Just one night (the change of a lifetime) by Screaming Fae.
#####
《Hermione,
Tôi đang dành thời gian ở nước Anh. Tôi rất vui nếu em gặp tôi trong bữa ăn tối. Đã quá lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Có lẽ tôi có thể gặp em bên ngoài Leaky Cauldron vào tối thứ Năm lúc 8 giờ tối? Tôi sẽ đưa em đi chơi.
Viktor.》
Hermione không thể không mỉm cười khi đọc bức thư ngắn, thẳng vào trọng điểm mà cú mèo gửi đến vào sáng hôm đó. Đã khá nhiều năm kể từ lần cuối cùng cô viết thư cho Viktor Krum, và theo một cách nào đó, cô đã luôn nhớ đến những lá thư thẳng thừng của anh. Ngay cả khi cô đã viết hàng thước giấy da cho anh, anh cũng chỉ có những câu trả lời đơn giản. Nhưng cô biết anh rất thích viết thư cho cô.
Đã khá lâu kể từ khi cô đi chơi với một người bạn và làm một điều gì đó cho mình. Cô đang học năm cuối tại Hogwarts, muộn hơn một năm so với bình thường do dành cả năm trước khi săn Trường sinh linh giá cùng với Harry và Ron. Thật khó để duy trì tình bạn khi cô là người lớn tuổi nhất ở đó, và không ai trong số những người bạn cũ của cô ở xung quanh trường. Harry và Ron đã cố gắng đảm bảo các vị trí tại Bộ pháp thuật ngay lập tức với tư cách là Thần sáng, nhưng Hermione muốn có một sự nghiệp cao hơn trong Bộ thực thi pháp luật - điều gì đó có thể dẫn cô đến những điều tươi sáng hơn và to lớn hơn. Vì vậy, cô cần phải hoàn thành việc học và tốt nghiệp một cách đàng hoàng.
Mặc dù khá cô đơn ở Hogwarts, cô phải thừa nhận rằng cô rất vui khi Ron không ở bên cạnh. Sau khi họ nhanh chóng lao vào một mối quan hệ sau sự sụp đổ của Voldemort, Hermione sớm nhận ra rằng cô chưa sẵn sàng cho mức độ cam kết đó, đặc biệt là không khi cô cần phải dồn toàn bộ sức lực cho việc học của mình. Không cần phải nói, Ron đã không quá hài lòng về quyết định này, và cặp đôi đã không nói chuyện kể từ đó.
Cô quyết định rằng bản thân chắc chắn phải có một khoảng thời gian để rời xa việc học bây giờ, cô đã nhanh chóng viết một bức thư gửi lại cho Viktor, xác nhận rằng cô không thể chờ đợi để gặp anh, và cô sẽ có mặt lúc 8 giờ tối.
—------------
Viktor đưa Hermione đến một nhà hàng Muggle xinh đẹp không xa Leaky Cauldron, nơi bán đồ ăn Ý. Cô ngạc nhiên một cách thú vị với cách cư xử lịch thiệp của anh — cởϊ áσ khoác, kéo ghế ra trước khi cô ngồi, mua một chai Pinot Grigio đá và rót rượu cho cô. Mặc dù cô thường xuyên phải nâng mũi trước những phụ nữ khác được đối xử kiểu này vào những buổi hẹn hò ("chắc chắn họ có thể cởϊ áσ khoác của chính mình!"), Cô phải thừa nhận rằng khá tuyệt khi được xu nịnh.
Lần gần đây nhất Ron đưa cô đi hẹn hò, cậu ấy đã nôn khan khi nếm rượu trắng và lau miệng trên khăn trải bàn.
Chỉ khoảng hai năm kể từ lần cuối Hermione nhìn thấy Viktor, nhưng anh trông già dặn hơn, trưởng thành hơn. Cằm và cổ anh ta phủ một lớp râu đen nhánh, mặc dù trông anh không khó chịu, và đôi mắt ngấn nước của anh trông có vẻ mệt mỏi. Khó có thể dễ dàng quên rằng cơn thịnh nộ của Voldemort không chỉ ảnh hưởng đến nước Anh.
Tuy nhiên, họ không ở đây để nói về quá khứ - dù sao thì ít nhất cũng không phải là những khía cạnh tiêu cực. Trong khi rượu vang trắng chảy ra và cô phục vụ tiếp tục mang hết chai này đến chai khác, Hermione nói hết về việc học của cô, còn Viktor thì mỉm cười và chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng thảo luận về việc anh bận rộn như thế nào với Quidditch, nó có vẻ rõ ràng hơn một chút với chất giọng Bungari đặc sệt của anh. Sau khi ăn xong, họ băng qua quầy bar và đổi Pinot lấy Cocktail.
Khi nhà hàng đóng cửa Hermione và Viktor cuối cùng cũng rời đi; Hermione loạng choạng khi cô bước đi và Viktor nói lí nhí.
“Cảm ơn vì đêm nay,” Hermione nói với một nụ cười, khi họ đứng trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường. "Em đã không nhận ra mình cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi như thế nào."
"Đó là ... nói thế nào ... niềm vui của tôi." Viktor cởϊ áσ khoác ngoài và quấn nó quanh vai Hermione. Trời không lạnh lắm nhưng Hermione đánh giá cao cử chỉ này.
Họ hơi quá gần khi anh đưa tay kéo chiếc áo khoác lên người cô, và cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên má mình. Khi cô quay mặt về phía anh, đôi mắt đen của anh đang nhìn chằm chằm vào mắt cô. Anh tiến về phía trước và cô không lùi lại — đột nhiên họ hôn nhau nhẹ nhàng, dù hơi vụng về.
Khi họ tách ra, má Hermione bỏng rát. "Em có lẽ nên quay lại trường."
"Em không thể độn thổ đến Scotland trong tình trạng say xỉn như vậy," Viktor trả lời, và Hermione biết mình đã đúng.
"Em ... có nên ở lại với anh không?"
Đến lượt Viktor đỏ mặt. "Tôi không muốn em nghĩ rằng tôi muốn em trở lại vì bất kỳ ... lý do nào khác."
Hermione luồn tay vào tay anh. "Em biết."
Thật khó để Hermione giữ được sự tự chủ trong cơn say, để cô không cùng Viktor trở lại phòng của anh tại Leaky Cauldron vì bất cứ điều gì khác ngoài việc ở lại qua đêm cho đến khi đủ tỉnh táo để độn thổ trở về. Thật khó để thuyết phục bản thân rằng cô không suy nghĩ nhiều về nụ hôn. Thật khó để thuyết phục bản thân rằng cái hố nóng rát ở bụng dưới của cô là do tất cả rượu vang mà cô đã uống.
Có lẽ nếu không say như vậy, cô đã không dễ dàng bò lên giường Viktor. Cô có thể đã mặc quần áo của mình thay vì cởi bỏ hết đồ lót, hoặc khăng khăng yêu cầu Viktor giữ một đường may quần áo (mà anh đã không).
Cô sẽ không hoàn toàn yên tâm khi Viktor lăn đến bên cạnh và ôm lấy mặt cô để hôn cô một lần nữa. Bàn tay cô lúng túng và vụng về khi chúng nắm chặt eo anh và di chuyển về phía bộ phận nam tính của anh. Khi anh làm theo, mắt cô đảo vào sau đầu và mọi thứ trở nên tối sầm.
—------------
12 tuần sau.
"Trò Granger, đây là lần thứ ba trò bào chữa cho mình."
Giáo sư McGonagall nhìn Hermione một cách nghiêm khắc qua cặp kính cận.
"Trò có chắc mình không cần đến Cánh bệnh viện không?"
Hermione hạ tay xuống.
“Em xin lỗi, Giáo sư,” cô nói nhỏ.
“Nhưng tôi thực sự sẽ—” cô bất ngờ đập tay vào miệng và bật dậy khỏi chỗ ngồi, đẩy qua bàn để ra cửa. Khi đã ra ngoài lớp học Biến hình, cô đã gập người lại và nôn tung tóe khắp sàn trong hành lang.
Cô nghe thấy tiếng nổ ầm ầm của những ánh nhìn bắn tỉa từ bên trong lớp học và Giáo sư McGonagall bảo họ ổn định. Hermione cảm thấy má mình nóng bừng khi cô rút cây đũa phép ra khỏi tay áo để xua đi chất nôn, trước khi bắt đầu bước xuống hành lang, đặt tay lên cái bụng đang nôn nao. Cô đã cảm thấy ốm trong gần như cả tuần, ít hoặc không có cảm giác thèm ăn và những đợt buồn nôn ngẫu nhiên dẫn đến những cơn ốm đột ngột.
Bà Pomfrey đã nhìn Hermione một cái nhìn đầy hiểu biết khi cô bước vào Cánh bệnh viện.
"Minerva nói với tôi rằng trò đã vội vã rời khỏi lớp học của mình và buồn nôn cả tuần nay," bà ấy nói.
"Trò hẳn là mắc một căn bệnh khá nghiêm trọng."
“Tin tức truyền đi rất nhanh,” Hermione đáp, ngồi trên mép chiếc giường gần đó. Bà Pomfrey kéo tấm màn xung quanh họ.
"Chà, trò không phải kiểu người làm những việc này để rút kinh nghiệm, trò Granger. Vì vậy, đương nhiên, Hiệu trưởng của trò đã khá lo lắng cho trò." Bà lôi một chiếc hộp dài, phẳng màu trắng ra khỏi mặt trước của tạp dề.
"Trước khi tôi làm bất cứ điều gì khác, tôi muốn trò đi vào nhà vệ sinh và sử dụng cái này." Bà đưa chiếc hộp cho Hermione.
Hermione nhíu mày khi cô nhìn vào bên trong chiếc hộp.
"Que thử thai?" cô gần như chế giễu bà y tá.
"Không thể nào."
Bà Pomfrey nhướng mày.
"Là nó?"
Có một tia sáng chợt lóe lên sau mắt Hermione. Lăn lộn trên giường với Viktor. Cảm nhận làn da nóng bỏng kỳ lạ của anh phả vào làn da của cô. Cảm giác nóng bỏng, cuồng nhiệt đó trong bụng cô.
"Không. Không. Đó là một lần... "
"Đôi khi, đó là tất cả những gì cần thiết," Madam Pomfrey dạy thêm.
"Bây giờ, đi vào phòng tắm."
Vâng lời, Hermione mang que thử thai vào phòng tắm và ngồi xuống bồn cầu để sử dụng. Sau khi thực hiện xong quá trình thử, cô chờ đợi, nhìn chằm chằm vào que nhựa, tuyệt vọng để hy vọng cho một kết quả âm tính.
Hai vạch hồng từ từ đông lại trên que thử, và trái tim Hermione chùng xuống.
Cô đã có thai.
—----------------------
Viktor đến Anh quốc ngay sau khi biết tin.
Hermione không ngờ rằng anh sẽ hành động nhanh như vậy, và cô đã đặt điều đó xuống vì không thực sự hiểu rõ về anh như cô vốn đã như vậy. Ngay sau khi bà Pomfrey xác nhận cô có thai, bà đã viết một bức thư rất dài giải thích tình hình và gửi cho Viktor trước khi bà có thể thay đổi quyết định. Trong vòng vài ngày sau đó, cô nhận được thư trả lời từ Viktor, yêu cầu cô gặp anh tại quán ba cây chổi ở Hogsmeade trong thời gian sớm nhất có thể.
Khi cô phát hiện ra anh đang ở trong quán rượu, Hermione vẫn không chắc mình sẽ mong đợi điều gì. Cô chắc chắn không mong đợi anh sẽ ôm cô vào lòng như bây giờ.
“Anh ở đây vì em,” anh nói vào ngọn tóc của cô.
Anh ngồi xuống và gõ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho Hermione ngồi.
“Anh không cần phải đến sớm như vậy,” Hermione nói nhẹ nhàng.
"Mặc dù em đánh giá cao nó."
"Anh đã xin nghỉ chơi mười hai tháng," Viktor nói với cô.
"Anh muốn ở đây để hỗ trợ em vượt qua điều này."
“Viktor, đây là thời điểm bận rộn nhất trong mùa Quidditch,” Hermione nói.
“Một tầm thủ dự bị mới vào đội đang chiếm lấy vị trí của anh với tư cách là Tầm thủ,” anh tiếp tục.
"Đó chỉ là tạm thời."
"Trừ khi vị trí của anh vững vàng. Đó là một rủi ro — anh ta có thể chiếm lấy vị trí của anh vĩnh viễn."
Viktor mỉm cười, đôi mắt đen lấp lánh đầy ẩn ý.
"Anh không lo lắng khi điều đó xảy ra."
Anh tiếp tục nói với Hermione rằng anh dự định ở lại Anh quốc trong thời gian cô mang thai và có thể lâu hơn. Trước khi Hermione đến quán Ba cây chổi, anh đã sắp xếp để thuê một căn phòng ở quán rượu trong một năm, để anh có thể sống gần cô trong khi Hermione tiếp tục việc học của mình.
“Anh thực sự không cần phải làm điều này,” Hermione thì thầm.
Viktor đặt tay lên đầu cô. "Anh rất sợ việc học của em sẽ thất bại," anh nói nhỏ.
"Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ em."
—------------------
30 tuần sau.
Phải cố gắng rất nhiều để vừa mang thai vừa học hành, nhưng bằng cách nào đó, Hermione đã vượt qua kỳ thi cuối kỳ với điểm số cao và tốt nghiệp trường Hogwarts. Bây giờ đã là mùa hè, cô có thể tự do tận hưởng khoảng thời gian còn lại trước khi sinh con.
Mặc dù họ chưa xác nhận bản chất của mối quan hệ của mình, Viktor vẫn khăng khăng yêu cầu Hermione đến sống cùng anh tại quán Ba cây chổi. Vào ngày đầu tiên của mùa hè, Viktor đã khiến cô bất ngờ với một món quà được gói trong giấy lụa màu đỏ.
"Cái này để làm gì?"
"Anh cho rằng nó còn nhiều hơn cho đứa bé," Viktor cười toe toét khi Hermione xé tờ giấy. Cô lôi ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, có mặt sau bằng đồng. Một cách cẩn thận, cô vặn mặt số và mở nắp hộp. Đó là một chiếc hộp đựng đồ trang sức nhỏ và khi nó mở ra, một giai điệu nhẹ nhàng tinh tế vang lên.
"Đó là hộp nhạc của mẹ anh. Bà ấy đã tặng nó cho anh trước khi chết."
Hermione vòng tay qua cổ Viktor. “Cảm ơn,” cô thì thầm. Anh đặt một nụ hôn lên khóe miệng cô.
—----------------------------
39 tuần sau.
Tiếng hét thất thanh của Hermione vang lên trong quán Ba cây chổi.
"Chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện," Viktor nói với giọng hoảng loạn. Bà Pomfrey đứng bên cạnh anh và lắc đầu một cách kiên quyết.
"Đã quá muộn để mạo hiểm di chuyển cô ấy," bà trả lời một cách nghiêm khắc.
"Cô ấy chỉ còn vài phút nữa là sinh. Chúng ta sẽ phải sinh em bé ở đây."
Viktor tiến đến đầu giường, dùng một chiếc khăn gấp lại vỗ nhẹ lên trán Hermione.
"Em đang làm rất tốt."
Hermione không trả lời, thay vào đó chọn cách rêи ɾỉ lớn tiếng. Cô đang khóc vì đau đớn, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt và hòa với những giọt mồ hôi trên cổ và ngực. Bà Pomfrey cúi xuống chân giường, gật đầu với Viktor.
"Hermione, trò chỉ cần làm thêm một cú thúc mạnh nữa," cô ấy gọi Hermione.
"Thêm một lần rặn nữa và em bé của trò sẽ ra ngoài."
“Tôi không thể,” Hermione rêи ɾỉ, lắc đầu.
"Tôi không làm được."
Viktor áp môi mình lên trán cô. "Em có thể. Anh biết em có thể."
Cô nắm chặt tay anh khi gật đầu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay anh.
Cú hích cuối cùng đã lấy hết sức lực của Hermione. Một tiếng hét đau đớn xé toạc cổ họng cô với một đường tĩnh mạch nổi rõ trên trán, và Viktor nhăn mặt khi móng tay cô lấy máu từ tay anh.
Đột nhiên, một tiếng khóc xé toạc không khí, Hermione và Viktor đều thở phào. "Xin chúc mừng," bà Pomfrey thì thầm nhẹ nhàng, nhanh chóng cắt sợi dây kết nối đứa trẻ với Hermione và quấn đứa trẻ trong một chiếc khăn sạch.
"Trò có một bé gái." Bà đưa cái bọc lên cho Hermione, cô và Viktor nhìn xuống đứa bé, đôi mắt mờ ảo vì xúc động.
"Một bé gái," Viktor thì thầm. Anh đưa tay xuống vuốt nhẹ lên má đứa bé.
"Bé con sẽ thay đổi mọi thứ, phải không?" Hermione thì thầm đáp lại. Viktor gật đầu. "Tất nhiên, anh không có cách nào khác để ngăn điều đó lại."
@@@@@@@@
Maravilhas do Sono by MisterToxicc.
#####
Anh có thể nhìn con gái ngủ trong nhiều ngày. Anh nghĩ anh đã đợi bé con trong nhiều năm, nhưng thực sự thì đó chỉ là vài tháng. Trong mỗi bước đi của thai kỳ, anh nhớ anh đã sợ đến nỗi sẽ mất bé con. Tuy nhiên, giờ đây, anh đang mỉm cười với người đang ngủ ở bên giường mình, vẻ đẹp và sự hoàn hảo nhất. Bé con thật nhỏ bé và thanh tú khi đang đắm chìm trong giấc ngủ với làn da rám nắng nhẹ, mái tóc nâu sẫm và đôi mắt màu sô cô la ẩn hiện trong đôi mi nhắm. Anh nhìn làn gió nhẹ lướt qua mái tóc của bé và các ngôi sao trôi nhẹ nhàng phía ngoài cửa sổ đang mở. Anh cẩn thận đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trên trán, đưa nó về nơi vốn có, cố gắng không làm phiền giấc ngủ của bé con. Anh đưa tay vỗ dọc lưng bé, làn da của con gái thật mịn màng so với đôi bàn tay chai sần sần sùi của anh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng trên trời cao, soi bóng căn phòng trong ánh trăng êm dịu. Ánh sáng rọi vào người anh yêu hơn chính cuộc đời. Anh sẽ luôn ngạc nhiên về cách anh và Hermione cùng nhau tạo ra một thiên thần tuyệt vời như thế nào và ngay khi anh nghĩ rằng mình không thể yêu ai khác nữa thì bé con đã ra đời. Bây giờ anh đã là một người cha. Ý nghĩ đó khiến tim anh đập loạn nhịp khi anh cẩn thận cúi xuống người vỗ về con gái, hôn người vợ đang say ngủ của mình và trao cho con gái một nụ hôn nhẹ nhàng trước khi kéo chăn che cho ba người họ và cố gắng ngủ.
END.