô cùng thâm thúy lại câu dẫn.
Lúc này đây, cặp mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Vu Vãn bị người thanh niên kia nhìn thì nhíu mày, lại cảm thấy khuôn mặt này rất quen, qua vài giây lục lại trí nhớ, sau khi đã nhớ ra thì đầu lông mày lại càng nhíu sâu, “Lục Thời Dập?, em sao quay về rồi?”
Không biết có phải do rượu, hay vẫn là ánh mắt của Vu Vãn như kính hiển vi, sắc bén phảng phất có thể nhìn thấu tâm can của anh. Lục Thời Dập bị nhìn cô nhìn chằm chằm, trái tim của chính mình đập càng nhanh.
Yết hầu lăn lại lăn, cặp mắt đào hoa của Lục Thời Dập ra vẻ trấn định gượng ý cười, chào hỏi “Vãn tỷ, thấy em trở về, không vui sao?”
“Nhìn thấy các em tụ tập một chỗ thế này đầu lại đau!!” Vu Vãn thực sự đau đầu, chỉ cần ba tiểu hỗn đản này tập hợp lại thì chính là không làm ra được việc gì tốt.
Lần trước, hẳn là hai năm trước, Lục Thời Dập, Lâm Châu Dương, còn có em trai cô Vu Mục, giống mấy cái đêm như thế này sau khi tụ tập uống rượu xong lái xe, bị hơn mười chiếc xe cảnh truy đuổi vòng quanh thành phố…cuối cùng thì vẫn là cô phải đến cục cảnh sát đem người vớt ra.
Lần trước trước nữa, ba người bọn họ chạy tới náo loạn lễ đính hôn của Thẩm Trác Nghiêu, cứ thế là đem tiệc đính hôn của Thẩm gia và Bạch gia phải hủy bỏ.
Thật là một đám tiểu hỗn đản ăn no rửng mỡ, nhàn cư vi bất thiện.
Lại nữa, từ nhỏ đám tụi thanh niên này đã chuyên đi náo gây tai họa, nhiều vô số kể, mỗi lần đều là cô đi sau mông bọn họ thu dọn tàn cục. Những việc này mỗi khi nhớ tới, đều khiến Vu Vãn thấy đau đầu luôn.
“Mấy năm không gặp, xem ra đối với những ký ức về em, Vãn tỷ vẫn khắc sâu như cũ” Lục Thời Dập tựa hồ cười còn rất đắc ý.
Vu Vãn liếc mắt nhìn anh chàng, đến lười phản ứng, tiến đến sô pha đỡ con ma men. Mà lúc này, một bàn tay khớp xương rõ rang duỗi lại đây trước cô một bước nâng Vu Mục dậy.
Vu Vãn vừa ngẩng đầu lên thiếu chút nữa đập đầu vào Lục Thời Dập khi anh cúi người qua, hơi thở xa lạ của người đàn ông làm cô bất giác theo bản năng lùi người lại, kéo khoảng cách giữa hai người ra. Cô ngước mắt nhìn lên, cũng vừa lúc bắt gặp cặp mắt câu dẫn đào hoa chết người của Lục Thời Dập, anh cũng chính đang nhìn cô, anh hỏi “Không đυ.ng vào chị chứ?”
Đôi môi đỏ hơi vểnh lên, dời đi ánh mắt, tiếng nói nhàn nhạt “không có”
Lục Thời Dập chỉ chỉ người trên sô pha, như là giải thích “ Vu Mục rất nặng, vẫn là để em cõng cậu ấy xuống đi”
Lục Thời Dập cùng Vu Mục là anh em tốt thì cái thời quần thủng đít cùng nhau lớn lên, anh chủ động xin ra trân, Vu Vãn tự nhiên cũng không khách khí với anh làm gì. Lục Thời Dập thực rất khỏe, trực tiếp đem Vu Mục khiêng trên vai như khiêng thi thể vậy, mang ra ngoài quán bar. Tuy rằng anh đêm nay cũng uống không ít rượu, nhưng bất quá bước chân vẫn tính là ổn.
Vu Vãn cầm áo của Vu Mục, đi theo ra ngoài quán bar.
Cô nhìn theo bóng dáng của Lục Thời Dập phía trước, khóe môi bất động thanh sắc vểnh vểnh lên. Tiểu hỗn đản này, mới có mấy năm không gặp mà đã thay đổi rất nhiều, so với em trai của cô còn cao hơn một chút, tối nay cô thiếu chút nữa không nhận ra.
Tác giả có lời muốn nói: Lại mở hố mới rồi đây
Đây là một hố loạn ngữ của tiểu chó săn một bụng đen tối đầy mưu trí đòi tấn công nữ tổng tài bề ngoài lạnh lùng nội tâm lại ôn noãn của chúng ta.
Không sai, nữ chủ chính là nữ bá đạo tổng tài, ha ha ha
Nam chủ Lục Thời Dập (Liu Shi Yi), hay tên là Lục Thập Ức (Liu Shi Yi)*3, tên của nam chủ có phải nghe ý là rất có tiền đúng không. Ha ha ha [*3: hai tên này đều giống này hệt nhau khi phiên âm, cách đọc thì hơi khác nhau một chút.]