Trước khi mọi người kịp nhận ra rằng chuyện quái gì đang xảy ra, trận tỉ thí thu đồ đệ bỗng biến thành luận võ chiêu thân. Mọi người tỉ võ bảy bảy bốn mươi chín ngày mệt bở hơi tai, tự nhiên Đại Tông sư lại bị gả cho một thằng nhãi ranh không rõ lai lịch, lại còn không thu đồ đệ, đúng là vô lý hết sức. Vì để không khiến mọi người tức giận, Bách Lý Quyết Minh bèn làm chủ, thay Tạ Tầm Vi nhận gã song rìu bản to làm đồ đệ.
Tạ Tầm Vi: “…”
Sư tôn rõ là đang ăn giấm, hiển nhiên y không muốn những tên tiểu bạch kiểm Giang Tả đó bước chân vào gia môn Tạ Tầm Vi. Mặc dù sư tôn không thừa nhận, lý lẽ rất hùng hồn: “Thiên tư của tên này rất tốt, ta cảm thấy sau này rất có khả năng gã sẽ trở thành thiên tài kế nhiệm ta. À phải rồi, ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
Song rìu bản to ồm ồm đáp: “Tiểu nhân là Tần Thiết Ngưu, năm nay mới mười bốn ạ.”
Gã thân cao chín thước, da mặt ngăm đen, dáng vẻ cứng cỏi như tháp sắt.
Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ vai gã, nói: “Tướng tá ngươi già chát.”
Tần Thiết Ngưu rất chi là tủi thân, “Ta giống cha ta, ông ấy cũng có vẻ ngoài già chát vậy á.”
“Thành thật là một ưu điểm, đám tiểu bạch kiểm Giang Tả kia đứa nào đứa nấy thoa son trét phấn, ông đây nhìn mà ứa cả gan.” Bách Lý Quyết Minh nói.
Nể mặt bình giấm mang tên sư tôn, Tạ Tầm Vi miễn cưỡng nhận gã làm đồ đệ.
Hết thảy như một giấc mộng, sư tôn đã quay về, còn nói cười hệt như ngày xưa. Tạ Tầm Vi không dám đi ngủ, hắn sợ sáng sớm mai thức dậy thì giấc mộng cũng tan theo mây khói. Ngay cả khung cảnh trước mắt cũng tựa như một giấc mơ, ánh chiều tà điểm tô đuôi mày của sư tôn, giấu đầy ánh vàng vụn vỡ trong đáy mắt y. Dưới ráng chiều, góc mặt của y như mờ đi một phần. Là mộng sao? Tạ Tầm Vi chua xót nghĩ, nếu là mộng, hắn bằng lòng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Tạ Tầm Vi mở mắt thao láo đến hừng đông, sáng hôm sau khi rời giường, sư tôn nằm phè bụng dang hai tay hai chân ngủ say sưa, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh. Tạ Tầm Vi đẩy y, y xoay người, để lộ cái quần trong rách đít ra ngoài. Tạ Tầm Vi vững tin đây không phải là mộng.
Hắn bắt đầu ngẫm nghĩ rốt cuộc hai trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng sư tôn đã hiến tế máu thịt, hóa thành đóa hoa sen đỏ sáu cánh. Y là hoa sen hóa sinh, sau khi y chết đi cũng sẽ trở thành một đóa sen. Vì sao sư tôn lại không siêu độ cùng với A Lan Na mà lại quay về nhân thế? Vậy hai trăm năm qua người đã ở nơi nào? Bỗng dưng hắn nhớ ra sư tôn lắng nghe Thiên Âm mục đích hỏi ba việc, một là cách siêu độ A Lan Na, hai là trị bệnh châm cho hắn, ba là cách giải trừ mệnh cách thuần âm của hắn. Song khi sư tôn từ Tây Nan Đà trở về chỉ mới làm hai việc đầu tiên, còn việc thứ ba người chưa hề nhắc đến.
Tạ Tầm Vi hiểu rõ cơ thể mình nhất, hắn vẫn mang mệnh cách thuần âm, chưa từng thay đổi. Khi đó hắn quá đau lòng việc sư tôn sắp rời đi nên không để ý đến, bây giờ ngẫm lại quả thực rất khả nghi.
Hắn cụp mắt nhìn phù văn chú khế sau eo sư tôn. Màu đỏ thắm phủ một lớp vàng nhạt. Hắn để chân trần đạp xuống đất, đứng dưới ánh sáng, dưới chân hắn không có bóng. Bỗng dưng hắn nhận ra điều gì đó, chợt ngẩn người, sống mũi cay cay.
Bách Lý Quyết Minh tuyệt nhiên không chịu giải thích y trở về bằng cách nào, mỗi lần Tạ Tầm Vi hỏi y cứ ậm à ậm ừ cho qua chuyện.
“Dù sao thì ta quay về là được rồi mà, hơn nữa sau này sẽ không đi nữa, con không cần lo lắng đâu. Ngoan ngoãn sống với ông, đừng có nghĩ ngợi linh tinh cả ngày trời nữa.”
Hắn còn định gặng hỏi, Bách Lý Quyết Minh cúi người hôn lên môi hắn, lúng búng hỏi: “Khi nào chúng ta uống rượu với động phòng đây?”
Hắn đẩy sư tôn ra, chế nhạo nói: “Lúc sư tôn ở Tây Nan Đà còn bảo thầy trò yêu nhau là trái luân thường đạo lý cơ mà.”
Bách Lý Quyết Minh cứng họng, bèn đặt nắm tay lên môi ho khan, “Bách Lý Quyết Minh là sư phụ con, nhưng Tần Thu Minh là trượng phu của con, chuyện nào ra chuyện đó, không hề liên quan nhau, sao có thể gom chung thành một chuyện được?”
Cách biệt hai trăm năm, da mặt sư tôn càng lúc càng dày. Tạ Tầm Vi bật cười, đôi mày hắn dần chau lại, trong lòng dấy lên nỗi phiền muộn. Gả cho sư tôn chỉ là kế sách tạm thời, hắn phải nghĩ cách làm thế nào để sư tôn nhận thức được y mới là người nằm dưới đây.
Thôi, tới đâu hay tới đó. Hắn vui vẻ cười nói: “Khi nào sư tôn chịu thẳng thắn với Tầm Vi thì Tầm Vi sẽ chiều theo ý của sư tôn.”
“Vậy thôi,” Bách Lý Quyết Minh thở phì phì đứng dậy, “Không chạm vào con nữa, ông đây thèm chắc, hừ!”
Tạ Tầm Vi không gặng hỏi nữa, Bách Lý Quyết Minh nghẹn một cục tức trong bụng. Chuyện này không thể nói với hắn được, nếu để hắn biết chắc chắn lại khóc sướt mướt cho xem. Y vung rìu bửa củi, nhớ lại chuyện năm xưa ở Tây Nan Đà. Y nhìn thấy phụ thân, hỏi ông cách làm thế nào để siêu độ mẫu thân, vấn đề thứ hai là phương pháp giải trừ mệnh cách thuần âm.
“Không thể giải trừ.”
“Chẳng phải các ngươi hỏi gì đáp nấy, cầu gì được đó sao?” Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nói.
“Không thể giải trừ chính là đáp án của chúng ta.” Nhóm quỷ hồn trả lời, “Trên đời này, mỗi một thứ đều có cái giá của nó. Năm đó ngươi dùng Cửu Tử Ách chặt đứt mối liên kết giữa Tang và Quỷ Mẫu, cái giá chính là vĩnh viễn không thể sửa đổi mệnh cách của Tang.”
“Làm sao mà…” Bách Lý Quyết Minh không thể tin nổi, “Vậy sau này mỗi khi hắn đầu thai đều mang cơ thể thuần âm, hoặc bị bóp ch3t từ trong trứng, hoặc bị dìm chết, đẩy té chết, cho dù may mắn sống sót cũng sẽ bị tiên môn tranh đoạt, trở thành lô đỉnh sao.”
“Không sai.” Nhóm quỷ hồn thở dài.
“Nhưng vẫn còn một cách lắt léo khác.” Vô Độ thở dài.
“Cách gì?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Vô Độ nhắm mắt, nói: “Con còn nhớ thuật Câu Quỷ Triệu Linh không? Bản chất của thuật pháp này là sự trói buộc giữa hai người, liên kết chặt chẽ với nhau. Nhưng mà thứ con thấy chỉ là bề nổi của thuật Câu Quỷ Triệu Linh, nó chỉ tồn tại một đời, nếu một trong hai người chết vì bất cứ lý do gì, sau đó độ hóa, thì khế ước sẽ mất hiệu lực.”
“Nó còn có mặt khác nữa sao?” Bách Lý Quyết Minh cau mày.
“Có.” Bách Lý Tiểu Kỉ tiếp lời, “Ví dụ như đồ ăn trong quỷ vực của mẹ con vậy, ăn xong rồi tương đương với việc ký khế ước, hình thành mối ràng buộc giữa người ăn và mẹ con. Loại ràng buộc này ảnh hưởng giữa hồn phách với nhau, cho nên nếu không cắt đứt ràng buộc thì dù cho Tang Tang có đi đến nơi nào, đầu thai bao nhiêu lần đi nữa thì mẹ con vẫn có thể tìm được nó.”
Bách Lý Quyết Minh dường như đã hiểu ra, “Ý của ông là thuật Câu Quỷ Triệu Linh cũng có thể biến thành mối ràng buộc giữa hồn phách với nhau?”
“Có thể, chỉ cần con bằng lòng.” Vô Độ sờ sờ đầu Bách Lý Quyết Minh, “Đừng vội quyết định, vì cái giá phải trả là rất lớn. Một khi con chuyển chú khế thành hồn khế
(khế ước linh hồn) thì con sẽ trở thành bóng của Tầm Vi vĩnh viễn. Nó sẽ qua đời, sẽ chuyển thế, còn con thì không, mãi mãi cũng không thể siêu độ.”
“Nhưng đây cũng là con đường sống duy nhất của con.” Giọng Bách Lý Tiểu Kỉ trầm thấp, “Con siêu độ mẹ con, linh lực cạn kiệt, hồn phi phách tán. Hồn khế sẽ trói buộc con và Tầm Vi, sợi dây ràng buộc đó sẽ kéo hồn phách tan vỡ của con về bóng của Tầm Vi, con sẽ có thời gian tu luyện lần nữa để nuôi dưỡng lại thần trí. Linh Nhi, bây giờ con phải quyết định, con muốn chết đi hay là ở lại bầu bạn với Tầm Vi, vĩnh viễn không được siêu sinh?”
Nhóm quỷ hồn nói: “Nếu ngươi quyết định xong thì chúng ta sẽ cho ngươi biết cách chuyển chú khế thành hồn khế.”
“Nhưng chú khế của ta và Tầm Vi đã bị giải trừ rồi, lúc trộm tim hoa sen dưới Mười tám tầng ngục đã giải rồi.” Bách Lý Quyết Minh nói.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch,” giọng điệu của Bách Lý Tiểu Kỉ rất chi là cạn lời, “Nhìn sau eo con đi, cái chú khế to đùng kia kìa. Lúc con ở Bạch Tháp đốt quần áo quét sạch tà quái, nó lồ lộ ra luôn ấy.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Y nhận ra rằng mình lại bị thằng nhãi ranh Tầm Vi kia lừa nữa rồi.
“Con nghĩ mà xem, một khi kết hồn khế thì ngay cả Cửu Tử Ách cũng không chặt đứt sợi dây ràng buộc này được, cuối cùng con cũng không thể hoàn thành tâm nguyện muốn chết của mình. Con dùng thân phận quỷ quái để nán lại thế gian này nghìn năm vạn năm, con sẽ chứng kiến người thân bạn bè của mình lần lượt qua đời, ngay cả Tầm Vi cũng thế. Con phải đón nó chào đời, rồi lại tiễn đưa nó, mỗi lần nó chuyển thế đều sẽ quên sạch tất cả ký ức về con.” Vô Độ nhìn y, ánh mắt bi thương, “Con sẽ lẻ loi một mình, chịu đựng tháng năm đằng đẵng, mãi mãi không có hồi kết.”
Bách Lý Quyết Minh cúi đầu, đôi lúm đồng tiền cùng với sắc hồng trên má của Tầm Vi vẫn đang dập dờn trong nước gợn, là độc nhất vô nhị trên đời này.
Cơ thể thuần âm, đã định là khổ nạn vô biên. Sao y có thể nhẫn tâm nhìn Tầm Vi bị người khác chà đạp chứ?
Nhưng mà có hơi mất mặt xíu, y mới vừa hòa giải chuyện ân đoạn nghĩa tuyệt với Tầm Vi, bây giờ lại la li3m làm bóng của người ta.
Thôi, dù sao thì thằng nhóc kia cũng không biết mà.
Y lẳng lặng nở nụ cười, “Ta nghĩ kĩ rồi, ta sẽ bảo hộ Tầm Vi, đời đời kiếp kiếp.”
Sau khi hồn phi phách tán, thần trí tụ lại lần nữa, y phát hiện mình đã trở thành bóng của Tầm Vi. Ngày ngày y theo sau lưng Tầm Vi, nhìn hắn trồng hoa chăm cây, ngồi thiền tu luyện. Tầm Vi thường ngẩn người nhìn cây kim ngân, rồi lặng lẽ rơi nước mắt, y đau lòng, song lại không thể vươn tay lau giọt lệ cho hắn được. Đã hứa là không khóc rồi mà, y thầm nghĩ, y ở trên trời có linh đau lòng biết bao nhiêu. May mà thằng nhóc này biết phấn đấu, dốc lòng tu luyện thành Đại Tông sư nên tuổi thọ vượt xa người bình thường. Trước kia y còn nghĩ mãi không ngừng, nếu Tầm Vi chuyển thế mà linh lực y vẫn chưa kịp tụ lại thì phải làm sao? Vì thế y lặng lẽ ở bên cạnh Tầm Vi, suốt hai trăm năm trăng tà trời lên, hai trăm năm xuân hạ thu đông.
Sau này, hai trăm năm sẽ trở thành ba trăm năm, rồi đến năm trăm năm. Thời gian trôi nhanh như cánh chim trắng vỗ cánh bay đi thật xa. Để Tần Thiết Ngưu ở lại núi Bão Trần trông cửa, y và Tầm Vi cùng nhau du sơn ngoạn thủy, chèo thuyền ô bồng lênh đênh trên sông Tần Hoài, cầm gậy trúc chọc vào ánh hoàng hôn dưới nước. Khi về thăm Mã Tang, ở đó đã có rất nhiều cư dân sinh sống, chốn thâm sơn cùng cốc cũng có không ít thôn xóm. Đi thẳng về phía tây, còn nghe được kha khá truyền thuyết về nữ Kiếm Thần đầu bạc, đồn rằng cả người nàng ta tràn đầy ánh kiếm, quỷ thần cũng phải khϊếp sợ, cước bộ như bay. Đáng tiếc con nhóc Dụ Thính Thu đó xuất quỷ nhập thần, chả biết đang tu hành ở ngọn núi nào, bọn họ đi mãi mà cũng không gặp được. Vùng đất hoang phía bắc cũng có rất nhiều thành trấn, khác biệt hẳn so với Giang Tả êm đềm, dê bò lang thang khắp nơi, còn ị phân rải đầy đất. Tạ Tầm Vi không chịu đi bộ, bắt Bách Lý Quyết Minh cõng cho bằng được.
Thỉnh thoảng quay về núi Bão Trần, rồi lại du sơn ngoạn thủy. Mãi cho đến khi mái tóc Tạ Tầm Vi bạc phơ thì bọn họ mới ngày ngày trồng rau tưới hoa, nuôi vài con chó con mèo, trêu đùa chú vẹt dưới hiên nhà, giống hệt một đôi vợ chồng già vậy. Công thể của Tạ Tầm Vi dần dần suy yếu, Phong Pháp cũng không thể duy trì dung nhan tươi trẻ của hắn. Cuối cùng hắn đi không nổi nữa, phải để Bách Lý Quyết Minh ôm vào ôm ra, giác quan cũng suy yếu, dần dà hai mắt cũng mờ đi. Vào một ngày đông chí, Tạ Tầm Vi cũng đã bước sang tuổi xế chiều của cuộc đời.
“Vẫn không chịu nói chân tướng cho con biết à?” Hắn tựa vào vai Bách Lý Quyết Minh hỏi, “Năm đó ở Tây Nan Đà, ngoại trừ siêu độ mẹ, trị bệnh châm cho con, thì người còn hỏi gì nữa?”
“Vẫn chưa chịu từ bỏ hả?” Bách Lý Quyết Minh ôm bờ vai gầy gò của hắn, “Ngủ một giấc đi, khi nào con tỉnh lại thì ta sẽ nói với con.”
“Hứa rồi đó, không được gạt người ta nhen.” Tạ Tầm Vi khẽ nói.
“Không gạt đâu.” Bách Lý Quyết Minh cam kết.
Tạ Tầm Vi nhắm mắt lại, tuyết rơi phủ kín mái đầu hắn, không nhìn rõ là tóc bạc hay là màu trắng của tuyết nữa. Bách Lý Quyết Minh hôn lên trán hắn, lắng nghe nhịp thở dần dần yếu đi của hắn, cho đến khi không còn hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn nữa. Bách Lý Quyết Minh ôm hắn vào phòng, hắn nhẹ nhàng nằm gọn trong lòng y, không nặng chút nào. Đau đớn quá, Bách Lý Quyết Minh nghĩ, bảo sao ánh mắt cuối cùng Vô Độ nhìn mình lại bi ai như vậy.
Y ôm chặt Tầm Vi đang im lặng nằm trong lòng mình, nghẹn ngào nói: “Con phải về nhanh đó, Tầm Vi ơi, sư tôn cô đơn lắm.”
Tim hoa sen sáu cánh đã quay về cơ thể y, y không cần dùng ngọc băng thiền để giữ thân xác không bị thối rữa nữa. Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như trong không khí có sợi dây vô hình khẽ rung lên, y bắt đầu hành trình tìm kiếm chuyển thế của Tầm Vi, đi theo cảm tính mà vận mệnh đã định, bước đến trước cửa nhà một sản phụ sắp lâm bồn.
Là một đứa bé có bát tự tứ âm, nếu người nhà có chút thường thức sẽ không giữ nó lại. Để nó chết đi là con đường tốt nhất của nó. Quả nhiên, y nghe thấy tiếng nam nữ than khóc. Người mẹ quỳ gối trên giường đất, cầu xin ông ngoại bé giữ nó lại. Ông ngoại cũng khóc lóc thảm thiết, giơ đứa bé đang khóc oe oe lên cao, “Chúng ta không bảo vệ đứa nhỏ này nổi đâu!”
Cánh cửa ‘ầm’ một tiếng rồi mở toang, gió tuyết thổi vào trong, một bóng đen cao gầy đứng dựa vào trụ cửa.
Bóng đen ngẩng đầu lên, nhe cái răng nanh nhòn nhọn ra.
“Ta muốn đứa bé đó.”
Sau khi đưa đứa nhóc về, Bách Lý Quyết Minh mới phát hiện kiếp này của Tầm Vi bị mù bẩm sinh, đôi mắt mù sương không có lấy một tia sáng hệt như hai viên ngọc lưu ly trong suốt. Tuy đôi mắt nó rất xinh đẹp, nhưng lại không có tiêu cự. Bách Lý Quyết Minh đau đớn trong lòng, mệnh cách thuần âm đã định sẵn là khổ ách vô biên, bẩm sinh khuyết thiếu cũng là chuyện hợp lý. May mà Tầm Vi kiên cường, cho dù bị mù nhưng vẫn chăm chỉ tu luyện thuật pháp, lớn lên khỏe mạnh. Lúc đứa trẻ khác còn đang ê a học chữ, Tầm Vi đã biết gọi “Sư tôn tôn” rồi. Khi mấy nhóc khác đái dầm, Tầm Vi sẽ gõ chiêng beng beng đánh thức Bách Lý Quyết Minh để y dẫn mình đi nhà xí. Lúc nó ngồi xếp bằng tĩnh tư
(lặng lẽ suy nghĩ) dưới hành lang vũ, gương mặt nho nhỏ sáng như vầng trăng trên trời cao, đôi đồng tử đen láy phản chiếu bóng mây mặt trời, không ai có thể nhận ra rằng đứa bé này bị mù bẩm sinh.
Nhưng mà tính cách có hơi nhõng nhẽo. Có lẽ là Cửu Tử Ách đã định sẵn mệnh cách, người khác sau khi đầu thai chuyển thế thì dáng vẻ và tính tình hoàn toàn khác hẳn với đời trước, chỉ mỗi mình Tạ Tầm Vi không chỉ giống hệt sinh thần bát tự, giới tính, vẻ ngoài, ngay cả cái tính nhõng nhẽo kia cũng như đúc cùng một khuôn.
“Sư tôn tôn, đút con ăn cơm cơm đi.” Nó nói.
“Con năm tuổi rồi, tự ăn đi.” Bách Lý Quyết Minh khuyên răn.
Nó dẩu môi, “Nếu sư tôn tôn không chịu đút cho con, con sẽ chết đói, sau này sư tôn tôn không còn đồ đệ đệ gì nữa.”
“…” Mu bàn tay Bách Lý Quyết Minh nổi gân xanh, “Nói bao nhiêu lần rồi, sau này nói chuyện đừng có đệm thêm chữ nữa, ‘sư tôn’ là ‘sư tôn’, không phải ‘sư tôn tôn’, ‘ăn cơm’ là ‘ăn cơm’, không phải ‘ăn cơm cơm’, nói ‘đồ đệ’ cho ta, không được xưng ‘đồ đệ đệ’!”
Nước mắt to cỡ hạt đậu lấp đầy hốc mắt nó trong nháy mắt, nó nức nở kể lể: “Ôi Tầm Vi tội nghiệp quá đi, vừa sinh ra đã bị mù rồi, còn bị sư tôn xấu xa hung dữ nữa.”
Nó khóc đến mức thở không ra hơi, Bách Lý Quyết Minh mới chịu nhượng bộ, đút từng muỗng cơm cho nó, còn cho phép nó nói đệm từ nữa.
Kiếp thứ ba của Tầm Vi, mẹ hắn không nỡ bỏ hắn nên nói dối thời gian Tầm Vi được sinh ra, vì thế nên được cha mẹ giữ lại. Lần này Bách Lý Quyết Minh không vội đưa hắn đi, nếu có thể thì được cha mẹ nuôi nấng vẫn là tốt nhất. Cho dù Bách Lý Quyết Minh có tốt đến đâu thì vẫn không thể thay thế cha mẹ ruột được. Đời này của Tầm Vi đầu thai vào tiên môn Tạ thị dưới chân núi Tê Hà, vừa sinh ra đã được cả nhà yêu mến. Bách Lý Quyết Minh sống dưới cái bóng của hắn, rất hài lòng với gia đình này.
Nhưng cho đến khi Tầm Vi tám tháng tuổi, thầy thuốc chợt phát hiện hai mắt đứa nhỏ này không nhìn thấy gì cả, cho dù đặt bất cứ thứ gì trước mặt nó, nó đều không có phản ứng. Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Hai đời liên tiếp, Tầm Vi đều bị mù bẩm sinh.
Tạ thị đi khắp nơi hỏi thăm danh y trong thiên hạ, tìm kiếm các loại thuốc kỳ diệu, ròng rã sáu năm mà vẫn không trị khỏi bệnh mắt của Tầm Vi. Đại phu nào đến khám cũng lắc đầu, “Mắt của tiểu công tử rõ là không có bệnh gì cả, không hiểu vì sao lại không nhìn thấy?” Tạ thị nghi ngờ là do quỷ quấy rối, chú trớ ám vào người, bèn đến gặp Khương thị, song vẫn không có chuyển biến gì. Không cần Khương gia đến xem thì Bách Lý Quyết Minh cũng đoán được trên người Tầm Vi không có bất kỳ chú trớ nào cả.
Bé trai nho nhỏ ngồi sát cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt trong vắt của nó. Đời này của Tạ Tầm Vi lặng lẽ hơn rất nhiều, không hoạt bát như kiếp trước. Bách Lý Quyết Minh kề sát vào mặt nó, làm mặt ngáo ộp với nó, đôi mắt vô hồn của nó phản chiếu hình ảnh Bách Lý Quyết Minh đang nhe răng trợn mắt.
Làm mặt ngáo cả buổi trời mà nó không hề có phản ứng. Bách Lý Quyết Minh rất đau khổ, vì sao lại không nhìn thấy chứ?
Khi trong phủ có bé trai khác chào đời, Tầm Vi mắt mù dần dần mất đi sự cưng chiều của cha mình. Chủ mẫu cả gan cắt xén chi phí ăn mặc của nó một cách trắng trợn, hạ nhân cũng lạnh nhạt với nó hơn. Mùa đông, phần than phát cho nó bị cắt giảm lần hai, bàn tay vốn trắng nõn của nó giờ bị lạnh đến mức nứt nẻ cả ra. Rốt cuộc Bách Lý Quyết Minh không nhịn nổi nữa, bèn xách chủ quân Khương gia xông vào nhà họ Tạ, Tạ chủ quân quỳ thụp xuống, “Không biết Khương tông chủ giá lâm có chuyện gì quan trọng không?”
Khương tông chủ đực mặt chỉ vào Bách Lý Quyết Minh, “Bách Lý trưởng lão của núi Bão Trần muốn thu đồ đệ, gọi mấy đứa trẻ nhà các ngươi ra đây hết đi.”
Tạ chủ quân mừng ra mặt, bèn nhanh chóng lùa mấy đứa trẻ trong nhà ra hết. Một đám nhóc đứng trong sân nhà, ánh mắt đứa nào đứa nấy đều tràn ngập mong chờ được bái sư. Bách Lý Quyết Minh nhìn một lúc lâu mà vẫn không thấy Tầm Vi, y bèn túm cổ áo Tạ chủ quân, hung dữ hỏi: “Tất cả trẻ con nhà ngươi đều ở đây hết cả à?”
Tạ chủ quân nơm nớp lo sợ, cứ cảm thấy người đàn ông trước mặt này nào có giống thu đồ đệ gì, mà là giống muốn nhai đầu người ta thì hơn.
Gã lắp bắp: “Còn Tiểu Ngũ nữa, mà nó bị mù bẩm sinh, không tiện ra ngoài. Sợ chướng mắt trưởng lão nên không bảo nó ra đỡ mất công.”
Bách Lý Quyết Minh định nói đệt mẹ nhà ngươi, mau giao người ra cho ông.
Vừa định mở miệng, tiếng kêu la của hạ nhân bỗng vang lên ở chỗ rẽ hành lang: “Tiểu công tử! Chậm một chút!”
Y quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên yếu ớt loạng choạng chạy tới, đôi con ngươi to tròn đen láy vô hồn, nó vươn đôi tay quơ quào lung tung dò đường. Trên vầng trán trắng nõn có vết đỏ ửng, có lẽ là đã va vào đâu đó. Dưới chân nó vấp cục đá, nó lảo đảo, sắp sửa ngã đến nơi, Bách Lý Quyết Minh thoắt hiện trước mặt nó, nó ngã vào vòng tay của y. Y ôm trọn thiếu niên mười tuổi gầy như cành trúc xanh vào lòng.
Bách Lý Quyết Minh cúi đầu nhìn vết thương trên mặt nó, hỏi: “Bị ngã à? Có đau không?”
Nó không trả lời, vội vã ôm lấy cổ Bách Lý Quyết Minh, khóc đến mức cả người run run.
Bách Lý Quyết Minh đau xót không thôi, có lẽ là chịu tủi nhục nhiều lắm nên mới khóc thương tâm đến vậy.
“Đưa con đi đi.” Tạ Tầm Vi nghẹn ngào nói.
Bách Lý Quyết Minh bế nó lên, giơ chân đá đít chủ quân Tạ gia đang chào xởi lởi rồi mang Tầm Vi trở về núi Bão Trần.
Bách Lý Quyết Minh tìm mọi cách chữa trị đôi mắt Tạ Tầm Vi, nhưng vẫn không có kết quả. Y nhờ Khương thị đến hỏi Thiên Âm, song câu trả lời mà y nhận được là “Vô phương cứu chữa.” Bách Lý Quyết Minh không tin tà
(nhân tố gây bệnh theo cách gọi của Đông y), bèn mày mò Kinh Linh Xu do thúc thúc để lại, phối ra rất nhiều phương thuốc đắng, thử từng cái một. Tạ Tầm Vi mười lăm tuổi, đồng tử đặt nước thuốc trước mặt hắn. Hắn mỉm cười nói lời cảm tạ, đợi sau khi đồng tử đã đi xa thì đổ bát thuốc ra chậu hoa ngoài cửa sổ một cách thuần thục.
Sư tôn hao tâm tổn sức chữa bệnh cho hắn, nhưng hắn biết tất thảy đều là dã tràng xe cát. Bệnh mắt của hắn vốn không có thuốc chữa, bởi vì căn nguyên nằm ở hồn phách.
Quay ngược thời gian trở về ba trăm năm ở bên cạnh sư tôn. Y đang nằm trên giường ngủ phè phởn, hắn đứng dưới ánh sáng nhìn xuống chân mình, không có bóng. Sương mù trong lòng dần dần tản đi, dường như hắn hiểu ra điều gì đó, bèn viết thư gửi cho Khương thị bảo Khương Hạ phái Lung giả đến hỏi chuyện Thiên Âm. Thiên Âm rề rà không chịu trả lời, hắn và sư tôn du ngoạn khắp nơi, đặt chân vào Mã Tang. Chốn thâm sơn cùng cốc mưa to tầm tã, nhành trúc xào xạc, ánh sáng xanh biếc nhảy múa rơi xuống nước. Sư tôn lúc nào cũng ngủ say sưa, tiếng mưa to đến mấy cũng không làm phiền giấc ngủ của y. Tạ Tầm Vi không ngủ được, bèn khoác áo ngoài ngồi dậy, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy nữ Kiếm Thần đầu bạc đang tựa người dưới hành lang, ôm kiếm nhìn mưa.
“Biểu tỷ đến hồi nào vậy?” Hắn cười hỏi.
“Vừa mới đến.” Giọng nói của nàng bình tĩnh, gần như là hòa với tiếng mưa.
“Vì sao lại đến?” Hắn hỏi.
“Vì ngươi hỏi Thiên Âm,” nàng đảo mắt, “Thiên Âm phái ta đến trả lời.”
Nàng nói hết thảy ngọn nguồn cho hắn biết, ở Tây Nan Đà sư tôn đã gặp lại Bách Lý Tiểu Kỉ và Vô Độ, mệnh cách thuần âm không thể giải trừ, “Hồn khế” trong thuật Câu Quỷ Triệu Linh… Trong bóng tối tĩnh lặng, sư tôn ngưng tụ linh lực nơi đầu ngón tay, chú khế sau eo của hắn tỏa ánh sáng đỏ dịu dàng, hồn khế hình thành, quầng sáng đỏ rung chuyển rồi biến thành màu vàng, từ đây mối liên hệ giữa hắn và sư tôn vĩnh viễn bất diệt, không gì cắt đứt nổi.
Hắn lẳng lặng lắng nghe, mưa vẫn đang rơi, nước mắt lăn dài trên gò má hắn.
Một người ngốc đến mức độ nào mới bằng lòng kết khế ước như vậy chứ? Ở bên cạnh sư tôn từ khi còn ở núi Bão Trần cho đến tận bây giờ, hắn rõ ràng hơn ai hết, tâm nguyện lớn nhất của sư tôn là được siêu sinh. Bây giờ sư tôn lại vì mệnh cách không thể giải trừ của hắn mà tình nguyện nhảy vào mệnh cục không có hồi kết, chịu đựng tháng năm đằng đẵng, vì hắn chắn tai trừ ách.
Dường như Dụ Thính Thu biết hắn đang nghĩ gì đó, hờ hững nói: “Bây giờ Khương thị đảm nhiệm trọng trách làm đại tế, mỗi năm một lần, thiên hạ sẽ không có quỷ quái nào nán lại nhân gian quá một năm. Dù ngươi có nuốt Lão Tài Hương đi nữa cũng không thể tránh được luân hồi đâu.”
“Thiên Âm không có cách nào sao?” Hắn hỏi.
“Không có.”
Tạ Tầm Vi đi chân trần trên hành lang gỗ, giơ tay đón lấy một hạt mưa lạnh lẽo. Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Nếu ta đoán không sai, thứ dẫn dắt người ta đến chốn vãng sinh ở Tây Nan Đà là ‘Minh quang’
(quầng sáng). Sau khi chết, quỷ hồn tiến vào Tây Nan Đà rồi bước vào ánh sáng đó. Băng qua Minh quang, quá khứ tan thành mây khói, sau đó tái sinh một kiếp người mới. Nếu ta tránh được ‘Minh quang’, liệu có thể đem theo ký ức đi đầu thai chuyển thế không?”
Thiên Âm là tiếng nói của những linh hồn chưa từng đầu thai, ngay cả bọn họ cũng không biết đến biện pháp này.
Dụ Thính Thu đáp: “Theo lý mà nói thì có lẽ là được.”
Tạ Tầm Vi gật đầu, “Bát Châm Độ Ách của ta có thể chạm vào hồn phách, nếu phế đi hai mắt thì sẽ không nhìn thấy ‘Minh quang’ nữa.”
Dụ Thính Thu im lặng hồi lâu, cơn mưa nặng hạt từ trên trời trút xuống, cả núi rừng nhuốm một màu u ám, khi nàng lặng lẽ đứng trước khung cảnh này, trông nàng như thể hòa làm một với cơn mưa núi rừng kia. Đây là đạo ư? Tạ Tầm Vi thầm nghĩ.
Nàng im lặng rất lâu, cuối cùng cất lời: “Bản chất của luân hồi là cắt đứt quá khứ, ngươi lợi dụng sơ hở của Minh quang biến ‘vãng sinh’ thành ‘tái sinh’. Tái sinh sẽ cho ngươi trường thọ, nhưng đó không phải là trường sinh bất lão, mà là sự cô độc vĩnh hằng, ngươi nghĩ kĩ đi.”
“Thế nên ta mới phải ở bên cạnh sư tôn…” Tạ Tầm Vi quay đầu lại nhìn sư tôn ở trong căn nhà trúc, tên ngốc kia đang nằm dang tay dang chân ngủ khò khò. Hắn nói: “Đoạn đường này quá dài, quá xa, làm sao ta nỡ để người đi một mình được chứ?”
Không một ai có thể thấu hiểu sự đau khổ của đợi chờ hơn cả Tạ Tầm Vi, chịu đựng sự dày vò khôn nguôi, cả đời này của hắn đã chờ đợi quá nhiều. Thời gian không có điểm cuối, con đường sa ngã của sư tôn cũng không có hồi kết. Hắn không thể đón sư tôn ở đầu bên kia, nhưng hắn có thể đồng hành với y trên quãng đường này.
“Khi ta già đi, biểu tỷ có thể thi châm giúp ta được không?” Hắn hỏi.
Dụ Thính Thu nói: “Được thôi. Lúc ngươi sắp chết, ta sẽ đến gặp ngươi.”
Nàng vừa dứt lời đã cưỡi kiếm bay vào màn mưa. Ánh kiếm kéo đuôi dài như én bạc, thoắt cái đã biến mất không còn thấy dấu vết.
Phương pháp của Tạ Tầm Vi thực sự có hiệu dụng, hắn thành công tránh khỏi sự gột rửa của Minh quang, mang theo ký ức đi đầu thai. Đời đời kiếp kiếp bị mù, đổi lấy việc được ở bên nhau cho đến vĩnh hằng cũng không chia lìa. Ở kiếp thứ hai, vừa có được ý thức hắn đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của sư tôn – “Ta muốn đứa bé đó.” Hắn thầm nghĩ, nếu hắn mở miệng gọi “Sư tôn” chắc tên kia sẽ xỉu tại chỗ mất.
Kiếp thứ ba lại không giống vậy, một mình hắn trong bóng tối suốt mười năm, sư tôn không hề xuất hiện. Hắn còn tưởng rằng sư tôn không cần hắn nữa, năm mười tuổi ấy cuối cùng sư tôn cũng xuất hiện trong nhà họ Tạ, hắn sợ sư tôn không biết hắn ở đó, vội vã chạy lảo đảo ra ngoài chẳng màng bất cứ thứ gì. Hắn lần mò đi trên hành lang, tiến về phía có tiếng người, vấp ngã rất nhiều lần, trán bị rách một mảng lớn, hắn cũng mặc kệ, bò dậy tiếp tục đi.
Không biết đã ngã bao nhiêu lần nữa, đến lần cuối cùng, hắn sà vào một vòng tay quen thuộc, và nghe thấy sư tôn hỏi hắn: “Bị ngã à? Có đau không?”
Đau. Đương nhiên là đau rồi.
Nỗi uất ức trào dâng trong lòng, hắn rất muốn hỏi vì sao sư tôn lại đến chậm như thế? Mười năm qua người đã đi đâu? Vì sao lại để hắn chờ lâu như vậy? Hắn còn có ý định hay là gϊếŧ quách cả nhà Tạ thị. Tạ gia bị diệt môn tự khắc sư tôn sẽ tới tìm hắn.
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, đôi mắt này không nhìn thấy gì cả, chỉ biết khóc thút thít.
Vẫn ổn, hắn vẫn khóc được. Hắn biết, chỉ cần hắn khóc thì sư tôn sẽ đau lòng.
Vô vàn lời nói đều bị dằn xuống, hắn chỉ nói: “Đưa con đi đi.”
Nãy giờ không nghe thấy tiếng của sư tôn, không biết đang ngủ ở đâu rồi nữa. Y quen thói bạ đâu nằm đấy, bị nhiễm lạnh, dù là quỷ quái cũng sẽ bị đau nhức chân cẳng. Tạ Tầm Vi lần mò men theo giường, xếp chăn lại rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đi mười bước là ngưỡng cửa, hắn nhớ rõ, sau đó nhấc chân lên đi ra hành lang gỗ. Hắn lắng tai nghe, luồng gió khe khẽ như những chú bướm nhỏ bay đi rồi mang theo tin tức trở về. Luồng gió bị chặn lại ở cuối hàng lang gỗ, phác họa ra hình dáng của sư tôn.
Hắn bước từng bước qua đó, guốc gỗ kêu vang lộc cộc, vạt áo màu xanh lá nhẹ tung bay. Những cánh hoa kim ngân rơi đầy hành lang, nghìn năm như đọng lại trong hương hoa thơm ngát. Hắn biết nhụy ho4 vương trên ống tay áo, vì hắn ngửi thấy hương hoa. Hắn biết chim én bay về, vì hắn nghe thấy tiếng hót lanh lảnh. Hắn biết Bách Lý Quyết Minh đang ngủ trước hành lang vũ, ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt sư tôn, dáng hình của y được thời gian mài dũa trở nên quá đỗi dịu dàng. Tạ Tầm Vi nhớ rõ tất thảy mọi thứ ở núi Bão Trần, khắc sâu trong đầu vĩnh viễn cũng không phai mờ.
Tạ Tầm Vi đi về phía Bách Lý Quyết Minh, như thể đang băng qua năm tháng xa xôi.
Một đôi tay ôm lấy hắn, ấm áp đến nhường nào, giống như được mặt trời ôm lấy.
“Sao lại ra đây rồi?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Hắn vùi mặt vào lòng sư tôn, nhắm mắt lại và nói: “Bởi vì muốn ở bên cạnh sư tôn.”
Bầu bạn bên nhau, tháng đổi năm dời.***
Hoàn chính văn