Chương 10: Thư Tình Gửi Đến Từ Xứ Sở Hoa Hồng

Thị giác: Hermione · Granger

-------------------------------------------------

“Mione thân yêu…”

Tuy đã vô số lần nghe thấy anh xưng hô thân mật với cô như vậy, nhưng khi đọc nó trên thư anh gửi mặt cô vẫn cứ hơi hơi nóng lên.

Loại chuyện nói nick name của mình cho đối phương biết này, vẫn là làm người rất thẹn thùng.

Lúc ấy Victor… Được rồi Vicky* (Nếu để bạn trai nghe được cô xưng hô xa lạ với anh như vậy thì anh nhất định sẽ thực ủy khuất đi), lời tỏ tình của một người có tính cách thẳng thắn như anh tới nói thực sự đã được xem như là rất uyển chuyển rồi, nhưng cô cảm thấy câu tỏ tình "Cô ấy là của tôi" này vẫn rất bôn phóng a nha!

Nhìn bạn trai vẻ mặt nghiêm túc yêu cầu cô xưng hô nick name của anh, đồng thời cũng nghiêm túc tỏ vẻ anh thật sự có tính toán từ giờ trở đi sẽ gọi cô là “Her-my-nee”, cô đỏ mặt quyết định nói cho anh biết nick name của mình.

Thật ra cái nick name Mione này, vốn dĩ là do ba mẹ đặt cho cô khi còn bé, nhưng đã rất lâu từ khi cô bắt đầu đến Hogwarts đi học cũng không nghe thấy họ gọi cô như vậy nữa. Nghe thấy giọng nói trầm thấp thuần hậu, đầy cõi lòng thâm tình, gọi lên cái tên đã lâu không xuất hiện này từ trong miệng bạn trai… Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy vừa thẹn thùng lại cũng rất ngọt ngào. Cô cơ hồ có thể nghĩ ra hình ảnh Ron và Harry cười đến rụng răng nếu nghe thấy tin tức này.

Hermione · Granger cứ như vậy mà bắt đầu tình yêu vượt quốc gia của mình!

Cô nghĩ, nhiều khả năng sẽ không có ai tin điều này là sự thật, mọi người càng nguyện ý tin rằng cô đã điều chế ra được loại tình dược khó nhất nhưng hiệu qủa lại mạnh nhất trên thế giới này hơn.

Khi cú mèo của cô vừa mới ném xuống một hộp bưu phẩm, bên trong đựng một phong thư có sáp dán hình trái tim và một hộp kẹo lớn thì thanh âm của Pansy· Parkinson bỗng nhiên vang lên từ phía sau lưng cô:

"Granger thông minh lại đút tình dược vào miệng con người đáng thương nào vậy?"

Thực đáng tiếc, khuôn mặt chó xồm mỹ lệ kia của Pansy· Parkinson, trên đoàn tàu tốc hành Hogwarts năm nay và bốn năm qua cô đã thưởng thức cùng giám định đầy đủ, bởi vậy cũng không tính toán đến việc quay người đáp lại Parkinson. Nhưng cô ta rốt cuộc nói đúng một câu nói thật "Granger thông minh", cho nên cô nghĩ là mình nên để lại một bóng dáng phá lệ đĩnh bạt cho Parkinson, không phải sao?

Tiểu thư nhà Parkinson hiển nhiên cũng rất tán thành điều cô làm, bởi vì cô ngay lập tức nghe thấy âm thanh cô ta run rẩy, miệng phun hương thơm, hẳn là Parkinson bị cô làm cho cảm động đến khóc ra tới.

Cô phát hiện cô càng ngày càng giỏi trong việc đối mặt với đám người đáng ghét kia, tâm thái cũng ngày càng tốt. Kỳ thật những điều này điều có quan hệ với Vicky.



Vicky nói với cô rằng anh rất thưởng thức thái độ khi đối mặt với những lời phê bình của cô. Đối với chúng cô thường thường có thể bảo trì tâm thái bình thản, vô cùng cao ngạo đi qua, bởi vì cô rất rõ ràng chỉ có "Bỏ qua chúng nó" mới có thể khiến những kẻ phê bình kia càng tức giận hơn. Nhưng sau đó cô vẫn sẽ có chút không vui mà chui vào chăn trộm lau nước mắt.

Mà Vicky là một tuyển thủ Quidditch nổi tiếng thế giới, vẫn là Tầm thủ thiên tài thành danh thời kỳ niên thiếu, cho nên sự chú ý của mọi người dành cho anh không chỗ nào là không có. Có rất nhiều những loại phóng viên giống Rita· Skeeter như vậy, luôn luôn rình rập nhằm phơi bày đời tư, sinh hoạt cá nhân của anh. Điều càng đáng sợ hơn là chỉ cần có một chút sai lầm nhỏ xảy ra khi thi đấu thôi thì nhất định sẽ bị báo chí khắp nơi đưa tin đa dạng vô số lần, lắp đi lặp lại nhắc đến thời khắc thất bại của anh.

Nhân vật nổi tiếng luôn phải làm tấm gương cho công chúng, phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn trên người, bọn họ cần thiết có yêu cầu nghiêm khắc hơn với bản thân. Điều này cũng có ý nghĩa là mỗi người bọn họ cần phải được cụ bị năng lực thừa nhận và một tâm lý cực kỳ mạnh mẽ.

Vicky chính là người như vậy, anh sẽ dùng khuôn mặt lạnh lùng của mình đem những lời phỉ báng ngăn cách bên ngoài, không đặt nó vào lòng mà chỉ dụng tâm thực hiện công việc của mình, đồng thời để lại khuôn mặt tươi cười của mình cho người thân, bạn bè… Và cho cô nữa.

Sau khi học xong các môn của ngày hôm nay, cô nhanh chóng trở về tháp Gryffindor. Bước vào ký túc xá, buông hết rèm che rồi súc vào một vào một góc giường, cô cực kỳ cẩn thận mở thư anh gửi ra đọc:

“……Yêu em, yêu em, yêu em V·K”

Nhìn thấy chữ ký cuối thư, cô thực sự không nhịn được mà cười ra tới. Cô thật sự có lý do để nghi ngờ đến việc có phải do anh viết quá nhiều câu "Yêu em" nên mới phải viết tắt tên của mình hay không đây?

"Hey, Harry, bồ nói xem có phải trông Hermione mấy ngày nay có vẻ quái quái hay không?" Ron tự cho là nhỏ giọng vang lên, còn lấy tay chỉ chỉ về phía cô.

"Tôi nghe rất rõ đấy Ron."

"Này, Hermione, bồ có chuyện gì mà trông vui vẻ vậy?"

“Không nói cho hai người,” sách cô ôm rất nặng nhưng bước chân lại nhẹ nhàng lên, "Bất quá nếu hai người không nhanh chân thì sẽ đến muộn tiết độc dược đấy!"

"Thì ra chuyện xui xẻo." Giọng Ron yếu ớt vang lên, "Mình thật không rõ tại sao bồ ấy lại nhiệt tình với học tập đến thế."

@@@@@@@@@@@@@@@@

Thị giác: Victor · Krum

--------------------------------------

Từ sau khi trở lại Bulgaria, anh cùng Mione vẫn luôn bảo trì liên hệ thân mật, thư tín gửi đi cơ hồ chưa từng gián đoạn. Thư Mione viết lúc nào cũng rất dài, trong đó bao hàm cả sinh hoạt và tâm tình của cô, nó giống như là một bộ tiểu thuyết sinh động. Mỗi khi đọc thư bạn gái gửi tới, anh luôn có cảm giác bản thân anh cũng đang có mặt ở đó, tự mình tham gia vào cuộc sống của cô.



Thư anh viết kém xa cô rất nhiều. Giống hệt như đang viết luận văn khi đi học vậy, anh học không tốt các môn như Lịch sử Phép thuật hay các môn chú trọng lý thuyết cho lắm, anh chỉ am hiểu các môn chú trọng vào thực tiễn —— tỷ như Phép thuật Biến hình. Mỗi khi viết thư, anh đều có rất nhiều chuyện thú vị muốn chia sẻ với cô, nhưng thư viết ra lại đem chúng miêu tả đến cứng ngắc, không thú vị chút nào, đọc lên còn khô cằn, nhạt nhẽo hơn so với khi viết luận văn.

Cũng may Mione không chê, thư cô gửi vẫn rất dài, cũng gửi kèm theo một ít đồ vật cực kỳ thú vị cho anh, bánh quy chim hoàng yến, mũ không đầu, đũa phép ảo thuật… Vừa nhận được mấy thứ này anh còn có chút không hiểu ra sao, thẳng đến khi nổ ra một tiếng "Phanh" lớn, đồng đội của anh, Tấn thủ Ivan · Volkov đang ngồi một bên bỗng nhiên biến thành một con chim hoàng yến liên tục vẫy cánh, anh chỉ sửng một giây rồi cười phá lên, đáng đời, ai bảo nhà ngươi ăn vụng lễ vật bạn gái ông gửi cho ông!

Anh còn mang lên mũ không đầu, chụp ảnh gửi cho cô, nhưng thực đáng tiếc ảnh chụp không có chức năng ghi âm, không ghi lại được tiếng thét chói tai đầy kinh hách của cái tên nam tử cường tráng tên là Ivan · Volkov này.

Anh đùa nghịch những lễ vật này, kết quả càng làm anh nhớ cô nhiều hơn. Thời gian nghỉ ngơi trong lúc huấn luyện cùng với khi huấn luyện kết thúc, anh sẽ bất tri bất giác mà nhớ đến cô. Đôi mắt màu nâu tươi đẹp, tóc rối bướng bỉnh hoang dã, biểu cảm kiêu ngạo trên khuôn mặt, đều khiến anh vô cùng nhớ nhung.

Vì thế, khụ, ở dưới sự thỉnh cầu của anh cùng sự đồng ý của Mione, anh nhận được một bức ảnh do bạn gái gửi tới. Trên ảnh chụp là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang chôn trong khăn quàng cổ màu đỏ, nhưng thật nhanh lại lộ ra nụ cười điềm mỹ, xán lạn, trong hỗn loạn lại có chút ngượng ngùng, đẹp cực kỳ.

Đặt dưới gối đầu? Sợ áp hư. Đặt trong ngăn tủ? Nhìn không tới. Mang trên người? Đánh mất làm sao bây giờ!

Bận việc một hồi, anh mới cẩn thận đem ảnh chụp bỏ vào khung ảnh mới mua, đặt ở trên tủ đầu giường mình. Còn chưa kịp ngắm thêm mấy lần đã bị Volkov kêu đi huấn luyện.

Ivan · Volkov: Thực tế là nhà ngươi đã ngắm mười mấy lần rồi đó tên kia!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, thư Mione gửi đến cho anh dần dần ngắn lại, hơn nữa khoảng cách mỗi bức thư được gửi đến càng lúc càng dài. Cô nói cô rất bận, cô có chuyện rất quan trọng phải làm.

Muốn nói anh không thèm để ý một chút nào, khẳng định là giả, bản thân anh rất rõ ràng mình nhớ cô nhiều như thế nào, nhưng anh cũng càng hiểu rõ một việc, cô sẽ không lừa anh. Chuyện cô phải làm khẳng định có quan hệ đến việc Chúa tể Hắc ám sống lại, cũng có quan hệ đến việc Bộ Pháp thuật nước Anh khoanh tay, rụt cổ không làm.

Anh nhớ đến vị "Giáo sư" do Bộ Pháp thuật phái tới, người mà Mione đánh giá là một con cóc ghẻ màu hồng phấn liền muốn cười! Mione không phải là cô gái có tính cách khắc nghiệt, người có thể khiến một thiếu nữ nhiệt tình yêu thích học tập, tôn kính sư trưởng đặt biệt danh như vậy, chắc chắn phải là người chân chính cực kỳ có "Thực lực"! Hy vọng cô gái của anh có thể thuận lợi vượt qua sự "Thống trị" của con cóc ghẻ màu hồng phấn kia.

Anh ở Bulgaria xa xôi, rất khó có thể trợ giúp cô điều gì. Điều duy nhất anh có thể làm là thực hiện tốt công việc của mình, sau đó không ngừng nhớ về cô.

(*: Tiếng anh là Vicky

Tiếng Bulgaria là Вики = Viki.

Ở đây mình để bản dịch theo tiếng anh.)