Chương 33: The Freedom Of Love And Happiness...

The Freedom of Love and Happiness by Onyx Obsidian ( c )

#######

Ba tiếng rưỡi sau, ba người bạn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ thẫm sờn rách trong phòng sinh hoạt chung tháp Gryffindor. Những giờ qua tràn ngập thức ăn, bạn bè, gia đình và may mắn thay - rất nhiều tiếng cười.

“Ôi, mình mệt quá,” Hermione nói, ngáp khi ngả đầu ra sau.

“Hãy kể cho mình nghe về điều đó,” Ron cười, cố gắng giữ cho mắt mình mở ra.

“Mình mệt quá và no quá, ” Harry rêи ɾỉ, ôm bụng để nhấn mạnh, khiến hai người kia bật cười. “Mình thề giữa bà Weasley và McGonagall, mình đã bù đắp nhiều hơn cho năm ngoái,” cậu cười.

“Nhưng nó đáng giá,” Hermione mỉm cười. "Mình đã không nhận ra mình đói đến mức nào cho đến tối nay. Đặc biệt là khi Kreacher mang cơn mưa bánh chanh đó ra," cô thở dài, nhớ lại chiếc bánh kem chanh lớn mà lão gia tinh đã làm. "Mình nghĩ rằng tôi đã ăn gần hết."

Ron khịt mũi. “Mình đang nói với bồ,” cậu nói, quay đầu lại cười với cô. "Mình không nghĩ rằng mình đã từng thấy bồ ăn như vậy bao giờ."

"Mình chưa," cô ấy cười. "Nhưng, tất cả đều quá ngon và mình rất đói. Đặc biệt là năm ngoái mình đã dành hầu hết cho việc ăn nấm, quả mọng, và cá, hoặc thỏ quý hiếm."

“Đúng,” Ron cười. "Mình không nghĩ rằng mình sẽ muốn nhìn thấy một cây nấm khác trong đời", cậu nói.

“Merlin, mọi thứ quá tốt,” Harry nói qua một cái ngáp, tâm trí cậu hiện lên những hình ảnh về số lượng đồ ăn trong Đại sảnh đường.

"Harry, sao cậu không ngủ tiếp đi? Cậu phải kiệt sức lắm rồi," Hermione đề nghị sau khi Harry ngáp một lần nữa.

Harry lắc đầu, che đi một cái ngáp khác. “Không, tôi tốt.

“Harry, anh em, mình đã nghe thấy mẹ nói,” Ron nói. "Đổ hết độc dược vào người, sớm nhất đến chiều mai cũng sẽ không tỉnh."

"Ừ," Hermione đồng ý, buồn ngủ gật đầu. "Hơn nữa, ngay cả khi Remus có thức dậy đêm nay, tôi nghĩ chú ấy sẽ hiểu rằng bồ, trong tất cả mọi người, đều xứng đáng được ngủ."

Harry suy nghĩ kỹ một phút trước khi buồn ngủ gật đầu đồng ý. Đã hai ngày dài trôi qua, và mặc dù cậu không thực sự muốn đi ngủ, nhưng cậu biết mình nên làm như vậy.

“Bồ nói đúng, cả hai người,” cậu nói, không nhúc nhích. "Mình nghĩ rằng mình sẽ đi đầu. Còn bồ, Ron?" cậu ấy hỏi.

"Một chút nữa, vâng" Ron trả lời.



"Mmmkay," Harry gật đầu. "Bồ biết đấy, mình chưa nói nhiều nhưng mình yêu hai người rất nhiều và mình rất vui vì hai người đã ở bên mình suốt những năm qua,” cậu nói khi nhìn hai người.

“Mình cũng yêu bồ, anh bạn,” Ron mỉm cười, bắt gặp đôi mắt xanh lục ngái ngủ của người bạn thân nhất của mình.

“Bồ biết mình yêu bồ, Harry,” Hermione nói, đôi mắt ngấn nước. Với nguồn năng lượng bất ngờ bùng nổ, cô lao vào người bạn, siết chặt lấy cậu ta. "Nhưng, nếu bồ lại làm mình sợ như vậy, thì mình sẽ tự tay gϊếŧ bồ," cô sụt sịt.

Harry nhăn mặt, vỗ nhẹ vào lưng Hermione. "Rõ rồi. Và, đừng lo lắng, mình dự định sẽ giải quyết nó một thời gian," cậu nói, dứt lời. "Mình không muốn chết một lần nữa sớm."

"Tốt, bởi vì mình phải làm cho bồ sống lại và gϊếŧ bồ," Hermione nói. "Mình nghĩ sao nói vậy."

"Ừ, và bồ biết đấy Mione, bạn đời ... mình cũng muốn làm điều đó," Ron cười, mắt nhắm nghiền khi ngả đầu ra ghế sofa.

“Mình không nghi ngờ gì nữa,” Harry nói, mỉm cười với những người bạn của mình. "Được rồi, mình đi ngủ đây. Hẹn một chút nữa gặp lại, Ron."

"Ngủ ngon, Harry."

"Ngủ ngon, Harry."

Ron và Hermione lần lượt nói, khi nhìn cậu buồn ngủ bước lên cầu thang.

—----------------

Hermione và Ron ngồi im lặng một lúc sau khi Harry rời đi, cảm giác khó xử giảm dần xuất hiện giữa hai người.

"Vậy ..." Hermione bắt đầu, ngắt lời với một tiếng thở dài. Cô biết mình muốn nói gì với Ron, nhưng cô không biết phải bắt đầu như thế nào, hay nói như thế nào để không làm tổn thương cảm xúc của cậu ấy.

“Vậy,” Ron lặp lại, thở ra một hơi. Cậu, cũng như Hermione, biết những gì cần phải nói, nhưng không biết phải nói thế nào.

"Uh ... ab ... về e ... lúc nãy," cô nói, tự nguyền rủa bản thân vì đã lắp bắp.

“Ừ, lúc nãy,” cậu gật đầu. "Nghe này, Mione…"

"Nghe này, Ron ..." Hermione nói cùng lúc, khiến cả hai bật cười.

"Mình có thể nói gì đó trước không, làm ơn?" Ron hỏi, tiến đến ngồi trên chiếc ghế dài trước ghế sofa, nhìn cô.



“Chắc chắn rồi,” cô gật đầu.

"Nhìn này," Ron bắt đầu, hắng giọng, "trong khi nụ hôn thật tuyệt... thật tuyệt, thậm chí... mình không nghĩ chúng ta nên xem xét mọi thứ thêm nữa," cậu nói, quan sát cô cẩn thận để tìm dấu hiệu của những con chim hoàng yến sắp xuất hiện. .

“Ồ, cảm ơn mẹ kiếp,” Hermione thở dài, nhẹ nhõm chìm vào ghế sofa.

"Chờ ... cái gì?" cậu bối rối hỏi. Cậu vừa nói với cô ấy rằng cậu không muốn hẹn hò với cô và cô yên tâm.

"Đó là những gì mình muốn nói với bồ," cô nói, cười khúc khích. "Ron, chúng ta sẽ cực khổ cùng nhau."

Ron khẽ cười khúc khích trước lời nói của cô. "Đúng vậy, chúng ta thực sự sẽ," cậu gật đầu. "Vậy, tại sao bồ lại hôn mình, Mione?" cậu hỏi.

"Thành thật mà nói, mình rất vui vì bồ đã nghĩ đến việc đưa các gia tinh đến nơi an toàn," cô nhún vai. "Ý mình là, tất cả những năm bồ đã chế nhạo cuộc thập tự chinh vì gia tinh của tôi, và sau đó ..."

"Phải, nhưng đó là trước khi Dobby chết khi cứu chúng ta," cậu nói. "Gia tinh dường như không chỉ là sinh vật nữa, bồ biết không? Họ là những sinh vật, và họ có cảm xúc, và họ chảy máu, giống như chúng ta," cậu nói, nghẹn ngào một chút khi nghĩ về gia tinh nhỏ đã chết vì cứu sống họ.

Hermione cười buồn, gật đầu. "Ừ, thật ra thì mình biết," cô nói.

"Chà, ít nhất bồ biết tôi sẽ là một thành viên của SPEW suốt đời," cậu cười.

"Mình sẽ mong đợi tiền đóng phí của bồ vào mỗi thứ Hai đầu tiên của tháng," Hermione cười, cảm thấy nhẹ nhàng hơn so với những tháng cô có.

“Bồ xứng đáng với một người tuyệt vời, Mione và mình biết bồ sẽ sớm tìm thấy anh ấy,” Ron nói một khi trong hai người đã tỉnh táo một chút.

Dù cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình không làm tan nát trái tim người bạn thân nhất của mình, Hermione vẫn cảm thấy cay mắt.

“Bồ cũng vậy, Ron,” cô thì thầm và nắm lấy tay cậu. "Bồ ... bạn xứng đáng với một người sắp biến bồ thành thế giới của họ."

“Ditto, tình yêu,” Ron nói, siết chặt tay cô. Tiến đến ngồi bên cạnh cô một lần nữa, anh choàng tay qua vai cô. "Và, bất cứ gã đàn ông nào sẽ ở bên bồ sẽ phải đối mặt với thực tế là Harry và mình sẽ không đi đâu cả."

"Tốt," Hermione mỉm cười. "Với bồ cũng vậy. Chúng ta đã làm việc quá chăm chỉ cho tình bạn này của chúng ta - bồ, Harry và mình, tức là, - để cho một số người lạ chen vào giữa chúng ta."

“Merlin hãy giúp vợ chồng tương lai của chúng ta,” Ron cười và lắc đầu.