Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Harry Potter] Nếu Hermione Cùng Krum Ở Bên Nhau

Chương 14: Phiên Ngoại - Chữa Khỏi Và Bộc Bạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi xuất ngũ tâm tình của Victor · Krum có chút u buồn, anh có chút tay chân luốn cuống khi đối mặt với cuộc sống “Thất nghiệp” bất ngờ xảy ra của mình.

Nhưng làm một tuyển thủ đẳng cấp thế giới, tìm một phần công việc mới không phải chuyện gì khó khăn. Sau khi từ chối vài lời mời chụp ảnh quảng cáo, chân dung tạp chí linh tinh, Krum lại nhận được một lời mời viết sách tự truyện.

Krum biết rõ chính mình không hề am hiểu gì về hành văn viết lách, nhưng anh rất muốn thử ký lục lại cuộc sống của mình một chút. Anh vui mừng nhận ra đây không phải ý muốn do anh nhất thời hứng khởi, mà là ý tưởng đã mọc rễ trong lòng anh từ rất lâu rồi…

Nhiều năm sau, trong một mùa đông, Hermione · Granger · Krum phát hiện một cuốn sách được xuất bản hàng loạt, chất đầy trong giá sách bán chạy nhất của cửa tiệm Flourish and Blotts, tác giả của cuốn sách này cư nhiên cùng tên với chồng mình. Cô tò mở bìa sách ra, lại nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc in trên trang lót. Gương mặt này vẫn y như lần đầu tiên cô nhìn thấy, trừ bỏ chớp mắt cũng chỉ có nhíu mày, chẳng qua không còn âm trầm như lúc trước nữa mà thôi.

Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát, yên lặng cầm lấy một quyển rồi mang đi thanh toán, cô không phát hiện ra lúc đi ra hiệu sách độ cung nơi khóe miệng mình vẫn luôn dương lên.

Hermione mang theo một thân khí lạnh về nhà, trên tóc và lông mày vẫn còn dính bông tuyết đang dần dần hóa thành bọt nước, nhưng cô quên thi cho mình bùa hong khô, cứ như vậy mà chui vào phòng ngủ. Nếu Harry cùng Ron đang ở bên cạnh, nhất định sẽ cho rằng cô vừa phát hiện thứ gì mới ở trong sách cho nên gấp không chờ nổi mà muốn nghiên cứu đâu.

Trên thực tế, Hermione cẩn thận lấy sách của Krum từ trong lòng ngực ra, bắt đầu đọc.

“…… Lúc mới xuất ngũ kỳ thật tôi cũng không bình tĩnh như mọi người nghĩ như vậy, khi ấy tôi cảm thấy cực kỳ suy sút.

“Thành danh lúc niên thiếu thì có ích lợi gì đâu, thi đấu nhiều năm như vậy tôi vẫn không thể giúp đồng đội, đất nước của mình lấy giành được ngôi vị quán quân. Tôi một lần lại một lần cảm thấy bản thân thật không xong, cái loại cảm giác này tựa như cơ thể bị xé rách một đạo vết thương vĩnh viễn không khép lại được.

“Vợ của tôi lại luôn luôn có thể điều chế ra vị "thuốc" có hiệu quả dành riêng cho tôi.

"Mấy ngày đầu lúc tôi ở nhà, cuộc sống của tôi xác thật rất thanh nhàn, tôi có thể có nhiều thời gian đọc sách, chơi đùa cùng Boris bé nhỏ, hết thảy đều bình tĩnh tốt đẹp, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy bản thân mình đang khuyết thiếu thứ gì đó.

“Vicky, anh có muốn tâm sự với em một chút không?" là thanh âm Mione vang lên lúc tan tầm về nhà. Theo như lời cô ấy kể lại, lúc đó tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đầy vẻ mê mang, phiền muộn.



“‘Anh yêu, trái tim anh chưa từng từ bỏ Quidditch. Ở trong lòng anh, Quidditch không phải là để thi đấu, cũng không phải là hiệu quả và lợi ích, chỉ đơn giản là anh thích Quidditch, không phải sao?’ Mione đề nghị tôi tiếp tục gia nhập câu lạc bộ đánh Quidditch, tôi cảm thấy rất may mắn khi bản thân tiếp thu khiến nghị của vợ mình. Quyết định này không chỉ khiến tôi luôn luôn bảo trì, không lạc hậu quá trình huấn luyện tốt đẹp, đánh hạ không ít cơ sở cho quá trình tái nhậm chức Tầm thủ của tôi, quan trọng hơn là giúp tôi luôn luôn bảo trì tâm thái vững vàng, linh hồn khôi phục phong phú, tiếp tục nhiệt tình theo đuổi bộ môn Quidditch.

“… Người đọc thân ái, đọc đến chỗ này mọi người có khả năng cho rằng vợ của tôi chỉ là nhân vật sắm vai đạo sư nhân sinh, vậy thì mọi người sai rồi. Đúng là bộ dạng tràn ngập trí tuệ của Mione khiến tôi mê hoặc, nhưng tôi có thể khẳng định mà nói, tôi cũng rất yêu những mặt khác của cô ấy.”

“Như thế nào lại để đầu tóc ẩm ướt mà không hong khô vậy? Ngây ngốc.” Krum ăn mặc đồng phục, tay cầm chổi bay. Tuy bây giờ anh đã 40 tuổi, không còn khả năng tham gia thi đấu nữa, nhưng anh vẫn sẽ đến câu lạc bộ đánh Quidditch, kiên trì chơi môn vận động mà anh nhiệt tình yêu thương đã lâu này.

"Rõ ràng anh nói em rất thông minh, làm sao bây giờ anh lại quên nhanh như vậy." Hermione cố ý bày ra dáng vẻ tủi thân, muốn rời đi lực chú ý của chồng, miễn cho anh tránh cứ cô không biết tự chăm sóc bản thân.

Nhưng mà muốn dời đi lực chú ý của một Tầm thủ thành công không dễ như vậy, trước tiên Victor hong khô đầu tóc cho Hermione, sau đó kiên định tỏ vẻ bất mãn với việc vợ mình không hong khô đầu tóc trước, không chú ý đến bản thân.

“Lần sau không được như vậy nữa.” Krum xoa xoa mái tóc xõa tung ra lần nữa của Hermione, thò lại gần hôn hôn gương mặt cô cô, lại nhíu mày phát hiện ra mặt cô cũng rất lạnh.

"Rốt cuộc là em đang làm chuyện gì quan trọng đến mức không để ý đến việc làm bản thân trở nên ấm áp một chút vậy?" Quý ngài nhíu mày nâng mặt vợ của ngài lên hỏi, sau đó lại nhìn thấy hai tròng mắt sáng ngời của cô thì không thể nặng lời được, thập phần bất đắc dĩ. Trước kia cũng vậy, hiện tại vẫn là như vậy.

"Em đang đọc sách anh viết nha." Hermione vừa ôm cổ vừa nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của chồng, giống 22 năm trước, lần đầu tiên bọn họ hôn nhau như vậy.

“A?!” Mặt ngài Krum cũng "Đằng" một cái mà đỏ lên giống hệt như khuôn mặt của ngài năm đó vậy.

Kết hôn đã nhiều năm, mặt Victor vẫn dễ dàng đỏ lên như vậy. Tuy rằng anh vẫn luôn là một bên đỏ mặt một bên nói ra lời âu yếm thẳng thắn đến cực điểm —— lớn mật hơn nhiều so với câu nói "anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy với những cô gái khác ngoại trừ em" thời kỳ học sinh.

Đây này, mở sách ra sẽ thấy được có một câu tỏ tình cực kỳ bôn phóng được in trên trang sách đâu, Hermione đang muốn đọc to câu này một cách cực kỳ diễn cảm để trêu đùa chồng mình thì môi lại đột nhiên bị chặn lại. Krum một tay nâng mặt vợ để hôn, một tay lén lút đóng lại trang sách đang lộ bị cô lật ra để đọc kia.

Tiêu đề trên bìa sách chỉ có hai chữ—— "Chữa khỏi".
« Chương TrướcChương Tiếp »