Vermouth nhìn lướt qua một nhà ba người trước mặt, khóe môi ngậm ý cười, trong mắt lại xẹt qua một tia hâm mộ, tuy nhanh, nhưng Rovka vẫn nhìn thấy.
- Xem ra mấy người sống tốt lắm! Bất quá, hai ngày nữa, nói không chừng liền không an bình._ Vermouth tùy ý ngồi vào sofa ở một bên, thoải mái ngả người ra sau, nói.
Sắc mặt Gin hơi ám, đỡ Rovka, để cô dựa vào gối đầu, vươn tay chỉnh lại chăn cho cô, thấy con trai bất an, thực tự nhiên dỗ dành, khi con lại ngủ say mới ngẩng đầu lên.
Vermouth thấy thế, lộ ra vẻ mặt đùa cợt:
- Nha, thật không nghĩ tới, Gin ngày xưa gϊếŧ người như ma lại có tiềm chất làm bảo mẫu ~
Gin ngồi ở mép giường, lạnh lùng nhìn Vermouth:
- Nói đi, cô tự mình tới, hay là ông ta khiến cô tới?
Vermouth cười ra tiếng:
- Thế nào? Có gì khác nhau sao?
- Vermouth, nói chuyện chính._ Gin không kiên nhẫn nhíu mày.
- Đứa bé rất đáng yêu._ Vermouth đứng dậy đi đến trước nôi, nhìn đứa trẻ ngủ mơ nhấp nhấp miệng nhỏ, vươn tay nhẹ nhàng xoa nắm tay nhỏ bé của cậu nhóc_ Ông ta vẫn chưa biết các người ở đây, cũng không biết các người có con.
Gin không nói lời nào, Vermouth lại quay đầu nhìn Rovka:
- Rovka, đôi khi tôi thật ngưỡng mộ cô, có thể khiến cho gã đàn ông không có khả năng động tâm vì cô mà từ bỏ tổ chức hắn trung thành nhất. Các người rời đi rồi, nhất định không nên trở lại._ Dứt lời, Vermouth ném hai tấm mặt nạ trong tay cho Rovka, lại tiếp tục_ Đây có thể xem như quà tân hôn của tôi cho các người.
Rovka nghe vậy, nhếch môi cười:
- Vermouth, nếu cô gặp được thiên sứ, hãy cứ nắm lấy tay thiên sứ mà đi đến nơi mà cô muốn đến, không cần để ý đến bóng tối xung quanh cô, dù thế nào thì ánh sáng cũng sẽ trở lại.
Vermouth nhấp môi cười khẽ, lại không cảm thấy những lời này có gì nhảm nhí, nếu cô ta còn không đoán được Rovka thật sự muốn nói gì thì không có tư cách đấu với cô.
- Tôi biết rồi._ Cười cười, Vermouth nhìn thoáng qua đứa bé vẫn còn ngủ say, xoay người rời đi.
Rovka cầm lấy mặt nạ trực tiếp đưa cho Gin:
- Vermouth thật sự có tâm.
Gin nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng Vermouth đã biến mất không thấy. Hắn than nhẹ một hơi, đứng lên, ánh mắt xa xăm nhìn những tia nắng cuối cùng le lói trong bóng đêm:
- Nếu không có tâm, tôi cũng sẽ không phó thác Vodka cho cô ta.
Tổ chức có quá nhiều người che giấu tư tâm, mặt ngoài tất cả mọi người đều sợ hãi hắn, nhưng trên thực tế luôn có kẻ muốn thay thế hắn, mà Vermouth, tuy rằng hành sự thần bí, tùy tâm mà đi, lại chưa từng ra tay với hắn.
.
Đêm đã khuyu, Gin ngồi đối mặt với Rovka, tay to khẽ ve vuốt khuôn mặt nhỏ của cô, khẽ mỉm cười:
- Rovka...
- Gin, gọi em là Tuyết, tên của em là Tuyết, không phải Rovka._ Rovka nhìn thẳng vào mắt Gin, chân thành tha thiết khẩn cầu.
Gin nghiêng người về phía trước một chút, dịu dàng cúi đầu hôn lên trán cô:
- Tuyết, tôi yêu em.
Rovka ngơ ngẩn nhìn hắn, dường như không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ nói ra những lời này. Cô vốn cho rằng, để hắn có thể nói ra ba chữ nhạy cảm này còn phải phí chút tâm tư...
- Sao anh lại nói rồi, em còn tưởng anh sẽ không bao giờ nói ra đâu!_ Rovka hơi cắn môi, mũi bắt đầu chua xót, hai mắt ửng đỏ, có chút không thể tin được.
Trong nháy mắt nghe được ba chữ "tôi yêu em" kia, Rovka liền cảm giác được hệ thống có biến hóa. Lúc trước, trừ khi luyện tập và đề cập nhiệm vụ, hệ thống giống như không tồn tại, mà bây giờ hệ thống lại hoạt động, không chỉ vậy, thông báo đã lâu không xuất hiện lại một lần nữa nhảy lên trước mắt Rovka.
- Xin chào kí chủ, hệ thống thông báo, hiệu suất nhiệm vụ đã đạt tới 100%._ Âm thanh của hệ thống vang lên đều đều, lạnh băng như máy móc vốn thế_ Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, xin mời lựa chọn rời đi hoặc tiếp tục.
- Rời đi hoặc tiếp tục? Có ý gì?_ Không hiểu vì sao, tâm Rovka lại có chút run rẩy.
Cô biết, mang tâm tư hoàn thành nhiệm vụ để về nhà thì không nên động tâm với Gin, nhưng nếu không đổi lấy cảm tình thật sự thì làm sao có được chân ái?
Nói như vậy dường như cưỡng từ đoạt lý*, nhưng lại không còn cách giải thích nào tốt hơn nữa. Đó là cô thật lòng.
- Rời đi, tức là kết thúc nhiệm vụ, kí chủ sẽ đạt được ước nguyện ban đầu của mình - trọng sinh, còn lưu lại, tức là tiếp tục làm Katou Yuki, sống thọ và chết tại nhà mới có thể quay về thế giới cũ._ Hệ thống giải thích nhanh chóng ngắn gọn.
Nhưng lòng Rovka lại vô cùng mâu thuẫn.
- Nếu tôi rời đi, thân thể này sẽ thế nào?
- Khi kí chủ rời đi, thân thể chọn lọc sẽ tự nhiên mà tử vong._ Thanh âm lạnh băng của hệ thống lại khiến Rovka vô cớ mà rùng mình.
Tự nhiên mà tử vong?
Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu cô đột ngột chết đi, Gin sẽ như thế nào. Một người đàn ông sẵn sàng vì cô mà vứt bỏ tất cả như thế, cô không thể bên hắn vĩnh viễn, nhưng vẫn có thể cho hắn một đời bình yên.
- Xin kí chủ nhanh chóng quyết định, một phút đếm ngược bắt đầu, nếu kí chủ không lựa chọn, hệ thống sẽ tùy cơ quyết định.
Gin cúi đầu ngậm lấy môi cô, tinh tế hôn, cảm giác được cô thất thần, không khỏi nặng nề cắn môi dưới của cô một ngụm:
- Em vẫn chưa trả lời tôi, em có yêu tôi hay không?
Rovka chống lại ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên khóe môi Gin.
- Gin, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.
Dứt lời, cô lựa chọn "tiếp tục"
Cô là Rovka, cũng là Diệp Tuyết, cô ích kỉ, cô không nỡ rời đi, cũng không nỡ bỏ Gin lại một mình.
- Tuyết..._ Gin ôm cô vào lòng, thanh âm lộ ra thỏa mãn.
.
Khi trời đã sáng hẳn, Okiya Subaru đến, Gin không tránh mặt, cũng không tranh phong.
Okiya Subaru nhìn thấy Gin cũng có chút sửng sốt, nhưng nhìn bộ dáng bất động của hắn ta, hắn nghĩ, xem ra mọi chuyện còn thuận lợi hơn hắn tưởng tượng, mà tầm quan trọng của Rovka đối với Gin không cần nói cũng biết.
- Con trai tôi xin nhờ anh, nếu chúng tôi thật sự không về được, hãy đặt tên cho nó là Kurosawa Mikoto**, hy vọng con có thể sống một cuộc đời đáng giá._ Rovka nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của con trai, tuy trong lòng không nỡ, nhưng lại không thể không buông tay.
- Tôi sẽ giao nhóc cho Sherry._ Okiya Subaru cảm thấy, nếu là một người quen thuộc cô sẽ yên tâm hơn.
- Cảm ơn.
Sau khi Okiya Subaru ôm con trai rời đi, Gin cũng chưa từng nói một câu nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn, ở bên Rovka, cũng không tham dự những việc này.
Rovka dựa vào trong lòng Gin, thật lâu sau mới nói:
- Gin, chúng ta nhất định sẽ trở về đón Mikoto, đúng không?
- Ừ.
.
Vài ngày sau, Vermouth lại xuất hiện ở bệnh viện một lần nữa, lúc này đây, không phải cô ta tự mình đến, mà là ý của tên Boss kia. Nhìn xe chờ ở bên ngoài, Rovka đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã đưa con trai đi.
Vodka đi bên cạnh Vermouth, ngay từ đầu đã không nói gì, thẳng đến khi Rovka đứng dậy chuẩn bị ra ngoài hội hợp cùng Gin, hắn mới đưa cho cô một khẩu súng, nhẹ giọng nói:
- Chị dâu, về sau nhờ chị lo cho đại ca.
Rovka gật đầu, cười cười:
- Vodka, tự chăm sóc bản thân cho tốt, Gin nhất định hi vọng cậu có thể trở lại bên người anh ấy.
.
Sắc trời dần dần ám xuống, Rovka từ bệnh viên đi ra liền nhìn đến chiếc Porsche màu đen của Gin đợi sẵn. Cô mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào ghế phụ, tay nhỏ nắm chặt tay hắn:
- Nhất định sẽ không sao đâu, chúng ta đi thôi!
- Ừ.
Vermouth và Vodka đứng trên một tòa nhà nhìn theo bóng xe Gin, tốc độ xe rất nhanh, mà phía trước, bọn Chianti đã sớm mai phục tốt, chỉ chờ Gin xuất hiện.
- Đáng chết! Tại sao Gin phải rời tổ chức, chẳng lẽ tổ chức thật sự không ổn sao?_ Chianti vác súng, ánh mắt nhìn Korn ở một bên, nhíu mày hỏi_ Chẳng lẽ thật sự phải bắn nát đầu Gin sao?
- Chết tiệt, ta cũng không biết, nhưng tổ chức đã xảy ra vấn đề, nói không chừng chính chúng ta cũng nên ngẫm lại đường lui..._ Korn trầm trầm đáp, súng trên tay không mục đích tiếp tục bắn phá.
Đạn vẫn liên tục bắn trúng xe của Gin, tia lửa bắn ra như mũi tên, nhưng trên thực tế lại kéo dài thời gian để Gin và Rovka thoát đi.
"Ầm" một tiếng, Porsche nổ mạnh, ánh lửa toát ra đẹp như pháo hoa, từ xa nhìn lại, như mộng như ảo, tựa kết thúc lại tựa khởi đầu.
Khi Vermouth và Vodka lên xe rời đi, ánh lửa chiếu lên mặt hai người, lại kích không lên nửa điểm ấm áp, ngược lại càng khiến cho nội tâm của họ thêm kiên định.
Trận nổ này biểu thị nửa đời trước của Gin cùng Rovka cứ như vậy mà biến mất, mà tương lai thuộc về họ lại một lần nữa bắt đầu.
.
Bên kia, Okiya Subaru mang theo FBI, Bourbon và Kir thì cùng cảnh sát Nhật bản và CIA, mọi thế lực cùng nhau công kích tổng bộ tổ chức áo đen, hai bên nổ ra xung đột cực lớn, vì bọn người Okiya Subaru có chuẩn bị trước đó, hơn nữa có Rovka hỗ trợ, Gin ngầm đồng ý và bọn Vermouth bỏ mặc. Trận chiến lần này, lấy thắng lợi của bọn Okiya Subaru làm kết thúc.
Đương nhiên, tổ chức áo đen cứ như vậy mà bị hủy diệt là không có khả năng, nhưng vẫn tổn thất nặng nề.
- Shu, không nghĩ tới hành động lần này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của chúng ta._ Jodie tới bây giờ mới tin tưởng thành viên thần bí của tổ chức kia thật sự ra tay giúp bọn họ, nhưng..._ Shu, thật sự không truy cứu đám người Gin sao?
- Việc tiếp theo chúng ta phải làm là giảm bớt thế lực của tổ chức áo đen ở nơi khác, mà không phải chỉ nhằm vào vài người._ Okiya Subaru ngay từ đầu đã muốn mạng của Gin, thiết tha hơn bất kì ai khác, hắn muốn báo thù cho Miyano Akemi, nhưng trong lòng hắn lại càng rõ ràng, nếu không vì chính hắn, không có tên Boss kia, Gin cũng không có khả năng ra tay với Miyano Akemi.
Nói đến cùng, nếu không phải bọn họ an bài không cẩn thận, mọi chuyện cũng sẽ không rơi vào cục diện như hôm này.
Mà.
Kết quả bây giờ đã là tốt nhất, chỉ trừ việc không thể bắt được tên Boss kia, lực lượng trung gian của tổ chức đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, còn về đám người Vermouth, chỉ cần bọn họ nguyện ý hợp tác, Okiya cũng không ngại mở một con mắt nhắm một con mắt mà buông tha.
Có đôi khi, cần đến một vài sự trả giá, so đo quá mức không chừng sẽ làm mọi chuyện càng khó giải quyết.
- Shu, vậy anh sẽ khôi phục thân phận?_ Kì thật, Jodie càng muốn hỏi một câu, cảm tình giữa chúng ta liệu còn có khả năng hay không?
Lúc trước bọn họ cũng không phải không có tình cảm, nhưng bởi vì nhiệm vụ nên buộc phải buông tha, mà nay, cô gái cướp đi trái tim Shuichi đã chết, nhiệm vụ cũng kết thúc rồi, vậy bọn họ có thể bắt đầu lại hay không?
Tha thứ cho cô ích kỉ, nhưng là con người mà, ai chẳng tham lam.
Đối mặt với niềm mong đợi trong mắt Jodie, Okiya Subaru lại không thể trực tiếp cho cô một cái đáp án, cô gái vì hắn mà chết kia đã lưu lại trong lòng hắn dấu vết quá nặng, nặng đến mức hắn tưởng như mình đã mất đi khả năng lại yêu một người nào khác.
- Chuyện này đời đến khi hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau.
- Shu...
---------------------------------------------------------------
*Cường từ đoạt lý: xuất xứ từ Tam Quốc diễn nghĩa, vô lý cưỡng biện, không có lý nói thành có lý, đổi trắng thay đen, ngụy biện
*Mikoto: trong tiếng Nhật nghĩa là "quý giá". Dành cho những bạn chưa biết: họ thật của Gin là Kurosawa, còn tên thật là gì thì không rõ.