CHƯƠNG 9: TƯƠNG LAI (4)

.......

Nghĩa Thành. Nhϊếp Hoài Tang. Vân Tước Cung Di.

Vân Tước dẫn theo Nhϊếp Hoài Tang đi trước một bước, đặt chân tới tòa Nghĩa thành ở vùng Thục Đông. Khắp nơi sương đen bao quanh, che mờ tầm mắt. Nhϊếp Hoài Tang lo sợ bất an nắm chặt chiếc phiến, đi sát bên cạnh Vân Tước, lú đầu ra từ sau lưng hắn nơm nớp nhìn đông nhìn tây.

Vừa bước vào nơi này, âm vụ dày đặc khiến hắn hít thở không thông, uất khí đè nặng trong lòng. Trong thành vắng không người, an tĩnh tới mức đáng sợ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nện bước trầm ổn của Vân Tước Cung Di.

Đát... đát... đát...

Mỗi một bước đi mang theo lực lượng trấn định lòng người, thập phần bình tĩnh, bình tĩnh tới mức Nhϊếp Hoài Tang như bị ma ám, cũng chậm rãi học theo nhịp điệu của hắn, cước bộ nhẹ nhàng nhảy chân sáo.

"..." Vân Tước lườm thoáng qua người phía sau, lại không nói gì.

Một lát xong, tứ phía truyền đến tiếng động, Nhϊếp Hoài Tang giật mình dừng lại, thần sắc nghiêm túc bắt đầu hỏi mười vạn câu hỏi, "Cung Di, ngươi có nghe thấy tiếng gì sao?"

Vân Tước khẽ gật đầu, bộ dáng trầm lặng, bước chân vẫn như cũ không giảm.

"Cung Di, chúng ta tới nơi này làm gì?"

"Bắt người."

"Bắt ai? Liên quan tới Đại ca ta sao?"

"Ừ."

"Là người của Kim Quang Dao?"

"Ừ."

Nhϊếp Hoài Tang dùng quạt điểm cằm, lâm vào trầm tư mà không hỏi nữa. Tiếng động xung quanh cũng theo đó càng ngày càng rõ ràng.

Là tiếng bước chân!

Vô cùng nhiều, rậm rạp tiếng bước chân!

Sương đen phủ kín, Nhϊếp Hoài Tang hiện tại chỉ có thể loáng thoáng hình dáng của Vân Tước, biết hắn vẫn bên cạnh thì an tâm rồi, im hơi lặng tiếng nghe cho kỹ.

Trong số tiếng bước chân đó, còn có tiếng động kỳ quái khác xen vào, "phụt" "phụt" như đang phun ra thứ gì, mùi thối rữa tanh hôi cũng đã theo gió bay lại đây, càng ngày càng nồng nặc.

Nhϊếp Hoài Tang kinh hô một tiếng, "Là tẩu thi! Chúng tới đây!"

Vân Tước nhàn nhã lấy ra phù quải đặt ở trong tay, giọng nói hắn lười biếng mà nhạt nhẽo, "Không phải chỉ riêng tẩu thi, là người sống."

Theo giọng nói hắn rơi xuống, lãnh lãnh đạm đạm, Nhϊếp Hoài Tang chỉ cảm thấy có thứ gì lướt qua tầm mắt, sau đó là từng mảnh bạch quang hiện ra, tàn ảnh trên không trung còn lưu lại tiếng gió.

"Phanh, phanh, phanh"

"Phanh, phanh, phanh"

"Phanh, phanh, phanh"

...

Thịt thể va chạm với nền đất, nghe vào tai vô cùng rõ ràng, không cần nhìn cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng đát đát đát gần bên người vẫn không có dấu hiệu suy giảm hay ngừng lại, không hề gián đoạn tiến về phía trước.

Nhϊếp Hoài Tang cổ họng thoáng nghẹn lại, còn kém chút nữa quỳ xuống bái Vân Tước Cung Di làm cha!

Nhìn không thấy nhưng cũng soái bạo a uy!!!

Một đường đi không gì cản trở, tiếng hung thi oán linh gào thét xông tới, đều ở trong nháy mắt hôi phi yên diệt.

10 năm này, từ quái thú đã trở thành quái thú của quái thú sao?

Nhϊếp Hoài Tang bắt đầu không sợ nữa, xòe quạt ra phe phẩy huýt sáo, nhảy nhót đi phía sau cho Vân Tước dọn dọn chướng ngại vật.

Mạc danh tự đắc, cảm thấy ván này hắn thắng.

Hung thi lệ quỷ bắt đầu ít dần, an tĩnh lại.

Trong làn sương đen, Nhϊếp Hoài Tang đột nhiên giật mình, bởi vì bên cạnh hắn... hình như có người.

"Cung——" Chữ "Di" còn chưa thoát ra miệng, bên tai truyền tới tiếng xé gió, Nhϊếp Hoài Tang có thể nhận ra một vài sợi tóc của hắn đã bị kim loại cắt qua, bên má phải còn lưu lại nhàn nhạt gió lạnh.

Lại "Phanh!" một tiếng trầm đυ.c.

Giọng nói của Vân Tước cũng truyền tới, "Tang, ngươi lại đây."

Nhϊếp Hoài Tang lần này không dám cãi hắn, nhanh nhảu nhào qua, eo bị một cánh tay vòng qua siết lấy, cả người dính chặt lên ngực hắn, nghe được hắn rõ ràng trầm ổn tiếng hít thở, trấn định tự nhiên.

Hảo an tâm a.

Nhϊếp Hoài Tang bất tri bất giác đỏ ửng mặt mày, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

Bên kia, người lúc nãy có ý đồ tấn công hắn đã tới rồi, hắn ta núp trong làn sương đen, căn bản không thấy rõ hình dáng, ra chiêu khó phòng.

Khoảng cách quá gần, Nhϊếp Hoài Tang rốt cuộc có thể nhìn thấy biểu tình của Vân Tước. Căn bản không bỏ đối thủ trong lòng, một đôi mắt xếch lãnh đạm không xuất hiện chút gì ngoài ý muốn, một tay ôm Nhϊếp Hoài Tang, một tay cầm phù bình quải giơ lêи đỉиɦ đầu—— chặn ngang kiếm thế vô hình chém lại đây.

Sau đó, chỉ trong chớp mắt, Nhϊếp Hoài Tang chỉ cảm thấy chính mình bay lên! Vân Tước Cung Di ôm hắn nhảy lên, ở trước mặt kẻ kia, phù bình quải "răng rắc" một tiếng hiện ra gai nhọn, đốt cháy lên liệt diễm màu tím, chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn, gậy sắt hung hăng quét ra một đường sáng——

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên, tiếng máu tươi phun ra khiến da đầu Nhϊếp Hoài Tang tê dại, đu bám trên người Vân Tước không chịu xuống.

Vân Tước Cung Di hạ người, hé miệng thanh tú ngáp một cái, nhàn nhạt đưa mắt nhìn xuống Nhϊếp Hoài Tang trong ngực, nghéo môi nhạo báng, ánh mắt hài hước, "Thật nhược. Nhàm chán."

"..." Nhϊếp Hoài Tang muốn giơ quạt gõ vào đầu Vân Tước, nhưng cho hắn mười cái gan hắn cũng không dám!

Tự an ủi mình, Cung Di là đang nói kẻ kia! Không phải hắn!

______

Hết chương

Còn tiếp....

😄🖤