Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Harry Potter] Nếu Hermione Cùng Krum Ở Bên Nhau

Chương 13: Phiên Ngoại - Tiếc Nuối Và May Mắn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với 26 tuổi Victor · Krum mà nói, năm 2002 có ý nghĩa rất lớn đối với anh.

Từ năm anh 18 tuổi đến nay, đội tuyển Quidditch Quốc gia Bulgaria vẫn chưa có cơ hội một lần nữa lọt vào vòng chung kết Quidditch World Cup. Thẳng đến năm nay, đội của họ mới trở lại vòng chung kết, điều này làm Krum không thể không kích động.

Anh một lòng muốn cùng đồng đội của mình nâng lên Cup Champion thần thánh, làm đội tuyển Quốc gia Bulgaria lưu lại một nét bút nồng đậm rực rỡ trong lịch sử Quidditch.

Nhưng nhân sinh thường thường không được như mong muốn.

Đội Ai Cập là một đối thủ mạnh mẽ, thật vất vả ghi được điểm số vượt mức quy định, nhưng rất nhanh đã bị đuổi theo san bằng, điểm số hai bên cắn thật sự khẩn. Khán giả ủng hộ hai đội trên khán đài hết đợt này đến đợt khác, liên tục không ngừng phát ra thanh âm trầm trồ khen ngợi hoặc thở dài tiếc nuối, theo thời gian trôi đi trái tim mọi người đều thu chặt lại, cực kỳ khẩn trương.

Nhưng người khẩn trương nhất lúc này vẫn là Krum. Khi điểm số của hai đội hai bên không phân cao thấp, vai trò mấu chốt của Tầm thủ liền có vẻ càng thêm được quan tâm. Krum cưỡi chổi bay tìm kiếm khắp nơi, thanh âm phát ra từ trái tim đang đập một cách kinh hoàng của mình khiến tai anh ù đi.

Đột nhiên Krum và Tầm thủ đội Ai Cập đồng thời bắt đầu tăng tốc độ bay, nhanh đến nỗi khiến mọi người hoa cả mắt. Bọn họ sóng vai bay cạnh nhau, khó phân nhanh chậm, chổi bay cũng không ít lần tễ cùng một đường bay, va chạm phát ra âm thanh "Ti ti" rung động, pháo hoa văng khắp nơi. Toàn trường đột nhiên một mảnh yên tĩnh, phảng phất như tất cả mọi người đều trúng bùa chú Quietus*, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào hai Tầm thủ, không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ diễn ra ngay sau đó.

Có lẽ là thần kinh căng chặt quá độ, hoặc có lẽ là quá mức chấp niệm với mong muốn "Chiến thắng", mọi chuyện cứ như vậy mà xảy ra theo hướng ngược lại với kỳ vọng của mỗi người: Rawya · Zaghloul dùng thời khắc kém 0,1 giây** giữa hai bên, dẫn đầu bắt được trái Snitch vàng.

Nhìn ánh sáng vàng mỏng manh, lại chứa đựng hy vọng của anh và vô số người biến mất giữa những kẽ hở ngón tay của Zaghloul kia, Krum ngây ngẩn cả người. Cái loại cảm giác này anh nói không nên lời, anh chỉ cảm thấy đầu và lỗ tai anh giống như đang bị nhét đầy ong độc, tràn ngập tiếng ồn, đau đớn và tê dại.

Anh cương cổ quay qua, nhìn lại mấy đôi mắt tràn ngập mất mát của đồng đội. Họ tập hợp bên nhau, đôi mắt của những người đàn ông cao lớn, cường tráng đó đều đang hồng lên.

Kết quả như vậy đều do anh tạo thành, Krum nghĩ, đây là thời điểm buông xuống, đem vị trí này để lại cho người càng thích hợp hơn.

Anh cúi đầu, nhìn đôi tay mình đến xuất thần, phía trên che kín một tầng kén cùng vết thương lưu lại do nhiều năm huấn luyện tạo thành, còn có nước mắt ấm áp đang dần tích tụ.

Năm 2002, một tin tức lớn phát ra trong cộng đồng Phù thủy, sau thất bại tại trận chung kết Quidditch World Cup, Tầm thủ Quidditch đẳng cấp thế giới Victor · Krum đẫm nước mắt tuyên bố giải nghệ, các fan không ngừng tan nát cõi lòng, sôi nổi vứt sái nhiệt lệ.



Thực mau, báo chí lại đưa tin, sau khi kết thúc trận thi đấu Krum cùng một người phụ nữ ôm nhau phía sau lều nghỉ ngơi của các tuyển thủ Bulgaria, có ảnh chụp làm chứng. Hình ảnh có chút mơ hồ, ánh sáng cũng rất tối tăm, không ai nhận ra khuôn mặt của người phụ nữ đó, mọi người chỉ có thể nhận ra được một đặc điểm rất rõ ràng là cô gái này có mái tóc vừa xoăn vừa nồng đậm. Hai người ôm nhau rất chặt chẽ, chim Diều hâu to lớn ngày thường luôn nhíu mày âm trầm giờ lại giống hệt một chú Gấu Bắc cực nhỏ, buồn bã ỉu xìu mà đem đầu gác trên vai cô gái kia, nhìn qua cả người trông vừa ưu thương lại vừa đáng thương.

Trên thực tế, đôi mắt như kính hiển vi của độc giả lúc nào cũng sáng hơn các phóng viên rất nhiều, bọn họ rất nhanh phát hiện ra chi tiết quan trọng bị rơi rớt.

Trong lòng ngực hai người đang ôm nhau, ước chừng ở vị trí ngang ngực Krum, có một nắm tóc!

“Không xong, Mione, hình như bọn họ đã phát hiện ra Boris bé nhỏ!" Người đàn ông tóc đen cao lớn cầm trong tay tờ báo mới nhất trong ngày, mày rậm đen nhánh gắt gao nhíu chặt vào nhau.

“Phát hiện con có vấn đề gì sao?” Một cậu bé hơn hai tuổi ngồi bên cạnh ngửa đầu hỏi anh, vẻ mặt bé vừa nghiêm túc vừa tò mò như đang tìm hiểu một phần tri thức quan trọng nào đó. Trên mặt bé trừ bỏ lòng hiếu học tràn đầy, còn có khuôn lông mày rậm giống hệt cha mình.

“Đương nhiên không có.” Người phụ nữ kia cũng lại đây ngồi, trên mặt có cũng có cùng một loại biểu cảm với cậu bé kia. Cô ấy xoa xoa mái tóc màu nâu mềm mại của con trai, sau đó nhìn về phía người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh nói: "Dù sao cũng không cố tình che dấu, nếu bọn họ đã phát hiện thì chúng ta liền lên tiếng thừa nhận là được, hay là anh không nghĩ đến chuyện thừa nhận sự tồn tại của mẹ con em?"

Nhìn vợ xụ mặt cố ý làm ra biểu tình kinh thường cao ngạo, nhưng mắt nâu sáng ngời lại bướng bỉnh nhấp nháy, Krum cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn cho rằng mình nên bác bỏ trò đùa nhỏ “Ô người trong sạch” này đi thì hơn.

"Em yêu, em biết rõ mà, anh yêu em rất nhiều năm đến bây giờ và sau này anh vẫn sẽ yêu em như vậy."

Đúng vậy, yêu nhau tám năm, kết hôn bốn năm. Có người biết hay không, có người quấy rầy hay không, lại có quan hệ gì đến mọi người đâu? Tình yêu của chúng ta vốn dĩ không liên quan đến những người đó, không phải sao.

Boris · Krum ngồi ở giữa cha mẹ, đầu nhỏ của bé bây giờ đang nghiêm túc tự hỏi ý nghĩa cuộc đối thoại kỳ quái của hai người, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, có vẻ thập phần buồn rầu, hoàn toàn bỏ qua đối diện tình tứ, nồng nàn cách trống không trên đỉnh đầu mình.

Đối với Krum năm 2002 là một năm tràn ngập tiếc nối, anh bỏ lỡ mất trái Snitch vàng, bỏ lỡ cơ hội nâng lên Champion Cup, bỏ lỡ vinh dự lưu danh lịch sử, tất cả mọi người đều tiếc hận cho anh.

Trên thực tế, Victor lại cảm thấy chính mình rất may mắn, may mắn anh không bỏ lỡ Mione, may mắn anh còn có Boris bé nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »